Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 307: Cẩm Tú Sơn Hà



Một kiện Ngũ Hành Bích Lân châm, trong thời gian ngắn ngủi đã bị đẩy lên giá 22 vạn hạ phẩm nguyên thạch.

Dù sao thì pháp bảo hình châm cũng rất thích hợp đánh lén, cũng có thể trở thành sát chước tối hậu, càng không nói đây còn là ngũ hành nguyên lực.

Kỳ thật, lúc trước Sở Nam hỏi Tử Mộng Nhân là đã hạ quyết tâm, muốn có được Ngũ Hành Bích Lân châm này.

Không có hắn thì Tử Mộng Nhân cũng có thêm một pháp bảo hộ mệnh.

Mặc dù Tử Mộng Nhân là Đại tiểu thư Thần Khí Phái, pháp bảo hiển nhiên không ít, cũng không tầm thường, nhưng dù sang nàng cũng đã cùng Sở Nam rời khỏi Thần Khí Phái, pháp bảo lợi hại nhất hiện nay là Ly Hỏa Kiếm, thế nhưng Ly Hỏa Kiếm là hạ phẩm Linh Khí, không lấy ra sử dụng là hơn, vừa lấy ra sẽ khiến không ít người dấy lên lòng tham, thêm nữa, một đường Sở Nam đi, tranh đấu không dứt, thêm vài món pháp bảo càng tốt hơn.

- 30 vạn.

Trong màn sương mù dày đặc phát ra một tiếng hét lớn, những người khác không khỏi trầm mặc, ba mươi vạn hạ phẩm nguyên thạch là con số khá lớn, nằm ngoại phạm vi chấp nhận của bọn họ, phải biết rằng những nguyên thạch này không những có thể giao dịch mà còn có thể dùng để tu luyện.

Thanh niên ở gian phòng số ba phía đông thấy không ít người tranh đoạt, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, mục đích hắn đấu giá món pháp bảo này cũng là vì giai nhân, đứng bên cạnh hắn lúc này là một nữ tử mang mạng che mặt màu đen.

Nử tử này đối với hành động của thanh niên kia đều không quan tâm, trong ánh mắt mờ mịt vô thần trống rống, không biết đang nghĩ gì.

Đúng lúc này.

Sở Nam mở miệng, thanh âm bình tĩnh phát ra:

- 50 vạn!

- Ồ?

Trận pháp này đúng là xảo diệu, có thể ngăn cản thần thức của người khác, cùng lúc đó lại có thể nghe được âm thanh vô cùng rõ ràng.

Nghe thấy ba chữ “50 vạn” này, tất cả đều kinh hô, không khỏi hướng về phía gian phòng của Sở Nam, chỉ có điều do sương mù dày đặc ngăn cản nên bọn họ không thể nhìn thấy gì hết.

Sắc mặt Thanh niên tự cho là có thể đoạt được bảo bối lúc này trở nên hết sức khó coi, biến cố xảy ra bất thình lình này đã phá vỡ kế hoạch của hắn.

Thế nhưng, lúc thanh niên tức giận lại không để ý tới nữ tử mang khăn che mặt bên cạnh hắn, sau khi nghe thấy âm thanh của Sở Nam thì thân thể nàng bỗng nhiên run lên, trong mắt phát ra tia sáng khác thường, diện sa không gió mà bay.

Thanh niên thấy giai nhân trước mặt, tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, rống lớn:

- 51 vạn!

- 60 vạn!

Không chút do dự, Sở Nam lập tức đáp trả.

Thanh niên nhìn về phía bắc, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ, gằn giọng nói:

- 61 vạn!

- Bảy mươi vạn!

Sở Nam không có chút do dự nào, nguyên thạch trên người hắn đều từ đám cường đạo và ba tên Võ Vương, cho nên sử dụng không hề cảm thấy đau lòng, mặc dù những nguyên thạch này có thể cung cấp cho hắn không ít nguyên lực, thế nhưng nếu như những nguyên thạch này có thể bảo vệ được tính mạng của Tử Mộng Nhân, khiến nàng an toàn thì Sở Nam tất nhiên không hề tiếc.

Trong ánh mắt của Tử Mộng Nhân đầy vẻ hạnh phúc, nàng phát hiện sau khi đánh một trận ở Phiên Vân sơn xong, tên ngốc dường như đã nhìn nàng với ánh mắt khác, một nụ cười xuất hiện trên khóe miệng nàng.

Tương phản lúc này, chính là thân phận thanh niên kia mặc dù không thấp, thế nhưng dùng hơn bảy mươi hạ phẩm nguyên thạch để đổi lấy một kiện thượng phẩm Pháp Khí để lấy lòng nữ nhân cũng không phải là điều mà hắn có thể chấp nhận.

Tên thanh niên hung ác nhìn về phía người đối diện xa lạ, trong mắt tràn đầy oán hận, không hô giá, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:

- Chỉ cần ngươi còn ở thành Lương Châu thì ta có thể biết ngươi là kẻ nào, dám đối nghịch với ta.

Giờ phút này, trong lòng nữ tử che mặt bên cạnh đang nổi sóng mãnh liệt, thanh âm đó như thế nào lại quen thuộc như vậy, giống như khắc sâu vào linh hồn nàng, nàng thầm lẩm bẩm:

- Thật sự là hắn? Thật sự là hắn sao?

Trong tiếng lẩm bẩm này, có oán hận, còn có một loại ý vị không nói nên lời…

Bên kia, Sở Nam dùng bảy mươi vạn hạ phẩm nguyên thạch đấu giá Ngũ Hành Bích Lân châm, có người đưa đến gian phòng của hắn, hắn thanh toán nguyên thạch, sau đó giao Ngũ Hành Bích Lân châm đưa cho Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân cười nói:

- Tên ngốc, cảm ơn ngươi.

Sở Nam cười đáp:

- Những nguyên thạch này đều là do chúng ta kiếm được.

Lúc đang nói chuyện thì món vật phẩn thứ hai lại bắt đầu được đấu giá.

Chỉ thấy trên đài cao có một nữ tử trẻ tuổi vóc dáng nóng bỏng, cầm một cái khăn gấm, Phách mại sư nói:

- Đây chính là một pháp bảo phòng ngự thuần túy, gọi là Cẩm Tú Sơn Hà, là thượng phẩm Pháp Khí, có thể triệt tiêu bảy thành nguyên lực công kích, cho dù là một kích toàn lực của Võ Vương sơ cấp cũng có thể khiến người sử dụng thoát được một mạng.

Tiếng kinh hô lại vang lên, pháp bảo phòng ngự thuần túy vốn rất ít, mà Cẩm Tú Sơn Hà này không ngờ có thể cản được bảy thành nguyên lực công kích, trong chiến đấu chiếm được tiện nghi rất lớn, không cần nhiều lời, tất cả mọi người đều là người hiểu chuyện, quan trọng nhất là có thể thoát được một mạng dưới tay Võ Vương sơ cấp.

- Giá khởi điểm, 20 vạn, mỗi lần đấu giá một vạn!

Âm thanh của Phách mại sư vừa dứt thì liền có người hô lên:

- 30 vạn.

Hiển nhiên người này cũng muốn dùng giá cao để chấn nhiếp những người khác, để bằng vào số nguyên lực ít ỏi của mình đấu giá được Cẩm Tú Sơn Hà này.

Thế nhưng lực chấn nhiếp của 30 vạn thật sự quá nhỏ, âm thanh “30 vạn” vừa dứt liền có người khác hô:

- 35 vạn.

- 40 vạn.

- 50 vạn.

- 52 vạn…

….

Đấu giá tiếp tục tăng vọt, trong chớp mắt đã đến 60 vạn, có thể thấy được pháp bảo phòng ngự của Cẩm Tú Sơn Hà này gây động lòng người như thế nào.

Ánh mắt thanh niên kia lại một lần nữa sáng lên, hắn quyết định bất luận như thế nào cũng phải đoạt được món pháp bảo này, hắn cũng không phải muốn dùng để lấy lòng của giai nhân mà là để cho bản thân sử dụng, pháp bảo tốt như vậy, biết đi đâu tìm đây?

Nữ tử che mặt bên cạnh hắn không nói gì, chỉ quay đầu qua một bên, dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Sở Nam có Hỗn Nguyên Ban Chỉ cấp Tông Khí, phòng ngự siêu cường, không quá quan tâm đến Cẩm Tú Sơn Hà này, nhưng hắn vẫn hạ quyết tâm giành lấy, tất nhiên là giành cho Tử Mộng Nhân.

Mặc dù lúc ở Hóa Phương tộc, Sở Nam đã cho Tử Mộng Nhân một cái ngọc bội thanh sắc, phòng ngự cũng không tệ, có thể đem một phần nguyên lực khuếch tán đến toàn thân, nhưng có thể giảm thiểu thụ thương, Sở Nam sao có thể buông tha được?

Chỉ có điều Sở Nam không lập tức gia nhập chiến đoàn, hắn vẫn ngồi chờ.

Đồng thời Sở Nam cũng rất kinh ngạc, không biết chủ nhân đứng sau Bí thị phách mại này là ai, không ngờ có thể lấy ra pháp bảo lợi hại như vậy.

Đang lúc suy nghĩ thì giá của Cẩm Tú Sơn Hà đã bị người khác đẩy lên:

- 80 vạn.

Đến lúc này vẫn còn ba âm thanh tăng giá.

Thanh niên nam tử kia là một trong số đó, hắn hét lớn:

- 90 vạn!

Hai người còn lại, một người im lặng, một người khác vẫn không buông tha, hô:

- 91 vạn!

- 100 vạn!

Thanh niên này cũng học theo uy thế của Sở Nam, hô giá.

Không cần phải nói nhiều, uy thế này quả có tác dụng, người kia rốt cuộc cũng dừng lại, không mở miệng nữa.

Thanh niên kia cũng không đắc ý, đưa mắt nhìn về phía bắc, nói:

- Ngươi còn muốn cùng ta đoạt không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.