Sở Nam dắt tay Tử Mộng Nhân đi theo, khóe mắt nam tử thanh y không ngừng âm thầm dò xét, trong lòng thầm nhủ:
- Người này không lấy gì thần kỳ, không có gì đặc biệt, nhưng lại có thể đấu giá hết tất cả mọi thứ.
Sở Nam đeo mặt nạ da người, tên này đương nhiên không nhìn ra thực hư.
Cùng lúc đó, những võ giả khác tham gia phách mại cũng theo những hướng khác nhau rời khỏi thông đạo.
Những người này vừa ra đến mặt đất cũng không lập tức rời đi mà tìm một chỗ để dò xét, hi vọng có thể nắm được hành tung của người nọ trước tiên. Còn thanh kiên thì trái lại, hắn không dừng ở đây mà nhanh chóng trở về phủ Thành chủ, hắn muốn xuất toàn bộ nhân thủ của Thành chủ, phong tỏa nơi đây, ngoài ra còn triển khai tìm kiếm bên trong thành Lương Châu.
Ở trong thành, tìm một người lạ, còn không biết mặt thì so với mò kim đáy biển còn khó hơn, thế nhưng, tên thanh niên không muốn xuất hiện bất cứ sai lầm nào, vì thế sai người chạy ra ngoài, dù sao thì cũng không ai biết thông đạo của Bí thị phách mại dẫn đến đâu.
Tên thanh niên muốn giám thị tất cả những kẻ ngoại lai ở trong thành.
Nử tử che mặt luôn cố gắng khuyên nhủ bản thân phải thù hận thì theo trở lại phủ Thành chủ.
Mà Vô Không lão tổ thì lại triển khai thần niệm, thần niệm của hắn không phải là 10 mét, mà khoảng chừng 100 mét, trong 100 mét này, ngay cả con ruồi bay qua hắn cũng biết được là ruồi đực hay ruồi cái.
Thần niệm của Sở Nam mặc dù chỉ có 10 mét, thế nhưng đừng quên đây là thần niệm của cường giả Võ Vương mới có thể làm được.
Bên này, Sở Nam được dẫn đến một căn phòng, trong căn phòng không cóc bày biện xa hoa gì, chỉ một cái bàn tròn và vài cái ghế đá, một số thứ lặt vặt ở trên bàn, còn có một lão già lưng khòm, ánh mắt sắc bén quét qua người Sở Nam một lượt rồi nói:
- Không sai, là tu vi Võ Quân, phù hợp điều kiện đấu giá.
Lúc nói, lão già lưng khòm đưa ra một cái hộp ngọc, nói:
- Tin tức về Thủy nguyên bổn tinh đang ở bên trong.
Sở Nam đưa tay nắm lấy cái hộp nhưng không mở ra, trái lại hiếu kỳ quan sát lão già lưng khòm, lão già lưng khòm cũng không nói chuyện, Sở Nam cũng không dò hỏi, quan sát nhau một phen sau đó Sở Nam mới đem nguyên thạch nhập vào trong hộp ngọc.
Quả nhiên “đang” một tiếng, chiếc hộp ngọc bật mở, bên trong là một miếng tơ, trên miếng tơ viết vài chữ “Băng Viêm đảo”
Phía sau còn có một hình vẻ nho nhỏ, chỉ rõ vị trí của Băng Viêm đảo.
Lão giả lưng khòm thấy Sở Nam mở hộp ngọc, trong mắt lóe lên thần sắc tán thưởng, nói:
- Quả có tư cách, chúc ngươi thành công.
Nói xong, lão giả lưng khòm liền đi ra ngoài, sau đó nam tử thanh y tiến vào dẫn đám người Sở Nam ra ngoài.
Sở Nam và Tử Mộng Nhân nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt nhau, nhưng biết nơi này không phải là nơi để nói chuyện nên cả người đều trầm mặc.
Lúc này, trong một căn phòng đá tinh xảo, lão già lưng khòm nói với một người khác:
- Tôn chủ, người này bây giờ không phải diện mục vốn có của hắn, tu vi của hắn hơi có chút kỳ quái, khí tức là Võ Quân, nhưng là Võ Quân sơ cấp hay Võ Quân cao cấp thì lại không thể xác định chuẩn xác.
- Muốn biết còn không phải quá đơn giản sao?
Người được gọi là Tôn giả thoạt nhìn có chút tiên phong đạo cốt, nhưng vừa thốt một câu đã biểu hiện ra sự âm hiểm của hắn:
- Đem vi trí của hắn truyền ra ngoài, tin rằng sẽ có rất nhiều người hứng thú với hắn.
- Tôn chủ hảo diệu đế.
Lão già lưng khòm lĩnh mệnh rời đi.
Ở nơi khác, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đã ra ngoài, xuất hiện trước mặt hắn là một vùng đồng nội, cũng không biết là ở đâu, Tử Mộng Nhân nói:
- Tên ngốc, tin tức này là thật hay giả?
- Không biết.
- Thủy nguyên bổn tinh sao có thể xuất hiện ở Băng Viêm đảo được? Thủy Hỏa bất tương dung, nơi Thủy nguyên bổn tinh xuất hiện thì xung quanh đều phải là nước, hoặc là băng, sao có thể có Hỏa ở trong đó?
Tử Mộng Nhân khó hiểu nói:
- Không lẽ cỗ thế lực này lừa chúng ta, có âm mưu gì chăng?
- Có khả năng, chỉ có điều bất kể thế nào thì chúng ta cũng phải đến Băng Viêm đảo.
Sở Nam nghĩ đến viếc có thể đem Kim Hỏa tương khắc trong Ngũ Hành nguyên lực dung hợp lại một chỗ, thì tất Thủy Hỏa cũng có thể tương dung, Sở Nam nhìn địa đồ trên miếng tơ, nói:
- Băng Viêm đảo này vừa vặn là phương hướng đến Thiên Nhất Tông, không bằng đợi đến khi tỷ thí Đại hội giao lưu xong hẵng đến Băng Viêm đảo, thời gian Đại hội giao lưu diễn ra chỉ còn năm tháng, chúng ta chỉ còn năm tháng.
Tử Mộng Nhân còn đang cân nhắc thì Sở Nam đã kéo lấy tay nàng, vội vàng nói:
- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, đợi lát nữa sẽ có không ít người quấy rầy.
Tử Mộng Nhân cũng phản ứng, hai người không chạy vào nội thành, ngược lại càng rời xa thành Lương Châu.
Giờ phút này, trong thành Lương Châu đã nháo nhào, mỗi điếm phô đều bị hộ vệ binh sĩ của Tần gia bao vây.
Trong phủ Thành chủ, thanh niên đang lo lắng chờ tin tức thì trong lòng nữ tử che mặt lại thầm nhủ:
- Nếu như tên đó bị bắt đến đây, nếu thực sự là hắn? Thật sự phải giết hắn sao?
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở Thập Vạn Đại Sơn, sắc mặt của nữ tử che mặt liền tái nhợt, trong tay xiết chặt Long nha, lẩm bẩm:
- Có lẽ, phải giết hắn.
Nữ tử che mặt này chính là Nam Cung Linh Vân, mà thanh niên kia chính là vị hôn phu mà Nam Cung gia tìm cho nàng, Tần Dũng.
Nữ tử che mặt nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhưng lại không thấy người, cũng không biết Lâm Vân uy danh vang khắp đại lục Thiên Vũ chính là người nàng vô cùng thống hận.
Đồng dạng lúc này, Sở Nam cũng không biết việc bản thân rời khỏi thành Lương Châu, hắn đã bỏ lỡ điều gì….
Bỏ lỡ lần tương ngộ đầu tiên.
Đây quả là vô duyên đối diện bất tương phùng.
Những người bán đấu giá đang nóng chờ đợi, Vô Không lão tổ càng lửa giận bốc cao, bọn hắn tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy, lúc này, một người bộ dạng tiệu tử đi ra, không cẩn thận bị người khác bắt lấy, sau đó bức hỏi một lượt mới nói ra một tin tức:
- Người kia đã đến thành Bình Huy rồi.
Một màn này, phát sinh đủ khắp mọi nơi, Vô Không lão tổ cũng đồng dạng bắt được một tiểu tử, cũng biết phương hướng người đó rời đi.
Không biết “Người đó” đến tột cùng là ai, thế nhưng tất cả mọi người đều biết rõ người đó.