Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 349: Bây giờ thì sao?



Bạch phát lão giả muốn kéo Sở Nam chết cùng, nhưng hắn bây giờ đã trọng thương, không thể thi triển Trảm Thất Tình hay Trảm Lục Dục, về phần Trảm Lục Dục thì cho dù có thi triển ra cũng không có tác dụng.

Đến lúc này, bạch phát lão giả vẫn còn tiếc nuối, tiếc rằng lúc trước vây khốn Sở Nam bằng Trảm Lục Dục thì đám đệ tử lại không thể đâm chết hắn, chỉ để lại vài vết thương mà thôi.

Kỳ thật, bạch phát lão giả rất muốn biết nếu hắn sử dụng Trảm Thất Tình thì có thể giết được tên Lâm Vân này không.

Chỉ có điều bạch phát lão giả không còn cơ hội nữa, hắn thầm nghĩ cách lừa Lâm Vân đến gần, sau đó kéo hắn chết chung, chỉ có điều nghĩ nửa ngày cũng không có được biện pháp chết.

Cho nên, lúc này bạch phát lão giả thấy Lâm Vân tự động đi đến thì vẻ mặt hưng phấn không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ:

- Xem ra tên tiểu tử này không biết Võ Vương muốn tự bạo thì không cần dựa vào nguyên lực mà là dùng thần niệm dẫn động! Bằng không hắn sao dám đến gần như vậy?

Bạch phát lão giả nở nụ cười, nói

- Lâm Vân, ngươi quả thật là thiên tài, nhất định phải chết, một lão già như ta chết mà đổi lấy cái chết của ngươi cũng đáng rồi!

- Chỉ dựa vào ngươi còn chưa đủ!

- Thật sao?

- Tất nhiên rồi.

Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Ta ngàn vạn khổ cực tìm kiếm người có nguyên hạch, không ngờ lại có ngươi dâng lên.

Nghe thấy lời này, bạch phát lão giả ngược lại giật mình, đột nhiên nói:

- Vậy ngươi có thể ngăn cản ta?

- Đây…

Bề ngoài Sở Nam giống như chần chờ, nhưng trong tay đột nhiên ném ra Cấm Nguyên Võng, bạch phát lão giả lập tức bị bao phủ.

Bạch phát lão giả bị Cấm Nguyên Võng xiết chặt, lập tức không thể sử dụng được một chút nguyên lực nào, không khỏi ngây người, nói:

- Ngươi tưởng như vậy là có thể chế trụ ta sao? Thật đúng là quá ngây thơ rồi, ta muốn tự bạo thì không cần nguyên lực, mà là…

- Như vậy đương nhiên không chế trụ được ngươi!

Theo lời nói này, thân ảnh quỷ dị của Sở Nam lao về phía trước, không hề dùng bất kỳ vũ kỹ hoa lệ nào, chỉ vung tay ra đâm vào đan điền của bạch phát lão giả, móc lấy nguyên hạch.

Thu lấy nguyên hạch, Sở Nam lạnh lùng nói:

- Bây giờ thì sao? Có chế trụ ngươi được không?

Bạch phát lão giả không thể tin được nhìn một màn trước mắt, hết nhìn Sở Nam lại nhìn xuống đan điền trống rỗng, há lớn miệng:

- Ngươi… ngươi… ngươi…

Nói được mấy tiếng “Ngươi” thì bạch phát lão giả không thể thốt ra được chữ nào nữa, tiếp đó ngã xuống đất, bỏ mạng.

Bạch phát lão giả cho đến khi chết cũng không minh mạch, hắn chết không nhắm mắt, bởi vì có chút sơ sẩy, nghĩ đến Lâm Vân căn bản không biết phương thức tự bạo của Võ Vương, vì thế nên hắn mới không hề sợ hãi, đáng tiếc…

Trong hàng ngũ đệ tử Kiếm Trảm Phái, còn có một số kẻ chưa chết hoàn toàn, ví dụ như tên nam tử tuấn tú, hắn lúc này không còn vũng vẫy phản kháng gì nữa, kỳ thật tuổi của hắn cũng không nhỏ, đã hơn trăm tuổi, nhưng nhờ có thuật trú nhan nên nhìn vẫn còn trẻ, ngoài ra hắn cũng là thiên tài, bằng không cũng sẽ không làm đại sư huynh của đệ tử đời thứ ba của Kiếm Trảm Phái, trong trăm năm đạt đến Võ Quân cao cấp, hắn sắp trung kích Võ Vương….

Thế nhưng vận mệnh của tên nam tử tuấn tú này chỉ trong một ngày đã thay đổi hoàn toàn, đợi chờ hắn lúc này chính là tử vong.

Sở Nam cũng không vội vàng xử lý chiến trường, mà đi đến trước mặt Thiết Thương Hùng, hỏi:

- Gấu ngốc, ngươi còn sức không?

Thiết Thương Hùng gật đầu không ngừng.

Sở Nam chỉ vào tên nam tử tuấn tú nói:

- Vậy giao hắn cho ngươi.

Thiết Thương Hùng gật mạnh đầu, sải bước tiến về phái tên nam tử tuấn tú, tên nam tử tuấn tú lúc này đã không còn muốn chạy trốn nữa, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn cái chân lớn của Thiết Thương Hùng dẫm lên người mình.

Dẫm cho đến khi hắn không còn ý thức nữa thì đã bị Thiết Thương Hùng dẫm thành thịt vụn.

Lúc này Sở Nam mới thu thập nhẫn trữ vật của bọn hắn, hiện nay Sở Nam đã không còn quá hứng thú với nguyên thạch nữa, nhưng bởi vì hắc đan thôn phệ rất nhiều cho nên hắn phải chuẩn bị nhiều một chút.

Bởi vậy, Sở Nam thu dọn chiến trường rất sạch sẽ, ngay cả một khối hạ phẩm nguyên thạch cũng không bỏ qua, những thanh kiếm của đối phương còn chưa bị phá hủy cũng thu thập, đợi lúc thích hợp sẽ đổi thành nguyên thạch.

Sở Nam nhìn nhẫn trữ vật của bạch phát lão giả, lão già này đã Võ Vương, hẳn cũng là người có thân phận, đặc biệt Kiếm Trảm Phái còn là một đại môn phái, bên trong nhất định có nhiều bảo bối…

Quả nhiên, Sở Nam đoán không sai, trong nhẫn trữ vật của bạch phát lão giả hơn phân nửa là thượng phẩm nguyên thạch, thần niệm tiếp tục dò xét, khoảng chừng năm vạn khối, lực chú ý của Sở Nam không đặt trên nguyên thạch mà muốn xem kiếm kỹ bạch phát lão giả thi triển lúc trước, hắn rất hứng thú với cái gì mà Trảm Lục Dục, Trảm Thất Tình,…

Nỗ lực không phụ người có ý chí, sau khi lục soát một phen, Sở Nam đã kiếm ra cuốn vũ kỹ đó, bên trong giới thiệu không ít kiếm kỹ, mà Trảm Thất Tình được ghi chép trong đó là kiếm kỹ cao cấp nhất…

- Có thể trảm thất tình lục dục của người, phong bế lục thức, thứ này quả nhiên có ý tứ, có thể trảm được thất tình lục dục, như vậy có thể trảm được thần niệm hay không? Có thể trảm được ý chí hay không?

Sở Nam ngẩng đầu nhìn trời, lẩm bẩm:

- Trảm được thiên hay không?

Ý nghĩ quái dị này loesl ên, Sở Nam không khỏi tự giễu, đột nhiên thuận tay thi triển Tịch Diệt chi hỏa, đem mọi thứ xung quanh đốt thành tro bụi, ngay cả máu tươi và xương cốt cũng thiêu rụi.

Sở Nam đang chuẩn bị gọi Tử Mộng Nhân gấp rút lên đường thì thấy sắc mặt nàng có chút quái di, liền ân cần hỏi:

- Mộng Nhân, sao vậy?

- Mộng Nhân, ta nghĩ… ta sắp đột phá… không biết có nên áp chế lại không…

- Tại sao lại muốn áp chế?

- Vừa rồi ta hao tổn không ít nguyên lực…

- Có ta ở đây, nàng cứ yên tâm đột phá!

Sở Nam cười nói, không quan tâm đến thương thế trên người, vội bảo Tử Mộng Nhân xếp bằng, làm hộ pháp cho nàng, nói:

- Mộng Nhân, hãy tự tin lên.

Tử Mộng Nhân cười nói:

- Tên ngốc, ta tin ngươi!

Có tên ngốc bên cạnh, Tử Mộng Nhân thật sự không còn cố kỵ gì nữa, bản thân Sở Nam đột phá, bên ngoài thoạt nhìn cũng giống vậy nhưng bên trong lại rất khác, cho nên không có kinh nghiệm gì để truyền thụ cho Tử Mộng Nhân, vì vậy đột phá phải tự dựa vào chính bản thân nàng.

Rất nhanh, Tử Mộng Nhân đã đến thời khắc mấu chốt, trên mặt chảy xuống mồ hôi ròng ròng, xem sắc mặt của Tử Mộng Nhân, trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:

- Muốn biến cường thì phải nỗ lực.

Tử Mộng Nhân cảm thấy đau đớn vô cùng, sắp không chống đỡ được nữa, trong đầu nàng hiện lên một thân ảnh, còn có một suy nghĩ:

- Phải đuổi kịp bước chân của hắn!

Vì vậy, Tử Mộng Nhân cố nhịn từng trận đau đớn.

Ngay lúc này, Tử Mộng Nhân đột nhiên có một loại cảm giác khó chịu, đến giai đoạn mấu chốt thì nàng phát hiện ra mình không đủ nguyên lực.

Đang lúc khổ sở thì hai bàn tay ấm áp đặt lên lưng nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.