Thiên Nhất Tông, tông phái đứng đầu Bắc Tề Quốc, đã từ rất lâu rồi không còn ai dám động đến thân phận của Thiên Nhất Tông, người hoặc tông phái khiêu chiến với Thiên Nhất Tông tất cả đều bị diệt trừ, ngay cả tro bụi cũng không còn.
Ví dụ như thiên tài Ma Đạo Tử lúc trước.
Cho nên, đệ tử Thiên Nhất Tông đi đến đâu cũng đều có một loại cảm giác cao cao tại thượng, tự thấy mình là cao nhân nhất đẳng, những người khác chỉ có thể phủ phục trước mặt bọn hắn.
Một đường đi đến Vân thành, đệ tử Thiên Nhất Tông cũng có được vô số đãi ngộ, mọi người đều muốn kéo quan hệ với bọn chúng, mà bọn chúng hoặc lãnh khốc, hoặc cười nhạt, hoặc một bộ dáng cao thâm mạt trắc…
Về phần những môn phái như Thần Khí Phái, Kiếm Trảm Phái, Thiên Kiếm Môn,… gì đó cũng phải cấp sáu phần mặt mũi.
Thẳng cho đến lúc gặp Sở Nam và Tử Mộng Nhân, còn có một Thiết Thương Hùng cấp bảy nữa.
Niềm kiêu ngạo và tự hào của đệ tử Thiên Nhất Tông khiến bọn hắn tưởng việc bắt hai võ giả tu vi Võ Tướng giao ra Thiết Thương Hùng cấp bảy đã là chuyện nắm chắc rồi.
Nếu như đổi là người khác, có thể sẽ giống như bọn hắn, dù sao đổi một Thiết Thương Hùng cấp bảy để kết giao với Thiên Nhất Tông, dựa vào Thiên Nhất Tông mà nói thì vẫn đáng giá.
Thế nhưng, trước mặt đám đệ tử Thiên Nhất Tông này lại chính là Sở Nam, truyền nhân tái thế của Ma Đạo Tử.
Kết quả là, lúc bị húc, đám đệ tử kiêu ngạo của Thiên Nhất Tông liền bị người kia văng lui sau đụng ngã cho bò lăn bò càng.
Đám đệ tử Thiên Nhất Tông hiển nhiên là bừng bừng phẫn nộ, muốn bảo vệ tôn nghiêm của Thiên Nhất Tông, nhiều người nhìn như vậy, nếu bọn hắn để mất mặt mũi của Thiên Nhất Tông thì hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng, cho nên bọn hắn liền đồng loạt ra tay, hướng về phía Thiết Thương Hùng, tấn công Sở Nam và Tử Mộng Nhân…
Sở Nam chỉ ra một mệnh lệnh cho Thiết Thương Hùng, đó chính là húc hết.
Thiết Thương Hùng dùng lực đụng mạnh, hiển nhiên lại một lần nữa ngoài dự liệu đám đệ tử Thiên Nhất Tông, còn không đợi bọn hắn thi triển đại chiêu thì Thiết Thương Hùng đã mở một đường máu.
Sau đó chạy thẳng ra ngoài Vân thành.
Hơn mười tên đệ tử Thiên Nhất Tông bị đụng cho nghiêng ngã, đương nhiên sẽ không chịu nuốt cục tức này, bọn chúng đều lớn tiếng quát:
- Đuổi theo cho ta! Dám chọc vào Thiên Nhất Tông, phải cho bọn chúng lấy mạng ra trả.
- Tên ngốc, bọn hắn đuổi đến rồi, dẫn đầu có ba người.
- Ba người? Tốt lắm!
Sở Nam đập lên lưng Thiết Thương Hùng, thâu nhập Thổ nguyên lực hùng hậu vào, được bổ sung Thổ nguyên lực, tốc độ của Thiết Thương Hùng đột nhiên đề cao không ít, đám đệ tử Thiên Nhất Tông kia càng đuổi càng khó khăn, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng xa.
Có thể đuổi kịp cũng chỉ còn ba kẻ dẫn đầu mà thôi.
Mà ba người này tu vi đều là Võ Quân cao cấp, thực lực cực kỳ bất phàm.
- Đứng lại, nếu không sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn.
- Chọc vào Thiên Nhất Tông, cho dù thiên hạ to lớn thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn!
- Thiên Nhất Tông muốn kẻ nào chết thì kẻ đó trốn không thoát đâu!
Ba người này vừa chạy vừa hét, Sở Nam tính toán thời gian và khoảng cách một chút, để Thiết Thương Hùng dừng lại, quay lại đối diện với ba người kia, nói:
- Các ngươi chạy thật chậm.
- Lớn mật!
- Càn rỡ!
- Muốn chết!
Những lời này của bọn chúng, Sở Nam liền trực tiếp bỏ qua, coi như không nghe.
Ba người thấy bộ dạng Sở Nam nhàn nhã tự tin thì trong lòng cũng dâng lên nghi vấn, người này tại sao không sợ Thiên Nhất Tông? Cho dù không sợ Thiên Nhất Tông thì dựa vào tu vi của bọn chúng, thậm chí thêm vào một Thiết Thương Hùng cấp bảy, nhưng đối diện với ba Võ Quân cao cấp cùng viện binh ở đằng sau, bên cao bên thấp có thể nhìn ra.
- Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, giao ra Thiết Thương Hùng, dập đầu lạy, nhận tội, tha cho ngươi một mạng!
- Ta không có tội, tại sao phải nhận?
- Dám cản đường đi của chúng ta, dám khiêu khích tôn nghiêm của Thiên Nhất Tông, chính là tội lớn, tội diệt cửu tộc!
- Thiên Nhất Tông các ngươi đều bá đạo như vậy sao?
- Nói nhảm, có thực lực lại không bá đạo sao?
- Thụ giáo rồi, ta trước mặt các ngươi cũng nên bá đạo một chút.
Song thủ Sở Nam khụm lại, thân thể nhẹ nhàng như chim lao về phía ba đại Võ Quân, không đại quyền, không trọng kiếm, chỉ dùng cổ kiếm đoạt được từ trong tay Tùng Thanh, dọc trên đường đi, Sở Nam đã tế luyện qua cổ kiếm, mặc dù chưa thể hoàn toàn bộc phát hết uy lực của cổ kiếm, nhưng cũng xem như là đắc tâm ứng thủ rồi.
- Buồn cười, một kẻ tu vi Võ Tướng cũng dám chủ động công kích.
- Ngươi muốn làm thiêu thân lao vào lửa thì ta sẽ cho ngươi thỏa ý nguyện, thiêu ngươi!
Người này vừa dứt lời liền quát:
- Hỏa!
Không hổ là đệ tử Thiên Nhất Tông, đủ cuồng đủ bá đạo, cũng đủ thực lực, vừa ra tay đã xuất ra Cực Dương Chân Hỏa nồng đậm không thua gì Vô Không lão tổ, hỏa diễm tản ra, bao trùng lấy Sở Nam, muốn đốt Sở Nam thành tro.
Hai người còn lại không ra tay, bởi vì chỉ một chiêu hỏa diễm này là đủ rồi, thế nhưng bọn họ vẫn tùy thời giới bị, dù sao thì hành động của hai người Sở Nam cũng quá mức khác thường, sự tình khác thường tất có vấn đề, bọn hắn phải tập trung toàn bộ tinh thần giới bị.
Tuy nhiên, thực lực những người này nếu so với Võ Tướng hoặc Võ Quân thì dư, thế nhưng trước mắt Sở Nam thì còn xa mới đủ.
Thân thể Sở Nam trực tiếp xuyên qua biển lửa, không dùng vũ kỹ, chỉ dựa vào tốc độ, dựa vào lực lượng, dựa vào sự sắc bén của cổ kiếm, một kiếm đâm vào người thi triển hỏa diễm, hắn ngay cả phản ứng cũng không kịp.
Một kiếm đâm vào đan điền, đan điền liền tan nát.
Trong ánh mắt tên Võ Quân này lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Sở Nam cũng không hề dừng tay, thân thể bẻ ngang tạo thành một góc độ quỷ dị, mang theo hỏa diễm trên người đâm về phía tên Võ Quân thứ hai, tên Võ Quân thứ hai phản ứng rất nhanh, cảm thấy không đúng liền vội vã tránh đi.
Chỉ có điều tốc độ né tránh vẫn chậm một chút, Sở Nam tung mình, cổ kiếm đại khai đại hợp quét một đường, tên Võ Quân kia theo phản xạ nâng kiếm đỡ, cổ kiếm giống như cắt lên đậu hủ, chém gãy kiếm trong tay hắn, sau đó cắt lên cổ hắn.
Tiếp sau đó, máu chảy, đầu đoạn.
Người thứ ba lúc này đã hoảng loạn, hét:
- Ngươi đến cùng là người gì?
- Các ngươi cảm thấy thực lực của ta so với các ngươi thế nào?
- Ngươi đến cùng là ai? Dám giết đệ tử Thiên Nhất Tông, vậy ngươi chuẩn bị lấy mạng cả nhà mình ra trả đi!
- Thiên Nhất Tông thì đã sao? Tại sao ta không dám giết?
Sở Nam cười lạnh, lúc trước hắn để Thiết Thương Hùng đến trước mắt đám người Thiên Nhất Tông chỉ là để thử, nếu như đám người Thiên Nhất Tông không phải cường hành muốn bắt giữ Thiết Thương Hùng, hoặc bọn hắn hòa khí một chút thì có thể cho qua…
Như vậy thì một màn này cũng không có năng tái xuất hiện.
Cho nên, Sở Nam trảm sát bọn hắn, trong lòng cũng không hề bất an.
Tên cuối cùng chuyển thân bỏ chạy, một Võ Tướng có thể một chiêu giết một Võ Quân, đối thủ như vậy cũng không phải bản thân hắn có thể ứng phó.
- Muốn trốn? ngươi không bảo vệ tôn nghiêm của Thiên Nhất Tông các ngươi sao? Thiên Nhất Tông không phải rất bá đạo sao? Ngươi không phải rất mạnh sao?
Sở Nam chế nhạo, tung mình một cái, xuất ra Loạn Phong Cương Trảm thức thứ hai, kiếm mang đan xen như lưới, nhấn chìm tên đệ tử thứ ba, thân thể gã liền phân liệt, rớt xuống từng khối…
Sở Nam không chút cảm khái, thu nhẫn trữ vật lại, phóng thích Cực Dương Chân Hỏa hủy thi diệt tích, tiếp đó cùng Thiết Thương Hùng bỏ đi, Sở Nam không dùng Tịch Diệt chi hỏa là bởi vì hoàn toàn không cần thiết… người bị hủy đan điền chẳng qua chỉ là một cái thi thể, căn bản không thể chống cự được Cực Dương Chân Hỏa, thứ hai là Sở Nam muốn tung hỏa mù để người khác không tra ra manh mối.
Diệt sát ba đại Võ Quân chỉ trong nháy mắt, Sở Nam nhìn cổ kiếm trong tay rất là hài lòng, nếu như hắn dùng trọng kiếm, thân phận khẳng định sẽ bại lộ, dùng nắm quyền cũng sẽ bị hoài nghi, chỉ có cổ kiếm này là có thể giấu đi thân phận của hắn.
Đám đệ tử Thiên Nhất Tông phía sau một mực đuổi theo, nhưng đuổi thế nào cũng không kịp, cũng không nghe thấy âm thanh đánh nhau cho nên trong lòng bọn hắn cũng không lo lắng, chỉ nghi hoặc, ba vị sư huynh cũng không đuổi kịp bọn chúng ư?
Bọn hắn hoàn toàn không biết ba vị sư huynh của bọn hắn đã hồn phi phách tán.
Đuổi thêm một thời gian, đám đệ tử Thiên Nhất Tông rốt cuộc cũng cảm thấy không đúng, thần sắc hoảng loạn, từ truy đuổi trở thành tìm kiếm, lúc này đám người Sở Nam đã đi xa, Sở Nam nói:
- Hôm nay chỉ là mới bắt đầu, thu chút lợi tức mà thôi.
- Tên ngốc, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
- Tìm thuyền ra biển.
- Thế nhưng đắc tội với Thiên Nhất Tông, Thiên Nhất Tông chắc chắn sẽ cường thế ép người, đến lúc đó khẳng định sẽ không có thuyền cho chúng ta…
Sở Nam cười nói:
- Chúng ta bây giờ lập tức lên đường, suốt đêm ra biển.
Tử Mộng Nhân nháy mắt, thốt ra một chữ “Tốt”.
Sau khi hai người thương nghị lập tức hành động, không vào thành mà đi thẳng đến bờ biển, tìm một thuyền gia, bây giờ trời đã tối, người trên thuyền rất ít, người ban đêm ra biển cũng ít, dù sao thì lúc này nhìn gì cũng không rõ ràng.
Thế nhưng còn có một câu, đó chính là tiền có thể xui khiến ma quỷ.
Mà Sở Nam vừa vặn lại không thiếu tiền.
Ba vạn khối hạ phẩm nguyên thạch đập xuống, thuyền gia không nói hai lời, lập tức đẩy thuyền ra biển, thuyền gia nghe nói đám người Sở Nam đến Băng Viêm đảo thì kỳ quái hỏi:
- Rốt cuộc chuyện gì, tại sao có nhiều người đến Băng Viêm đảo như vậy? Chẳng lẽ Băng Viêm đảo có bảo bối gì sao?
Sở Nam cười đáp:
- Tu vi như chúng ta thì chỉ đi xem mà thôi.
Thuyền gia không hỏi gì thêm.
Sở Nam ở trên biển cảm thấy Thủy nguyên lực quả thật nhiều hơn trên đất liền, cũng không lãng phí thời gian, vội vã tu luyện, Tử Mộng Nhân cũng khổ luyện Thần Hành Bách Biến, Thiết Thương Hùng ở trên biển giống như rơi vào địa ngục, nôn mửa không ngừng.
Ngay sau khi đám người Sở Nam ra biển không lâu thì lại có một người đập xuống một lượng lớn nguyên thạch, theo ra biển, người này không phải ai khác, chính là Vô Không lão tổ bị Sở Nam đi trước dò đường, bởi vì trùng hợp cho nên hắn ngược lại theo sau Sở Nam.
Mà dáng vẻ Vô Không lão tổ lúc này còn có chút bối rối, không ngừng thúc dục thuyền gia nhanh một chút, bởi vì sau lưng hắn còn có truy binh…
Vô Không lão tổ rất chật vật, rất oan uổng, rất khó hiểu, hắn không rõ những người này rốt cuộc là thân phận gì, sao lại chú ý đến hắn, hơn nữa sau khi tìm thấy hắn cũng không nói hai lời đã lập tức động thủ muốn bắt hắn, còn muốn lấy mạng hắn nữa.
Truy sát hắn cũng không nhiều, chỉ có ba người, nhưng trong ba người này, lại có một Võ Vương sơ cấp, hai Võ Quân cao cấp tu vi chỉ cách Võ Vương một chút.
Vô Không lão tổ thiếu đi một tay và một mắt, thực lực bị tổn thất, căn bản không phải là đối thủ của ba người, chỉ có thể bỏ trốn, một đường chạy trốn, hắn cũng chỉ đành gác nhiệm vụ dò đường qua một bên, cho nên sau khi vòng vèo một hồi, Vô Không lão tổ vẫn quyết định đến Băng Viêm đảo.
- Tại sao lại truy sát ta?
Vô Không lão tổ vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề đau đầu này, thầm nghĩ:
- Dường như từ khi gặp Tôn chủ đến nay, số lần ta bị người khác khi phụ ngày càng nhiều.
Suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu này lập tức bị Vô Không lão tổ quẳng mất, hắn bị Sinh Tử Quyết khống chế, cũng không dám có bất kỳ ý niệm bất kính nào, vội nói:
- Nhất định là ta làm chuyện xấu quá nhiều, ông trời muốn trừng phạt ta!
Vừa nói Vô Không lão tổ vừa thúc dục thuyền gia tăng tốc.
Trên mặt biển mênh mông, gió biển xẹt qua từng hồi, phía sau cũng truyền đến tiếng rẽ nước, Vô Không lão tổ đại kinh, càng thúc dục, trong tiếng sóng vỗ lờ mờ có thể nghe thấy:
Không biết tại sao con thuyền phía sau càng lúc càng đến gần, Vô Không lão tổ đi đến trước mặt thuyền gia nói:
- Chỉ cần ngươi có thể bỏ xa thuyền phía sau thì ta sẽ giao cho ngươi một vạn hạ phẩm nguyên thạch.
Thuyền gia là một ông già đi biển nhiều năm, khuôn mặt ngăm đen, nhưng hai con mắt lại sáng như sao. Chỉ nghe lão nói:
- Muốn thoát thì rất khó, trừ phi…
- Trừ phi cái gì? Nói nhanh?
Vô Không lão tổ lòng như lửa đốt, nếu như bị thuyền phía sau đuổi kịp, trên mặt biển mênh mông này hắn quả thật là lên trời không được, xuống đất không xong, cho dù hắn là Võ Vương sơ cấp, có thể đạp không phi hành, nhưng cũng chỉ có thể phi hành một đoạn chứ không thể phi hành lâu dài, hơn nữa biển rộng mênh mông như vậy, không biết còn cách bờ bao xa, đợi đến khi hắn đạt đến cực hạn phi hành thì kết cục sẽ ầm “Ùm” một tiếng, rơi vào trong biển, phát ra một loạt bóng nước, chết một cách cực kỳ bi ai…
Càng trọng yếu là, xung quanh vùng biển này đều là Thủy nguyên lực, mà Vô Không lão tổ lại tu luyện Hỏa nguyên lực, Thủy khắc Hỏa, nếu trên đại dương bao la này chiến đấu, thực lực của hắn sẽ giảm mất ba phần.
Thuyền gia trả lời:
- Trừ phi có đủ thượng phẩm nguyên thạch, có động lực lớn cung cấp thì có lẽ còn có cơ hội bỏ xa thuyền phía sau.
Nghe thấy lời này, Vô Không lão tổ không chút chần chờ, ném ra mấy chục khối thượng phẩm nguyên thạch, đây chính là nguyên thạch mà Sở Nam đưa cho hắn lúc trước, Sở Nam đã từng nói:
- Chỉ cần ngươi có thể ra sức vì ta, nhất định sẽ không để ngươi chịu thiệt!
Vô Không lão tổ đánh giá thuyền gia từ trên xuống dưới một phen rồi mới nói:
- Ngươi dừng lại ở cảnh giới Võ Tướng sơ cấp cũng ba bốn chục năm rồi?
Thuyền gia đang chìm đắm trong cuồng hỉ, theo phản xạ gật đầu.
- Ta có thể giúp ngươi vượt cảnh giới tu vi Võ Tướng sơ cấp này!