Lão già thấp lùn kinh ngạc, một võ giả tu vi Đại Võ Sư có thể nhảy lên không trung sao? Hơn nữa còn nhảy cao như vậy, chỉ e là Võ Quân cũng không thể làm được.
Thế nhưng kinh ngạc của lão giả còn chưa dứt thì đã cảm thấy một cỗ nguy hiểm.
Cỗ nguy hiểm này chính là đến từ một tên Võ Tướng nho nhỏ trước mặt.
- Xuống dưới cho ta!
Sở Nam vừa thốt ra bốn chữ thì cổ kiếm phát ra quang hoa, Kim Hỏa Thổ nguyên lực, Thương Sơn Quyết tầng thứ nhất, chín vạn cân lực lượng đều bộc xuất ra, vũ kỹ Khai Thiên Liệt Địa cũng tấn công về phía lão già thấp lùn.
Lão già thấp lùn không để Sở Nam vào mắt, cho nên trong tay cũng không có kiện pháp bảo nào, mà Sở Nam đột nhiên bạo khởi khiến lão giả thấp lùn căn bản không có cơ hội phản ứng.
Tiếp đó, lúc Sở Nam đâm ra một kiếm, lão già thấp lùn chỉ có thể dùng nguyên lực ngưng tụ thành Kim kiếm, ngăn cản cổ kiếm của Sở Nam.
Với tu vi của Võ Vương, dùng nguyên lực ngưng tụ thành kiếm, đối phó với một Võ Tướng thì tuyệt đối dư thừa. Nhưng Sở Nam không phải Võ Tướng, cổ kiếm trong tay cũng là vật phi phàm, nguyên lực ngưng tụ thành kim kiếm làm sao có thể cản được.
Trong sát na Kim kiếm vừa tiếp xúc với cổ kiếm liền lập tức vỡ nát, không đợi lão già thấp lùn ngưng tụ ra kiếm thể thì Sở Nam đã đem cổ kiếm đâm vào tâm tạng hắn.
Theo phản xạ, lão già thấp lùn cố gắng ngăn cản trước ngực, muốn bảo vệ bộ vị tâm tạng.
Thế nhưng thanh cổ kiếm kia lúc đâm vào tâm tạng thì giống như mây trôi nước chảy, lão già thấp lùn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì cổ kiếm đã đâm vào đan điền hắn.
Kỹ thuật mổ bụng sớm đã đạt đến cảnh giới “Bào đinh giải ngưu”, mà Sở Nam lại còn nhiều lần tiến hành thực tiễn, hoàn toàn thuận lợi lấy ra nguyên hạch kim sắc của lão già thấp lùn.
Đến lúc này, lão già thấp lùn dường như mới hiểu ra chuyện gì, hắn lấy tay chỉ vào Sở Nam, lắp bắp không nói nên lời:
- Ngươi…
Sở Nam cầm lấy nguyên hạch màu vàng đặt trước mặt lão già thấp lùn, sau đó thổi một hơi.
Tiếp đó, thân thể của lão già thấp lùn liền từ không trung rớt xuống đại hải.
Thi thể của lão già thấp lùn còn chưa rơi xuống nước thì Sở Nam phất tay một cái, một đoàn hỏa diễm hắc sắc lập tức bao trùm lấy thi thể của hắn, thi thể của hắn lập tức hóa thành tro, Sở Nam lại quay trở về mảnh boong thuyền đã vỡ nát, duỗi tay trái ra.
- Đương…
Một âm thanh trầm trầm vang lên, một thứ gì đó rơi vào trong tay Sở Nam.
Không phải là thứ gì khác, chính là nhẫn trữ vật của lão già thấp lùn.
Từ lúc Sở Nam bạo khởi, ngang nhiên xuất thủ, sau đó móc nguyên hạch của lão giả, thiêu rụi thân thể hắn, lấy đi nhẫn trữ vật của hắn, hết thảy đều chỉ dùng từ “trong nháy mắt” để hình dung…
Chỉ một hô hấp mà thôi, Võ Vương sơ cấp bị miểu sát.
Sau một hô hấp thì thế cục phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, kẻ cao cao tại thượng lúc trước giờ phút này đã trôi theo dòng nước…
Sở Nam trở xuống boong thuyền vỡ nát, hai tên Võ Quân vừa vặn đến bên cạnh Sở Nam, hai tên còn chưa kịp phản ứng, trên mặt Sở Nam thì vẫn là bộ dáng tươi cười hoàn toàn không thức thời bản thân chỉ là Võ Tướng.
Theo đó, hai tên Võ Quân cao cấp lấy một tay nhéo lên cổ mình cho tỉnh táo, hai người không kịp nghĩ dến một màn lão giả thấp lùn kia chết, muốn lấy pháp bảo từ trong nhẫn trữ vật ra đâm về phía Sở Nam.
Vừa động liền cảm thấy không đúng, nguyên lực của hắn tại sao lại không chịu sự điều khiển của bọn hắn?
Trong thân thể Sở Nam, hai trăm mười sáu cái tuyền qua đang hưng phấn xoay tròn, hai phần nguyên lực, một Kim một Thổ giống như thác nước từ tiến vào trong cơ thể Sở Nam…
- Ngươi… ngươi đã… làm gì chúng ta?
- Các ngươi không phải cũng cảm thấy sao?
- Ta… ta…
- Các ngươi là thế lực nào? Nói thì ta sẽ cho các ngươi chết một cách thống khoái!
- Mơ tưởng!
Tên Võ Quân béo hét lên, tên Võ Quân gầy cũng tức giận mắng:
- Cho dù ngươi giết chúng ta thì Tôn chủ cũng sẽ báo thù cho chúng ta, ngươi có chạy khắp chân trời góc biển cũng nhất định có một ngày ngươi chết không có chỗ chôn.
- Nói vậy, bất luận ta dùng thủ đoạn gì thì các ngươi cũng không mở miệng?
- Không sai, là nam nhân thì hãy để chúng ta chết một cách thống khoái.
- Các ngươi vừa rồi không cho ta thống khoái, ta sao có thể cho các ngươi thống khoái được?
Sở Nam hút lấy nguyên lực của bọn chúng, trên khuôn mặt của hai tên béo gầy không ngừng run rẩy, hiển nhiên đã thống khổ đến cực điểm.
Nhưng Sở Nam không hề thương xót, nếu hắn thua thì kết quả của hắn lúc này còn thảm hơn.
Tên Võ Quân béo biến thành gầy, tên Võ Quân gầy lại càng gầy hơn, nhưng hai người vẫn chịu đựng không lên tiếng, thế nhưng Sở Nam có thể nhìn thấy vẻ giằng co trong mắt bọn chúng, đoán chừng người phía sau đã nắm được tử huyệt của bọn chúng, khiến bọn chúng không dám phản kháng, Sở Nam cũng không muốn dùng Sinh Tử Quyết để khống chế bọn hắn, như vậy thật quá lãng phí.
Ước chừng ba phút sau, hai người dừng hô hấp, nguyên lực toàn thần đều cạn sạch.
Sở Nam thở dài một tiếng, hai đoàn hỏa diễm lập tức hóa bọn chúng thành tro bụi, cầm lấy nhẫn trữ vật của bọn chúng, sau đó mới quay đầu nhìn Vô Không lão tổ.
- A…
Vô Không lão tổ run rẩy một chút, hiển nhiên sợ đến chấn kinh, ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nhìn khắp bốn phía, không còn nhìn thấy tên Võ Vương sơ cấp thấp lùn đâu nữa, cũng không thấy hai tên Võ Quân béo gầy, Vô Không lão tổ không khỏi lắc lắc đầu, sau đó nhìn kỹ lại một lần nữa, rốt cuộc cũng đã tin mọi chuyện trước mặt là sự thật.
Hắn tin Tôn chủ của hắn đã trong thời gian ngắn ngủi vừa rồi xử lý xong bọn người kia.
Vô Không lão tổ cẩn thận dò xét, dò xét thấy tu vi Sở Nam vẫn là Võ Tướng, không hề thay đổi, thầm nghĩ:
- Tu vi giảm xuống, thực lực lại cao hơn một tầng, Tôn chủ quả nhiên cao thâm khó đoán.
- Lão bộc bái kiến Tôn chủ.
Vô Không lão tổ ổn định tâm tình, cung kính cúi đầu nói với Sở Nam:
- Tạ Tôn chủ đại ân cứu mạng.
- Chỉ cần ngươi thay ta làm việc, ta tự nhiên sẽ làm chủ cho ngươi.
Sở Nam nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi tại sao lại xung đột với những kẻ này?
Gương mặt Vô Không lão tổ thoáng co giật, nhưng vẫn thành thực trả lời.
Sở Nam nghe từ đầu đến cuối, cười nhạt nói:
- Thì ra người bọn chúng muốn tìm là ta, nhưng ngươi lại thay ta đội một cái “nồi đen” rồi.
Trong lòng Vô Không lão tổ mặc dù chấn động, nhưng lúc trước đã từng dự đoán nên khi nghe thấy Tôn chủ chính miệng thừa nhận thì trong mắt Vô Không lão tổ tràn đầy vẻ bội phục, sự kiện này hắn cũng tham dự trong đó, nếu đổi là hắn thì hắn tuyệt đối không có can đảm trở lại Bí thị phách mại.
Sở Nam cũng không quan tâm vẻ đến vẻ kinh ngạc của Vô Không lão tổ, ném ra một ít đan dược và nguyên thạch cho hắn rồi nói:
- Tiếp tục làm việc của ngươi đi, ngươi hãy cảm ơn lão già kia, bằng không ta cũng không thể nhanh chóng đến đây kịp, ngươi hãy đến Băng Viêm đảo trước, có sự tình gì lập tức hồi báo.
- Rõ, Tôn chủ, tạ Tôn chủ.
Vô Không lão tổ nghĩ đến “Chuyện tốt” mình làm thì trên mặt liền xấu hổ.