Chậm rãi tăng dần trạng thái của Tịch Diệt chi hỏa, Sở Nam dừng lại, chậm rãi để hỏa diễm này tôi luyện thân thể hắn, hỏa diễm phẩm cấp càng cao thì hắn càng cẩn thận.
Bởi vì chỉ cần một chút vượt qua cực hạn, vượt quá khả năng chịu đựng của Sở Nam thì Sở Nam sẽ bỏ mạng, nhẹ thì trọng thương, tu vị hạ thấp, không giống như Sở Nam dùng Thần Hành Bách Biến tầng thứ hai để hạ thấp tu vi, mà là thực lực hạ thấp.
Sở Nam dùng cách chậm rãi này để khuếch đại khả năng chịu đựng cực hạn của hắn, đạt đến kết quả từ lượng biến thành chất.
Trong lúc tôi luyện, quanh thân Sở Nam bốc lên một màn thủy vụ, Tử Mộng Nhân nhìn dị tượng mà Sở Nam phát ra đã quá quen, nhưng thuyền gia kia nhìn thấy lại sợ đến nhảy dựng.
Một thời thần sau, ánh mặt trời lại dần chìm xuống, trong đầu Sở Nam lại lóe lên một nghi vấn:
- Ta bố trí Tụ Linh trận, dùng Hỏa nguyên lực, nếu như đổi thành nguyên lực khác thì sẽ tạo thành hiệu quả gì?
Đề phòng vạn nhất, Sở Nam trước hết đổi lại thành Cực Dương Chân Hỏa, sau đó mới đổi Hỏa nguyên lực thành Kim nguyên lực, hai loại tương khắc, Kim nguyên lực tiêu hao cực nhanh, hiệu quả không rõ ràng, lại thay thành Thổ nguyên lực, Thổ nguyên lực thì lại tiêu hao chậm, hiệu quả so với lúc dùng Hỏa nguyên lực để bố trận cũng không kém bao nhiêu, Sở Nam lại đổi thành Mộc nguyên lực, ngay lập tức, Cực Dương Chân Hỏa từ màu tím trong chớp mắt biến thành màu đen, sau đó toàn bộ biến trở lại màu tím, đổi Thủy nguyên lực một chút thì Cực Dương Chân Hỏa vẫn là Cực Dương Chân Hỏa…
Sau khi thí nghiệm một phen, Sở Nam bật cười, thầm nghĩ:
- Tương sinh tương khắc, nếu như Mộc nguyên lực đủ thuần, tin rằng uy lực của Tụ Linh trận sẽ còn cao hơn một tầng, về phần dùng Thủy nguyên lực thì hẳn là không được rồi, Tụ Linh trận không chỉ không tạo thành hiệu quả gì mà phẩm cấp của hỏa diễm còn hạ xuống, xem ra sau này dưới tình huống không thượng tràng thì chỉ dùng THổ nguyên lực và Hỏa nguyên lực, Hỏa sinh Thổ, Thổ nguyên lực tụ linh Tịch Diệt chi hỏa, Tịch Diệt chi hỏa lại tôi luyện Thổ nguyên lực…
Có phương hướng, tốc độ tu luyện của Sở Nam càng nhanh hơn.
Cùng lúc đó, tại Vân thành, Thiên Nhất Tông đã được môn hạ đệ tử hồi báo, không khỏi đen trắng, trực tiếp phái hai Võ Vương đến Vân thành, mà tên Võ Vương âm thầm đi theo đoàn người kia cũng hiện thân.
Trước mặt ba vị Võ Vương lạm dụng quyền uy, các môn phái không thể không khuất phục, tùy ý để Thiên Nhất Tông điều tra.
Kết quả đương nhiên là không tra ra được gì.
Thiên Nhất Tông không cam lòng nuốt cục tức này, liền hạ quyết tâm trước hết phải tìm ra hai người Sở Nam và cả con Thiết Thương Hùng cấp bảy kia, Thiên Nhất Tông ban thưởng khắp Bắc Tề Quốc, chỉ cần có thể cung cấp tin tức Thiết Thương Hùng thì sẽ thưởng một vạn trung paharm nguyên thạch, nếu ai có thể bắt sống hai người một thú đó thì sẽ thưởng năm vạn trung phẩm nguyên thạch, đồng thời cho hắn gia nhập Thiên Nhất Tông.
Tin tức ban thưởng này được mạng lưới tin tức của Thiên Nhất Tông truyền ra ngoài, mà tổ chức thần bí cũng đã nhận được tin tức, tin tức lại được người bên dưới truyền đi.
Sau khi làm ra đủ loại thủ đoạn, đệ tử Thiên Nhất Tông cũng ra biển, còn ba vị Võ Vương kia thì lên đường trước, ngồi thuyền đến Băng Viêm đảo, mặt khác, một vài tiểu tông phái nhìn thấy ba đại Võ Vương của Thiên Nhất Tông đều muốn rút lui, chỉ có điều cuối cùng cũng ngồi thuyền ra biển, bọn hắn tất nhiên mang trong người tâm lý may mắn.
Bởi vì có một câu như thế này, Thiên Địa linh vật, người có duyên mới đạt được.
Bọn hắn đều mộng tưởng trở thành người có duyên.
Về phần Thần Khí Phái, Kiếm Trảm Phái, Thiên Kiếm Môn, Vân La Môn,… đương nhiên lại càng vội vã đến Băng Viêm đảo.
Mà trên đại dương bao la, Vô Không lão tổ đi trước dò đường cho Sở Nam lại gặp phiền phức, Tảo Hạch thuyền không nhúc nhích, bởi vì trên mặt biển kết băng, khiến Tảo Hoạch thuyền bị đông cứng.
Thuyền gia của Tảo Hạch thuyền cảm thấy mơ hồ, nói:
- Tiền bối, chỗ này rất không bình thường, mặc dù ở phụ cận Băng Viêm đảo có một đoạn cự ly không ngắn sẽ kết băng, nhưng bây giờ còn chưa đến cự ly đó, hơn nữa băng kết cũng không đúng, cách Băng Viêm đảo càng xa thì băng kết càng mỏng, nhưng lớp mỏng này lại không bình thường, cụ thể không bình thường ở đâu thì ta cũng không rõ.
- Có phải là bởi vì liên quan đến Thủy nguyên bổn tinh xuất thế hay không?
Trong lòng Vô Không lão tổ thầm nghĩ, sau đó lại hỏi:
- Vậy giờ thuyền không đi tiếp được nữa?
Vô Không lão tổ tự hỏi tự trả lời:
- Nếu ngươi đã nói băng này có gì đó không đúng thì chúng ta cũng đừng xuống thuyền, ngươi hãy điều khiển thuyền, còn ta trừ băng, đi trước một đoạn rồi nói sau.
Dứt lời, trên tay Vô Không lão tổ liền xuất ra một đoàn hỏa diễm, hướng về phía mặt băng, chỉ thấy hỏa diễm tử sắc đưa đến đâu thì băng cứng rắn ở nơi đó liền bốc thành nước.
Lão giả nhìn thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, cũng bội phục Vô Không lão tổ, hình tonwgj Vô Không lão tổ trong lòng lão giả này lại càng cao hơn, cao đến cực điểm.
- Lão Trang, nhanh đi.
- Vâng, tiền bối.
Lão Trang hồi thần lại, vội vã dùng tốc độ nhanh nhất điều khiển Tảo Hạch thuyền.
Vô Không lão tổ không biết rằng, cách ngoài ba trăm mét cũng có một đám người kinh ngạc nhìn Tảo Hạch thuyền của Vô Không lão tổ, một người nói:
- Nhị thủ lĩnh, kế của chúng ta không thành công rồi, tu vi của con mồi này cũng quá dọa người… Nếu chúng ta xông lên, nói không chừng còn bị con mồi này cắn ngược.
- Đại Trùng, ngươi sợ sao?
Đại Trùng sờ lên đầu, có chút xấu hổ.
Nhị thủ lĩnh vỗ mạnh vai hắn, nói:
- Không có gì phải sợ…
- Xem ra, con mồi này rất có thể là Võ Vương sơ cấp.
- Võ Vương sơ cấp thì sao? Ngươi không xem hắn thuộc tính gì sao? Ta hỏi ngươi, hắn thuộc tính gì?
- Hỏa!
- Chỗ của chúng ta là hoàn cảnh gì?
- Phụ cận Băng Viêm đảo.
- Như vậy không phải là được rồi sao.
Tu vi của Nhị thủ lĩnh chỉ là Võ Quân trung cấp, thế nhưng đối mặt Võ Vương sơ cấp cũng không sợ, chỉ thấy hắn không có là đúng mà nói:
- Ngay cả Băng Viêm đảo có băng có hỏa, nhưng chúng ta ở đây lâu như vậy còn chưa nhìn thấy hỏa gì, tất cả đều là núi tuyết sông băng, con mối thuộc tính khác thì ta còn sợ một chút, nhưng hắn lại là Hỏa thuộc tính, chúng ta cũng không nhất thiết phải sợ.
- Nhị thủ lĩnh, ta vẫn không rõ, chúng ta tại sao lại không sợ? Chúng ta có nên trở về báo một tiếng cho Đại thủ lĩnh hay không?
- Không cần.
Nhị thủ lĩnh không thoải mái đáp:
- Đây là một đại công, lần này là một con cá lớn, là Võ Vương sơ cấp, ban thưởng nhất định rất hậu.
- Nhị thủ lĩnh, ta cũng muốn lập công, thế nhưng một Võ Vương sơ cấp là cá lớn sao? Ta thấy giống một con độc xà hơn…
Nhị thủ lĩnh liếc xéo một cái nói:
- Vậy ngươi nói nguyên lực của Võ Vương sơ cấp có thể duy trì được bao lâu?