Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 452: Khô mộc công



Cho nên, Sở Nam trước muốn đem quái lão đầu này thử xem, nhưng Sở Nam đã dùng hết sức chín trâu hai hổ, quái lão đầu vẫn như cổ mộc vạn năm mọc rễ, nửa phần cũng không nhúc nhích, ổn trọng như Thái Sơn.

Lúc này Sở Nam lần nữa vận lực, muốn đem lão quái đầu kia kéo lên, từ trong lòng bàn tay vang lên tiếng "Lưu nha".

Sở Nam cảm thấy khiếp sợ, tay phải lại phản xạ chộp tới, một trảo không có bắt được, còn quái lão đầu thần sắc xem thường, một trảo này của Sở Nam, trong lòng bàn tay đã có hỏa diễm, giống như núi lửa bộc phát, phun trào ra.

Quái lão đầu kia nhìn thấy thần sắc vẫn xem thường, hắn nhìn thấy hỏa diễm màu xanh da trời, đầy kinh thường, hỏa diễm màu xanh da trời này đối với hắn căn bản không có tác dụng, nhưng tại lúc này lại rất trí mạng, quái lão đầu tranh thủ thời gian muốn đem trường tiên thu hồi, thế nhưng hỏa diễm màu xanh da trời kia lao đến, sau đó hỏa diễm rơi bên trong thủy nguyên lực, sau đó bị đông lại, nhanh chóng dọc theo dòng nước chảy truyền đến quái lão đầu.

Lúc này trong ánh mắt Quái lão đầu hiện ra vẻ do dự, như muốn cắt đứt đoạn "Đông lạnh” này đi rồi lại không nỡ, trong chớp mắt, quái lão đầu làm ra quyết định, vứt bỏ.

Nhưng hỏa diễm màu xanh da trời trong tay Sở Nam, đã thành hình vòng xoáy, điên cuồng xoay tròn lại, tại trong "Nước chảy" đã đông cứng cánh tay quái lão đầu, sau đó, khuếch tán ra toàn thân.

Lúc này quái lão đầu trở thành một tòa băng điêu.

Trong ánh mắt, tràn đầy cừu hận nhìn hỏa diễm của Sở Nam.

Quái lão đầu trở thành băng điêu, Sở Nam cũng không có nửa phần cao hứng, hắn cảm giác có cái gì đó không đúng.

- Quái lão đầu trước mắt này, là Vũ Đế sao? Một Vũ Đế dễ dàng bị hàn ngọc Lam Viêm đông cứng hay sao?

Không ai có thể tin một màn trước mắt này, ngay cả Sở Nam cũng không tin.

Năm đồng tử, kinh ngạc nhìn trận đại chiến trước mắt, đặc biệt là tên đồng tử dụ dỗ Sở Nam, lúc này toàn thân đều đang run rẩy, hắn biết rõ, chủ nhân đã gặp phiền toái, hơn nữa, phiền toái cũng không nhỏ.

Bỗng dưng, Sở Nam cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa mức độ nguy hiểm rất cao.

Hai mắt của Sở Nam giật giật, bởi vì hắn nhìn thấy trong băng điêu kia, quái lão đầu đang tràn đầy phẫn nộ, sau đó bình tĩnh lại, biến thành vui tươi, cuồng hỉ...

Nhìn thấy một màn này, Sở Nam không dám đợi, hắn giơ lên trọng kiếm, trọng kiếm xoay tròn ba màu lực lượng, hướng băng điêu chém tới, lúc này, năm đồng tử rốt cục cũng di động, cùng bay lên, ngăn ở trước mặt Sở Nam, năm ánh mắt, đồng thời nhìn về phía Sở Nam.

Sở Nam đối với đám đồng tử này sớm đã có phòng bị, thấy bọn họ lại đánh ra một chiêu này, hét lớn:

- Cút ngay cho lão phu.

Sau đó ánh mắt sắc lạnh, trừng mắt nhìn năm tên đồng tử.

Năm tên đồng tử kinh hãi, nhìn nhau, trong ánh mắt thầm hỏi:

- Người này là ai, tinh thần lực sao cường đại như thế.

Ngay sau đó, năm tên đồng tử đồng thời có chút gật đầu, đều làm ra động tác, trên đỉnh đầu mỗi người toát ra một loại hào quang, sau đó hào quang lại biến mất, năm tên đồng tử cũng lui ra bốn phía.

Sở Nam không rõ năm tên đồng tử làm gì, nhưng trọng kiếm của hắn, lại hung hăng bổ vào phía trên băng điêu.

Sau khi bổ ra một phát, từ trên băng điêu vang lên một tiếng "Phanh", sau đó Sở Nam bị bắn ngược trở lại, mà ngay cả trọng kiếm cũng thoát ra khỏi tay Sở Nam, trong cơ thể Sở Nam lục phủ ngũ tạng chấn động không ngừng.

Nếu không phải Sở Nam tại trong biển lửa được cường hóa, cơn phản chấn này chỉ sợ lấy mệnh Sở Nam rồi.

Sở Nam co quắp ngã xuống đất, trong miệng phun ra máu tươi, trong mắt Sở Nam lúc này sững sờ, nhìn về phía quái lão đầu, chỉ thấy băng điêu trùng trùng điệp điệp bị Sở Nam chém một trọng kiếm, không những không có vỡ ra, mà lại hòa tan tiến vào trong thân thể quái lão đầu.

- Cái này...

Trong chốc lát, băng điêu trên người quái lão đầu đều dung hợp vào người lão, cây trường tiên rơi ở bên cạnh hắn, quái lão đầu ha ha nhặt lấy, nhìn Sở Nam nói:

- Lão phu không biết ngươi là ai, nhưng lão phu biết rõ, khẳng định ngươi không phải Ma Đạo Tử, lão phu cũng nói, ngươi là ân nhân của ta.

- Ân nhân?

- Đúng vậy, là phúc tinh, nếu không, lão phu khô mộc công pháp cũng không biết bao lâu mới có thể luyện thành.

- Khô mộc công pháp?

- Ngươi có cảm thấy hay không, thời điểm vừa rồi cùng lão phu liều chiến, lão phu rất yếu, ngay cả Võ Hoàng đều không bằng, ha ha ha, nói cho ngươi biết, vừa rồi lão phu thực lực chỉ bằng một phần mười bình thường mà thôi.

- Ân?

Sở Nam cảm thấy chấn kinh, hắn cơ hồ đem hết tuyệt chiêu ra sử dụng, nhưng ngay cả một phần mười công lực của đối phương đều đánh không lại, vậy thực lực của đối phương mạnh như thế nào?

- Ngươi bỏ lỡ một cái cơ hội tốt, nếu ngươi thừa dịp lão phu tu luyện công pháp tới thời khắc mấu chốt, công lực yếu kém, đem lão phu chém chết, danh tiếng ngươi, thanh danh của ngươi hoàn toàn áp đảo Ma Đạo Tử. Ha ha ha...

Quái lão đầu cuồng tiếu không ngừng.

- Chỉ tiếc, ngươi quá yếu, ngươi đem thực lực mạnh nhất phát huy ra, đều không giết được lão phu. Lão phu thấy ngươi ngay cả con sâu cái kiến đều không bằng, ngươi có thể tin rồi chứ?

Sở Nam nuốt lấy máu tươi, trong nội tâm không khỏi hối hận, hắn vốn tiến vào cấm địa, cũng không nghĩ thuận buồm xuôi gió, dựa vào một chút tu vị mà đại sát tứ phương, hắn chỉ điều động Thủy nguyên lực, chữa trị lấy thân thể, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, vậy thì lúc này phải chạy trốn rồi.

Miễn là còn sống, là còn có hi vọng.

Quái lão đầu tự nhiên không biết Sở Nam nghĩ như thế nào, hắn còn tưởng rằng Sở Nam sợ chết rồi, tiếng cười càng thêm cuồng vọng.

- Là ngươi, lại để cho lão phu đông lại, trong lúc đó làm ta có đốn ngộ, hỏa vi băng, diệu, diệu, một đao kia của ngươi lại trợ ta giúp một tay, một lần hành động giúp ta đột phá.

Sở Nam dường như không nghe thấy, trong lòng nghĩ cách chạy khỏi cổ quật.

- Trước khi là từ vòng xoáy đến chỗ này, chỗ đó bề ngoài giống như có có cơ quan trận pháp, nhưng ta đối với trận pháp biết rất ít, không thể phá trận mà ra, không biết làm thế nào cho phải đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.