Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 534: Ta muốn biến cường, mở lôi đài



Thấy tình huống này, khóe miệng Sở Nam nhếch lên một nụ cười khẩy, lạnh lùng nói:

- Ngươi không nên có chủ ý với một nữ nhân....

Lúc nói, năm lớp lực lượng ngưng tụ vào chân phải, trực tiếp nghênh đón một cước của Tư Mã Võ Hoàng, Sở Nam vừa vung cước vừa xuất quyền, miệng còn nói thêm:

- Ngươi lại càng không nên đổ ta áp sát!

- Ngươi ngoại trừ dựa vào man lực thì còn cỏ bốn sự gì?

Tư Mã Võ Hoàng không quan tâm đến đau đớn, bật cười nói.

Sở Nam hừ lạnh một tiếng, nói:

- Giết ngươi chỉ dựa vào man lực cũng đủ rồi.

Một thân lực lượng của Sở Nam thích hợp nhất là cận chiến, những chiếu công kích từ xa dối với võ giả tu vi thấp thì có tác dụng, nhưng dối với cường giả Võ Hoàng thì tác dụng không lớn, tốt hơn vẫn là quyền chạm nhục thể, thực dụng nhất, mà Tư Mã Võ Hoàng vừa vặn lại để Sở Nam áp sát hắn.

- Phành phành...

Hai tiếng trầm muộn vang lên, Tư Mã Võ Hoàng phun ra một ngụm huyết, nguyên lực hắn vừa ngưng tụ lại bị đánh tan, hắn còn chưa kịp thở dốc thì công kích của Sở Nam lại đánh đến, quyền trái móc, quyền phải móc, đánh thẳng, đá thẳng, đá móc,... tất cả những chiêu thức bình thường đều được Sở Nam thi triển.

Thế nhưng bên trong những chiêu tầm thường nhất giống như lưu manh quần ẩu lại ẩn chứa lực lượng khủng bố, Tư Mã Võ Hoàng bị đánh đến máu thịt bắn tung tóe, cắn răng quát:

- Ngươi dám giết ta thì tổ chức sẽ không bỏ qua cho ngươi dâu.

- Ha ha ha...

Sở Nam nở nụ cười, lại một quyền nện xuống, đem Tư Mã Võ Hoàng đánh lún sâu vào đất, không để Tư Mã Võ Hoàng kịp phản ứng, Sở Nam lại thi triển "Bách vạn cân trụy”, dẫm nát ngực Tư Mã Võ Hoàng, trực tiếp đem hố sâu 10 mét, dẫm thành hố sâu 50 mét, sau dó chộp lấy cổ Tư Mã Võ Hoàng, không để hắn lún quá sâu.

Lập túc lại ném hắn xuống đất, tất cả tôn nghiêm của Tư Mã Võ Hoàng đều bị Sở Nam dẫm đạp, trong tai còn truyền đến âm thanh:

- Lời của ngươi nói nên để dùng cho những dứa trẻ đánh nhau, đánh thua dối phương thì kêu ngươi đợi, ta về bảo cha ta đến đánh ngươi....

- Ngươi...

Đối mặt với sự chế nhạo của Sở Nam, Tư Mã Võ Hoàng dù chật vật cũng không chịu nổi, bộ dạng vẫn còn ngông nghênh, muốn mở miệng chửi lại bị một quyền của Sở Nam đánh cho hàm răng lún sâu vào trong hàm, Sở Nam giống như phát điên nện lấy nện để, đồng thời nói:

- Ta mặc kệ ngươi là tổ chức gì, ta và các ngươi thế bất lưỡng lập, nhất định phải giết tận các ngươi, món nợ của Thần Khí Phái ta sẽ từ từ tìm các ngươi, chuyện này chỉ mới bắt đầu, những kẻ kia không cút khôi Thần Khí Phái, ta sẽ khiến bọn chúng xác phơi ngàn dặm.

- Tiểu nhi vô tri, ngươi tưởng đánh được ta thì sẽ là thiên hạ đệ nhất sao?

- Ta có thể giết ngươi, tất nhiên cũng có thể giết những người khác, hôm nay giết không được thì ngày mai giết, ngày mai giết không được thì ngày mốt giết, sẽ có

ngày lão tử nhổ tận gốc các ngươi! 5

Sở Nam dẫm một chân xuống, đem đùi của Tư Mã Võ Hoàng dẫm nát.

, Tư Mã Võ Hoàng hết thảm một tiếng, ánh mắt nhìn chòng chọc Sở Nam, trong mắt đầy vẻ hung lệ, quát:

- Ta sẽ giết ngươi, cho dù ta chết cũng sẽ kéo ngươi chết cùng!

- Ngươi sẽ không làm đâu...

Sở Nam nhàn nhạt nói, Long nha vạch một đường, Tư Mã Võ Hoàng còn muốn nói những cầu tuyên ngôn cuối cùng liền cảm thấy gió lùa vào trong đan điền, đồng thời truyền đến một cảm giác đau đớn kịch liệt, tiếp đó nhìn thấy một viên chầu tử sắc trước mặt, trong tai còn truyền đến một âm thanh:

- Bởi vì ngươi không làm được, không có nguyên hạch, ngươi có thể kéo ta chết cùng sao?

- Phụt...

Tư Mã Võ Hoàng hộc máu không ngừng, toàn thân run rẩy, điên cuồng hết:

-Lâm Vân... chính là... Ma... Đạo...

Tư Mã Võ Hoàng dùng tính mạng rống vài chữ, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Nam, máu tươi không ngừng phun ra, giống như đang nói với Sở Nam: “Tin tức của ngươi bại lộ, không chỉ tổ chức giết ngươi mà Thiên Nhất Tông cũng sẽ lấy mạng ngươi...

- Ngu xuẩn...

Sở Nam nhàn nhạt thốt ra hai chữ, thả đám Ngọc Chỉ San Hô trùng từ trong túi linh thú ra, Ngọc Chỉ San Hô trùng sau khi hấp thu máu huyết của hai tên Võ Hoàng, Sở Nam không khỏi vui mừng, lúc trước hắn cho rằng bản thân phải chết không thể nghi ngờ, cho nên cũng không thả dám Tiểu Lam ra chịu chết, lúc này vui vẻ nói:

- Uống huyết này xong, bọn chúng sẽ tiến hóa không ít a...

Sau đó, Sở Nam gỡ nhẫn trữ vật trên tay bọn hắn xuống, nhìn về phía phụ tử Lăng Tiêu ở phía xa, chậm rãi di về phía bọn chúng...

Phụ tử Lăng Tiêu tù lúc Tả Võ Hoàng đại triển uy phong đã bị thôi bay ra xa, mặc dù vậy bọn hắn cũng chịu không ít ảnh hường, chìm trong hôn mê, Sở Nam đến trước mặt bọn hắn, để băng hàn lạnh lẽo nhập vào cơ thể, liệt hỏa thiêu đốt, khiến bọn hắn thống khổ mà tỉnh lại.

Lăng Tiêu tình lại, nhìn thấy Sở Nam thì câu đầu tiên của hắn là:

- Tại sao ngươi còn chưa chết?

- Bởi vì ta còn phải tìm ngươi báo thù!

Lăng Hạo cảm thấy vô cùng không ổn, vội vàng phóng mắt nhìn khắp bốn phía, xung quanh lúc này như đã bị cày nát, quang cảnh giống như tam thiên luyện ngục khiến lòng người khủng bố, Lăng Hạo không nhìn thấy thứ mà hắn muốn thấy, lại nhìn thêm một lần nữa, nhưng ngoại trừ Điệp ý Tiên Tử và Lâm Vân trước mặt ra thì không còn ai khác, hắn không khỏi sững sờ hỏi:

- Tả Võ Hoàng đâu rồi?

- Chết rồi.

Sở Nam rất hảo tâm nhàn nhạt đáp.

Lăng Hạo toàn thân chấn động, lại hỏi lần nữa:

- Tư Mã Võ Hoàng đâu?

- Cũng chết rồi.

- Không có khả năng, chỉ dựa vào ngươi làm sao có thể giết được bọn họ? Ngươi bất

V quá chỉ là Võ Quân sơ cấp mà thôi! i

Sở Nam cười nhạt một tiếng, ‘Thần Hành Bách Biến” vận chuyền, khí tức Võ Quân sơ cấp liền bắt đầu đề thăng, cuối cùng dừng lại ở cảnh giới Võ Hoàng đại viên mãn, khí tức phát ra nhất thòi ép đến mức phụ tử Lăng Hạo hít thở không thông.

Phụ tử Lăng Hạo không biết tu vi hiện giờ của Sở Nam là gì, nhưng dựa vào cảm giác khí tức mà phỏng đoán thì so với Tả Võ Hoàng và Tư Mã Võ Hoàng còn muốn hãi nhân hơn, sắc mặt Lăng Hạo như tro tàn, bờ môi giật giật nói:

- Chỉ ngắn ngủi hai năm, ngươi sao có thể biến cường như vậy? Ngươi...

Nói đến đây, Lăng Hạo không nói tiếp nữa, ngược lại quy trên đất, không ngừng dập dầu lạy Sở Nam:

- Tiền bối, người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho Tiêu nhi đi, ta bảo đảm hắn sẽ không đối nghịch người, người hãy...

- Không có khả năng, làm ra chuyện dó thì phải chịu trách nhiệm, bao nhiêu oan hồn của Thần Khí Phái, cần phải dùng máu huyết của Lăng gia các ngươi mà bái tế!

- Tiền bối, ta có nguyên thạch, thượng phẩm nguyên thạch, 100 vạn thượng phẩm nguyên thạch, ta đưa cho tiền bối, xin tiền bối hãy bò qua cho Tiêu nhi đã không còn tay chân nữa.

Lăng Hạo vì để nhi tử có thể sống mà bất chấp tất cả, Lăng Tiêu ngày thường khoa trương lúc này cũng run rẩy không ngừng, ánh mắt trở nên ảm đạm.

Sở Nam lắc đầu nói:

- Nguyên thạch đó không phải là của ngươi, mà là của Thần Khí Phái.

- Ta... ta còn có một tin tức rất trọng vếu, ta biết rõ ở dâu có nguyên tinh, chỉ cần tiền bối bỏ qua cho Tiêu nhi, ta sẽ nói cho tiền bối biết.

Lăng Hạo nói ra bí mật này, tưởng rằng Sở Nam sẽ dộng tâm, nào ngờ Sở Nam căn bản không để ý, chỉ nói:

- Các ngươi nhất định phải chết.

- Tiền bối, nếu có nguyên tinh thì sẽ trợ giúp rất lớn cho việc tu luyện của ngài.

Lăng Hạo vẫn không từ bỏ ý định mà khuyên bảo, Sở Nam thì trả lời:

- Hai năm qua, ta không có nguyên tinh chẳng phải vẫn tu luyện rất nhanh đấy sao?

- Chẳng lẽ ngươi...

- Xét thấy các ngươi sắp chết rồi, ta sẽ nói cho các ngươi biết một bí mật.

Sở Nam nói đến đây, Lăng Hạo bụng đầy nghi vấn, hỏi theo bản năng:

- Bí mật, bí mật gì?

- Biết Lăng Vi Thiên chết trong tay ai không? Hắn muốn lấy mạng ta, cuối cùng lại chết trong tay ta.

- A...

Lăng Hạo kinh hô một tiếng.

- Biết tại sao ta lại nói nhảm với các ngươi nhiều như vậy không?

- Chính là muốn để các ngươi khắc sâu cảm giác sợ hãi, cho dù chết thì cảm giác sợ hãi đó cũng thấm sâu vào trong xương cốt của các ngươi.

Sở Nam nói xong, lại quay về phía Lăng Tiêu nói:

- Lúc trước ngươi nói sẽ phơi xác ta rồi dùng rồi đánh, ta cảm thấy rất không tệ, quyết định sau khi ngươi chết sẽ làm như vậy với ngươi.

- Đừng mà, ta van ngươi...

Lăng Tiêu hoảng sợ, hồi thần lại, nằm trên mặt đất kêu rên, chính lúc này, Lăng Hạo dang quy trên mặt đất bỗng nhiên xông lên, một thanh dao găm dâm thẳng vào tâm tạng Sở Nam, miệng hét:

- Ta liều mạng với ngươi...

- Ngươi không có tư cách.

Sở Nam cười lạnh, một tay bắt lấy con dao găm, vận lực bóp con dao găm thành bụi phấn, tiếp đó vỗ một chưởng vào đầu Lăng Hạo, đánh cho đầu của hắn lún sâu vào trong bụng, liên tiếp vỗ ba cái, Lăng Hạo cao gần hai mét đã bị ép xuống còn hai tấc, máu tươi bắn ra như mưa.

Lăng Tiêu nhìn thấy một màn này, sợ đến cực điểm, lại nhìn thấy một chưởng của Sở Nam nện về phía hắn, liền hét lên:

- Lâm Vân, ngươi hãy tha cho ta, ta sẽ làm nổ bộc của ngươi, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ngay cả bảo ta làm cho ta cũng nguyện ý...

- Làm chó? Ngươi không xứng, chó còn có thể trung tâm hộ chủ, còn ngươi chỉ là một con bạch nhãn lang, cắn ngược lại chủ nhân!

Sở Nam nói xong, chân phải dẫm xuống,đem Lăng Tiêu dẫm thành một đống thịt bầy nhầy.

Đen lúc này, Lăng gia phản bội Thần Khí Phái rốt cuộc cũng nhận phải trừng phạt lớn nhất, toàn gia bị diệt, Sở Nam không có chút thương cảm, chỉ lạnh lùng thu lấy nhẫn trữ vật của Lăng Hạo, sau đó lẩm bẩm:

- Lăng gia không phải là hung thủ thật sự.

Điệp Y Tiên Tử từ phía xa nhìn lại, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền dùng tốc độ nhanh nhất đến bên cạnh Sở Nam, vội vàng nói:

- Ngươi đi mau.

- Ta sẽ không đi đâu.

Sở Nam cười đáp.

- Không di? Lăng gia ngươi cũng diệt rồi, tại sao ngươi còn không di? Thân phận của ngươi đã bại lộ, tiếng rống vừa rồi của tên kia chắc chẩn truyền xa vạn dặm, người trong phạm vi này nhất định đều nghe rõ, với thực lục của Thiên Nhất Tông, bọn chúng nhất định sẽ nhanh chóng đến đây.

- Ta ở đây đợi bọn chúng đến!

- Đợi chúng đến? Đợi chúng đến giết ngươi sao?

- Bọn hắn chưa chắc có thể giết được ta.

Sở Nam nhàn nhạt nói, vốn hắn cũng không muốn bại lộ thân phận, thế nhưng đến khi phát hiện Lăng gia còn có Võ Hoàng, hắn liền hiểu rõ thân phận chắc chắn sẽ bại lộ, cùng liều chiến với Võ Hoàng, nếu như hắn chỉ dùng những thủ đoạn của Lâm Vân thì chỉ có thể chết, chỉ có điều lúc này Sở Nam cũng không quan tâm đến việc thân phận bị bại lộ nữa.

Điệp Y Tiên Tử vẫn khó hiểu nhìn Sở Nam, Sở Nam cười nói:

- Thân phận đã bại lộ, ta đứng ở đây và ở nơi khác thì có gì khác nhau, đối với đám người Thiên Nhất Tông đang truy sát mà nói thì có gì khác biệt?

- Ngươi có thổ đến Đại Khánh Quốc mà, dung mạo của ngươi giống Sở công tử kia như đúc, ngươi nhất định có liên quan đến Sở gia ở Đại Khánh Quốc, với thế lực của Sờ gia, muốn bảo hộ ngươi cũng không phải là không thể.

Sở Nam vẫn lắc đầu, nói:

- Đấy không phải là nhà của ta, nhà của ta ở Bạch gia thôn, tọa lạc dưới Long Giác

- Cho dù không phải đi nữa, chỉ cần ngươi đến Đại Khánh Quốc, người của Thiên Nhất Tông cũng không thổ tùy ý vọng động giống như ở Bắc Tồ Quốc, đặc biệt tình huống tại biên cảnh của hai nước càng lúc càng mâu thuẫn. Hơn nữa, không phải ngươi có thể thay đổi dung mạo và khí tức sao? Thay một khuôn mặt khí tức khác, còn ai có thể nhận ra ngươi?

- Ta muốn biến cường.

Sở Nam không đầu không đuôi đáp, Điệp Y Tiên Tử lại hỏi:

- Ngươi muốn biến cường thì ở đâu cũng có thể tu luyện mà...

- Ta nghĩ muốn biến cường nhanh nhất chính là dùng Thiên Nhất Tông làm viên đá mài.

Sở Nam không đem toàn bộ lý do nói ra.

Nghe thấy lời này, Điệp Y Tiên Tử vốn còn muốn nói điều gì nữa, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Sở Nam thì lập tức minh bạch, bất luận nàng nói gì thì cũng không thể thay đổi được tâm chí của người này, nàng thở dài một tiếng, Sở Nam lại hỏi về chuyện mầm móng trong cơ thể đang không ngừng cung cấp sinh mệnh lực cuồn cuộn.

Khuôn mặt Điệp Y Tiên Tử lập tức trở nên e thẹn hồng nhuận, lầm bầm một hồi, nói đại khái, sau khi Sở Nam nghe xong, rất chân thành nói:

- Ta sẽ toàn lực tìm cha nàng, xem như ta chấp nhận nàng.

Thế nhưng, Điệp Y Tiên Tử nghe thấy lời này lại không cao hứng, Sở Nam nói tiếp:

- Điệp Y Tiên Tử, mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng kia, ta...

- Là thù lao ta giao cho ngươi để tìm cha ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.