Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 546: Một mồi lửa, ân uy tịnh thi



- Tiền bối, cứu mạng với…

Lại một tiếng hô tuyệt cảnh, Sở Nam cười hỏi:

- Ta chính là muốn đối đầu với Thiên Nhất Tông, muốn san bằng Thiên Nhất Sơn thành bình địa, các ngươi dám không? Dám đi theo ta không?

- Các ngươi dám đi theo ta không?

Sở Nam nói xong, vẻ tươi cười biến mất, chỉ còn vẻ oai nghiêm và khuôn mặt nghiêm túc.

Đây cũng là lần đầu tiên Sở Nam quang minh chính đại, không chút sợ hãi bày tỏ muốn đối chọi Thiên Nhất Tông, tiêu diệt Thiên Nhất Tông.

Mặc dù thực lực của hắn vẫn chưa đủ cường hãn, thế nhưng đã đủ phất cao lá cờ phản lại Thiên Nhất Tông.

Thế nhưng, đám võ giả nghe thấy lời này của Sở Nam đều sững sốt, lập tức, liền có tiếng hét điên cuồng:

- Dám, tại sao không dám? Thiên Nhất Tông muốn dồn lão tử vào chỗ chết, lão tử nếu không dám thì còn gì là nam nhân nữa?

- Ai muốn mạng của ta, ta sẽ bắt bọn hắn phải trả giá!

- Lâm tiền bối, ta dám theo ngài, bất luận là thiêu Thiên Nhất Tông thành tro bụi hay là san bằng Thiên Nhất Tông, ta đều thề sống chết đi theo.

- Ta nguyện phát tâm ma huyết thệ, nếu như phản bội Lâm tiền bối thì sẽ bị trời phạt!

- Ta cũng phát tâm ma huyết thệ!

- Ta cũng phát!

….

Trong nhất thời, các loại tiếng rống hào tình tráng chí phát ra, chấn vang cả vùng thiên địa đang bị ma thú tàn sát.

Có lẽ, những người này là bất đắc dĩ, có lẽ những người này trước mắt chưa nghĩ đến chuyện sau này, hoặc có lẽ những người này thật sự muốn đi theo Lâm Vân, mở ra một vùng trời mới…

Bất luận bọn hắn nghĩ gì, bây giờ, bọn hắn đều xem Lâm Vân là người cứu mạng duy nhất.

Sở Nam nở nụ cười, nhìn những người trước mắt, hận ý, tâm huyết và sự phản kháng của bọn hắn giống như một mồi lửa, một mồi lửa có thể dấy lên một ngọn lửa lớn, sau này, sự nghiệp chống đối Thiên Nhất Tông sẽ vùng dậy, triển khai khắp Bắc Tề Quốc.

- Được! Các ngươi đã không sợ chết thì hãy nghe lệnh ta!

- Thỉnh tiền bối phân phó!

- Mệnh lệnh đầu tiên là đoàn kết! Thấy người nào gặp khó khăn thì cứu giúp, cứu người khác cũng chính là cứu ngươi! Tất cả mọi người hãy tập trung cùng một chỗ, tập trung về phía trận phương của ta, vây thành một viên (tròn) trận.

Sở Nam vừa dứt lời, những người kia lập tức hành động, hướng về phía Sở Nam triệt thối, trong quá trình triệt thối còn hỗ trợ lẫn nhau, một võ giả bị Hỏa Vân Sư phun mãnh hỏa tập kích, mắt thấy sắp bị nuốt chửng thì phía bên trái có một võ giả phóng thích thủy mạc dập tắt đoàn lửa, đồng thời bên phải có một võ giả vung kiếm phát ra kim quang chói lòa, trảm lên Hỏa Vân Sư…

Mặc dù những người này đoàn kết lại với nhau, nhưng ma thú thật sự quá nhiều và lợi hại, vẫn có không ít người chết trong miệng ma thú, Sở Nam đương nhiên sẽ không ngồi nhìn bọn hắn tử vong, bây giờ cứu nhiều hơn một người thì lực lượng đối kháng Thiên Nhất Tông sau này sẽ nhiều hơn một người, tích tiểu thành đại, nhất định sẽ có lúc nước chảy đá mòn.

Kết quả là, Sở Nam triệu hồi Ngọc Chi San Hô trùng, để bọn chúng giải cứu những võ giả tình thế nguy cấp kia.

Ngay lập tức, trong bầu trời đêm liền lóe lên những đạo ánh sáng xé tan hắc ám, lan rộng khắp mọi nơi.

Có một võ giả bị thụ thương, pháp bảo bị hủy, lại đối mặt với Xích Nộ Tê Tê cắn xé, lúc này đã nhắm mắt lại đợi chờ tử vong đến, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, vừa mở mắt ra nhìn liền thấy trên người con Xích Nộ Tê Tê khổng lồ bỗng xuất hiện vài con trùng đủ loại màu sắc, còn không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận xem nó là gì thì con Xích Nộ Tê Tê muốn cắn hắn đã ngã xuống đất, huyết tẫn mà vong. Tên võ giả này lập tức cảm thấy một trận rét lạnh, con Xích Nộ Tê Tê này chính là ma thú cấp sáu, da thịt tương đối cứng rắn, pháp bảo thượng phẩm Pháp Khí cũng không thể tạo thành thương hại gì đáng kể, bình thường thì phải cần một Võ Vương sơ cấp mới có thể đối phó Xích Nộ Tê Tê. Nhìn đám quái trùng kia hướng đến mục tiêu khác, hắn mới vội vàng bình tĩnh lại, hướng về phía Sở Nam mà tập trung…

Tình cảnh như vậy phát sinh tại mọi nơi, đương nhiên cũng có một số người ích kỷ chỉ chăm chăm cho bản thân.

Thế nhưng, mặc dù Ngọc Chi San Hô trùng rất nhanh nhẹn dũng mãnh, gần như một kích trí mạng, tuy nhiên vẫn có võ giả hy sinh, bởi vì Ngọc Chi San Hô trùng quá ít, chỉ có bảy trăm con mà thôi.

Mười phút sau, đám võ giả tập trung lại một chỗ, Điệp Y Tiên Tử cũng phiêu phù bên cạnh Sở Nam, võ giả tập trung lại được chỉ còn đến hơn vạn người.

Vốn trong hai ngày này, võ giả tập trung tại thành Đông Nhạc nhiều hơn ba vạn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi thì đám ma thú đã đoạt đi mất một nửa nhân số.

Ngọc Chi San Hô trùng vây lấy một vạn võ giả này, tạm thời đám võ giả được nghỉ ngơi một chút, nhìn những thi thể chết đi, tất cả đều tức tối không thôi, mặc dù bọn hắn lúc trước cũng không quen biết nhau, nhưng bây giờ bọn hắn lại cùng chung kẻ thù.

Sắc mặt Chúc Chi Vũ càng trở nên âm trầm, dù không ngừng có ma thú từ bên người hắn vượt qua, xông lên trước, thế nhưng vẫn không ngừng đổ gục trước gai nhọn của đám quái trùng kia, trong lòng không khỏi suy nghĩ:

- Đám quái trùng này đến cùng là gì?

Nhìn thấy đám võ giả đã tập hợp, Chúc Chi Vũ lạnh lùng nói:

- Tưởng như vậy là có thể cản được sao? Nực cười!

Âm thanh vừa dứt, mặt đất xung quanh nơi bọn hắn đứng, đột nhiên trở mình, giống như có địa long đang di chuyển bên dưới, không thể nghi ngờ, Chúc Chi Vũ đang khống chế đám ma thú dưới lòng đất phát động tiến công.

- Dưới lòng đất có ma thú xuất ra, mọi người hãy cẩn thận.

- Đừng sợ, đừng hoảng loạn, hãy sử dụng sát chiêu tốt nhất của các ngươi, chúng ta sẽ toàn lực công kích.

Trong mảnh hỗn loạn này, có người hét lớn, Sở Nam nhìn chằm chằm hắn, kẻ đó chính là Lạc Đao lúc trước khiêu chiến với Sở Nam, trước ngực hắn vẫn là miệng vết thương khiến người nhìn kinh tâm kia, thanh âm Sở Nam bỗng vang lên:

- Từ bây giờ bắt đầu, các ngươi sẽ nghe theo sự chỉ huy của hắn!

Sở Nam chiếu một đạo quang quyển lên người Lạc Đao.

Lạc Đao có chút khó hiểu, hắn chỉ là một Võ Quân cao cấp mà thôi, trong đám võ giả này có không ít Võ Vương sơ cấp, thậm chí còn có ba tên Võ Vương trung cấp, hắn có tài đức gì mà chỉ huy những người khác?

Không chỉ Lạc Đao nghĩ vậy, những võ giả khác, đặc biệt là người tu vi cao hơn Lạc Đao đều nghĩ:

- Chỉ là một Võ Quân cao cấp mà thôi, dựa vào gì mà muốn ta nghe hắn chỉ huy?

Mặc dù lúc trước Sở Nam cũng chỉ là tu vi Võ Quân, nhưng lại là Võ Quân có thể trảm sát được Võ Hoàng, cho nên, bọn hắn mặc dù nghe lệnh Lâm Vân, nhưng lại có chút không phục sự chỉ huy của Lạc Đao.

Sở Nam lạnh giognj nói với Lạc Đao:

- Không phải ngươi muốn biến cường sao? Đây cũng là một loại phương thức biến cường. Ngươi dám khiêu chiến với ta, tại sao lại không dám chỉ huy hơn một vạn người này? Hay… ngươi căn bản chỉ là một nhược phu? Tất cả những điều ngươi làm lúc trước chỉ là giả vờ, mua danh bán tiếng mà thôi?

- Không phải!

Sở Nam rống lớn một tiếng, trong hai mắt bắn ra hào quang điên cuồng, nắm tay xiết chặt, một cỗ hào khí từ trên người hắn phát tán ra, dùng hết toàn bộ khí lực hướng về phía Sở Nam ở trên cao mà trả lời:

- Ta dám!

- Tốt, bắt đầu từ bây giờ, mệnh lệnh của Lạc Đao chính là mệnh lệnh của ta, nếu kẻ nào không nghe thì mời rời khỏi đây!

Sở Nam lạnh lùng nói, một cỗ uy áp mênh mông quét qua đám đông, uy áp khiến bọn hắn cảm thấy hít thở không thông, kinh hồn táng đởm.

Lạc Đao được giao quyền, lập tức bố trí:

- Tản ra, năm người một nhóm, vây thành một vòng, võ giả tu luyện Thổ thuộc tính, tận lực thăm dò mặt đất, võ giả tu luyện Kim thuộc tính, chuẩn bị sát chiêu mạnh nhất…

Mệnh lệnh của Lạc Đao liên tiếp truyền đi, đem Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành an bài thỏa đáng toàn bộ…

Phần lớn bởi vì mạng sống, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh, thế nhưng vẫn có một đám võ giả không nghe lời, đều là đám người lúc trước tự lo cho an nguy của bản thân, nghĩ rằng nên bảo tồn thực lực để dành cho sau này.

Đáng tiếc, suy tính của bọn chúng đều vô dụng.

Sở Nam phóng thích ra Diệt Nguyên Minh Đằng, đem những kẻ không nghe lệnh ném ra khỏi tầng phòng ngự của Ngọc Chi San Hô trùng, ném vào trong đám ma thú cùng hung cực ác.

Ngay tức thì, tiếng kêu thảm thiết vang lên, bọn hắn rốt cuộc cũng rơi lệ rồi, hét lên thảm thiết:

- Ta nghe lệnh, ta nghe lệnh, để ta trở về, để ta trở về…

Thế nhưng đã chậm, cơ hội của bọn chúng chỉ có một lần, thân thể của bọn chúng lập tức bị ma thú cắn xé rồi nuốt chửng.

Dưới màn giết gà dọa khỉ này, người trong màn phòng ngự rất nhanh trở nên thực thà nghe lời.

Chính lúc này, mặt đất bị nứt ra, một đoàn ma thú từ dưới lòng đất chui ra, xông thẳng về đám võ giả, cùng lúc đó, Lạc Đao hét lớn một tiếng:

- Sát!

- Sát!

Quần hùng cùng hét, đao mang kiếm ảnh bắn ra bốn phía, tất cả đều lấp lánh đủ mọi màu sắc.

Sở Nam không để ý đến phía dưới, thực ra, những ma thú tràn ra từ dưới lòng đất, hắn có thể thay đám người này giải quyết, không tốn công sức lắm, chỉ cần một quyền là đủ rồi, thế nhưng, nếu vậy thì đám võ giả sẽ không trải qua máu tươi tẩy rửa, có thể cảm ân được boa nhiêu? Ngày sau chân chính thực hiện lời hứa của mình có được bao nhiêu?

Tuy nói thêm một người là thêm một phần lực lượng, nhưng điều kiện tiên quyết là đám người này phải dám phản kháng trước thủ đoạn trấn áp máu tanh của Thiên Nhất Tông. Huống hồ, những người chân chính trải qua huyết chiến mới được xem là tinh anh, mới được xem là cường giả.

Sở Nam sẽ ra tay, nhưng đó là lúc đến thời khắc quan trọng thì mới xuất thủ, cứu bọn hắn từ bờ vực sinh tử.

Ân uy tịnh thi (*) mới có thể khiến bọn hắn phục tùng.

(*) ân uy cùng thi hành.

Không thể nói đây là tâm cơ, thủ đoạn của Sở Nam, nhưng đám võ giả kia không phải cũng lợi dụng Sở Nam để bảo toàn mạng sống hay sao?

Nếu như là huynh đệ của Sở Nam, ví dụ như Tư Đồ Dật Tiêu thì lại là tình huống khác.

Sở Nam quay đầu cười với Điệp Y Tiên Tử rồi nói:

- Nàng đứng nhìn là được rồi, ta đi đánh hắn, đánh cho hắn thành đầu heo!

- Ừm.

Sở Nam đạp không hành tẩu giữa đàn ma thú, trong tay ngưng tụ trường kiếm kim sắc, tu luyện vũ kỹ “Trảm Thanh” một thời gian, vũ kỹ “Trảm Thanh” càng lúc càng thuần thục, trong lòng Sở Nam lại dâng lên suy nghĩ:

- Trảm Nguyên có thể luyện thành Trảm Nguyên Sát, tại sao Trảm Thanh lại không thể luyện thành Trảm Thanh Sát chứ? Dùng âm thanh giết âm thanh!

Suy nghĩ đến đây, Sở Nam liền hành động thực tiễn.

Lập tức, một mảnh huyết vũ bao phủ lấy Sở Nam, tất cả đều là máu tươi của hung thú bị trường kiếm Sở Nam chém trúng.

Nhìn Sở Nam đi lại giữa đám ma thú như đi trong vườn hoa, tiện tay là giết một con ma thú, trong mắt Chúc Chi Vũ bắn ra hai luồng lãnh mang, chuyển ánh mắt khỏi túi linh thú bên eo Sở Nam, ngay lập tức, một con ma thú thân hình tê giác, cao một trượng, dài ba trượng, toàn thân lân giáp huyết hồng, đuôi như sợi trường tiên (roi), răng nanh dài ba thước, bên trong cái miệng khổng lồ cuồn cuộn tràn ra hắc vụ, càng khiến người khác chú ý là ở giữa hai con mắt trên đầu có một đoàn hồng sắc, từ xa nhìn lại giống như một đám hồng xà, đang nhả nuốt cái lưỡi huyết hồng.

Liệt Địa Hắc Tê Giác! Nuốt hắn!

Sau khi Chúc Chi Vũ hung ác ra lệnh

Liệt Địa Hắc Tê Giác không gầm rú, cũng không rên rỉ, trực tiếp biến thành một làn khói đen tràn tới, đứng một chỗ mà mặt đất nứt ra, Liệt Địa Hắc Tê Giác chui xuống đất, trên mặt đất lại không xuất hiện lấy một lỗ hổng, giống như Liệt Địa Hắc Tê Giác này chưa từng xuất hiện vậy.

Sở Nam đắm chìm trong vũ kỹ “Trảm Thanh Sát”, hắn dùng âm thanh phản công, giống như đạo lý mâu công thuẫn vậy.

Mà “Trảm Sát Thanh” Sở Nam tạo ra tất nhiên là luyện ra từ trong ngàn vạn ma thú mà thành, Sở Nam cầm kiếm hành tẩu trong bầy ma thú, mỗi một bước đi đều khiến huyết nhục bay loạn, có tiếng rên rỉ, có tiếng gào rú, có âm thanh kim loại va chạm,... vang lên bên tai không dứt.

Lúc này, Chúc Chi Vũ lạnh nhạt nhìn hắn, khẽ lẩm bẩm:

- Để xem ngươi còn có thể huênh hoang đến bao giờ!

Lời này vừa dứt, một đoàn khói đen từ dưới Sở Nam chui lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.