Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 556: Cục diện nguy cấp, Phi Thiên Kim Hổ Điêu



Âm Sát Thuật tầng thứ chín của Chúc Chi Võ vô cùng sắc bén, cho dù là Cổ Cực Phong có tu vi đại viên mãn Võ Hoàng cũng phải dùng mấy phần lực để chống đỡ, còn Mạn Lam vốn chỉ là cao cấp Võ Hoàng, hơn nữa bị thương không nhẹ, lập tức rơi vào tình cảnh nguy khốn.

Sở Nam đang nhanh chóng tiến lại gần, Mạn Lam biết nếu để đạo thân ảnh đó tiến vào phạm vi hai trăm mét, thần niệm sẽ lại bị tàn phá, thậm chí là bị đả kích trí mạng.

Cổ Cực Phong đương nhiên không cho phép điều đó xảy ra, tuy hắn vẫn đang cố sức bảo vệ cho bản thân để dùng tổn thương nhỏ nhất tiêu diệt được Sở Nam, nhưng nếu Mạn Lam ở ngay trước mắt hắn mà bị kẻ khác đánh trọng thương, thậm chí giết chết thì đối với hắn tuyệt đối là một sự sỉ nhục, hơn nữa, hắn cũng không biết ăn nói sao với sư phụ.

Bởi vậy, Cổ Cực Phong dừng lại, tay vung ra, một ngọn lửa Thiên Cực Nguyên như một con quay cực lớn xoay tròn, ngăn đường tiến của Sở Nam lại, đồng thời, hô lớn với Mạn Lam:

- Dùng sát chiêu mạnh nhất tấn công tên nghịch tặc, tên phản đồ đó.

Mạn Lam đương nhiên biết Cổ Cực Phong đang nói tới ai, một thanh bảo kiếm sáng chói lọi như ánh mặt trời nằm trong tay Mạn Lam, chuôi kiếm, thân kiếm đều có hoa văn, hoa văn như hình một con hung thú đáng sợ đang gầm thét, Mạn Lam nhìn Chúc Chi Võ, có chút do dự, sau đó lập tức trở nên kiên định.

Kiếm quang vừa chém xuống, một đạo kim quang dài hàng ngàn vạn trượng lóe ra, kiếm mang như cuồng lôi nổ tung, không khí bốn phía đều vang lên những tiếng nổ lớn.

Tiếp đó, đạo kim quang đó chém xuống.

Nhưng phương hướng của Mạn Lam không phải Chúc Chi Võ, mà là Sở Nam.

Mạn Lam vẫn chưa lãnh khốc được như Cổ Cực Phong, không thể xuống nổi tay với sư huynh ngày trước, hơn nữa cô cũng cho rằng, chỉ cần giết chết Sở Nam, tất cả đều có thể dễ dàng giải quyết.

Cổ Cực Phong nhìn thấy Mạn Lam làm như vậy, trong lòng không khỏi thở dài, hắn hiểu rõ, gã Lâm Vân này đang dùng Chúc Chi Võ để kiềm chế bọn chúng, lúc đầu thì vẫn chưa có gì, nhưng Âm Sát Thuật tầng thứ chín của Chúc Chi Võ đã gây cho bọn chúng rất nhiều khó khăn, tới lúc đó thì phải trở nên cứng rắn.

Đặc biệt là Cổ Cực Phong cho rằng, Lâm Vân muốn lợi dụng Chúc Chi Võ thì nhất định sẽ không để Chúc Chi Võ dễ dàng chết đi, nếu Mạn Lam công kích Chúc Chi Võ, Lâm Vân nhất định sẽ đi cứu, giống như khi trước hắn tấn công Chúc Chi Võ, Lâm Vân cũng tiến lên giải cứu.

Như vậy, Chúc Chi Võ sẽ không trở thành trở ngại với bọn chúng, mà sẽ trở thành gánh nặng của Lâm Vân.

Cổ Cực Phong nghĩ rất rõ ràng, nhưng hắn căn bản không biết, Chúc Chi Võ đã bị Sinh Tử Quyết khống chế, nếu Sở Nam chết thì Chúc Chi Võ cũng sẽ phải chết. Đương nhiên, với thủ đoạn hành động của Cổ Cực Phong, cho dù biết thì cũng sẽ không vì giữ mạng cho Chúc Chi Võ mà không giết Sở Nam.

Mạn Lam không nghe theo lời khuyên của Cổ Cực Phong, Cổ Cực Phong đành phải phối hợp với Mạn Lam, tấn công về phía Sở Nam.

Trong khoảng khắc đó, khuôn mặt tái nhợt của Cổ Cực Phong đã khôi phục lại như cũ, vẻ lãnh khốc tràn đầy khuôn mặt.

Khi đạo kim quang đó tấn công tới, Sở Nam giương nắm đấm lên, định dùng nắm đấm để đấm vỡ kim mang ghê người đó.

Nhưng khi nắm đấm của Sở Nam sắp tiếp xúc với kim quang thì kim quang đột nhiên lóe lên, rồi biến mất.

Sở Nam đánh hụt, không khỏi sững lại.

Khi Sở Nam vừa thu quyền lại.

Trên tầng không ngay trước mặt xuất hiện một con quái thú mặt hổ thân điêu, cao hơn ba trượng, dài hơn bốn trượng, đôi mắt màu vàng tràn ngập hung quang, miệng há to, răng sắc lạnh, hai chiếc răng dài nhất dài tới hơn một trượng, toàn thân màu vàng kim, giống như một thanh thần binh lợi khí.

Vừa xuất hiện, một cỗ hung khí vô cùng đáng sợ đã lao về phía Sở Nam, mùi tanh nồng nặc len vào trong tim hắn.

Tốc độ nhanh khủng khiếp.

Khi hung thú mặt hổ thân điêu này cách đầu Sở Nam chỉ còn trong gang tấc, ngọn lửa Thiên Cực Nguyên đang bao vây lấy Sở Nam cũng đột nhiên biến mất, rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một lưỡi dao lửa đâm vào đan điền của Sở Nam.

Không chỉ vậy, trong khoảnh khắc khi kim quang biến thành hung thú, Cổ Cực Phong cũng thi triển hỏa tinh đầy trời, nhưng hỏa tinh này đều là những ngọn tiểu đao sắc bén, tấn công dồn dập về phía Sở Nam.

Chỉ trong khoảnh khắc, Sở Nam đã rơi vào tình thế nguy cấp.

Mấy chục vạn võ giả đang đứng nhìn phía dưới đều hít vào một ngụm lãnh khí, không ít người cho rằng lần này Sở Nam chắc chắn phải chết, những người lúc trước cho rằng Sở Nam sẽ thắng cũng trở nên dao động, Mạc Lão tay nắm chặt, vô cùng lo lắng, cuộc chiến như vậy, tuy hắn là đỉnh cấp Võ Vương nhưng cũng không thể can dự vào; lão phụ xấu xí lộ ra tinh quang, định xông ra ứng cứu, nhưng không biết vì lý do gì lại kiềm chế lại.

Còn Sở Nam đương nhiên không đứng im để cho mình trở thành cái đích cho kẻ khác tấn công, ngay khi nắm đấm đấm hụt, hắn đã cảm nhận thấy không bình thường, lập tức rút Long Nha và Long Chi Nghịch Lân ra.

Lập tức, tay phải cầm Long Nha, trực tiếp đâm vào miệng con hung thú kia, Long Chi Nghịch Lân bảo vệ đan điền.

- Két!

Hung thú mặt hổ thân điêu lập tức cắn lấy cánh tay phải của Sở Nam, nhưng không hề có cảnh thịt nát xương tan như dự liệu, cánh tay của Sở Nam không những không bị cắn nát, hàm răng của hung thú dường như còn bị vỡ vụn mất hai cái.

Đồng thời, lưỡi dao lửa cũng đâm vào đan điền của Sở Nam.

Tuy lưỡi dao không thể phá vỡ được lớp phòng ngự của Long Chi Nghịch Lân, nhưng ngọn lửa dao đột nhiên nổ tung, năng lượng cực đại bắn ra cũng khiến Sở Nam không khỏi cong gập người lại.

Sau lưỡi dao lửa, đám hỏa tinh kia cũng bắn tới.

Tầng ngũ sắc quang mang do Hỗn Nguyên Bản Chi kích phát ra cũng chỉ có thể chống đỡ trước trong giây lát liền bị phá vỡ.

Nhưng một giây đó cũng đủ cho Sở Nam thi triển vũng xoáy thủy hảo do Thanh Lam Chi Hỏa và Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy hợp thành, xoay chuyển quanh người Sở Nam, đám hỏa tinh kia bắn vào trong vũng xoáy, rồi bị nổ tung.

Cổ Cực Phong nhìn thấy cảnh đó, nhớ lại cảnh trên Thiên Vân Phong, nhưng không hề hoảng hốt, còn cười lạnh nói:

- Thực sự coi chiêu này là bùa cứu mạng hay sao? Lần trước uy lực quá lớn, không thể làm gì nổi ngươi, lần này còn có thể để ngươi thoát thân được hay sao? Ngươi muốn thôn phệ ta sẽ để cho ngươi thôn phệ nhiều một chút, bùa cứu mạng của ngươi hôm nay sẽ trở thành bùa lấy mạng ngươi.

Nói rồi, mười ngón tay của Cổ Cực Phong liên tiếp bắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.