Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 560: Hắc Vụ quỷ dị



Sở Nam vừa điên cuồng hấp thu năng lượng cuồng bạo vừa nén năng lượng cuồng bạo trong kinh mạch lực lượng, hấp thu càng điên cuồng thì lực phản phệ càng lớn, toàn thân Sở Nam đã đẫm máu, trở thành một huyết nhân.

Nhưng Sở Nam vẫn tiếp tục không ngừng ép từng tầng năng lượng vào trong kinh mạch.

Còn có ngũ hành nguyên lực.

Hoàn toàn là hành động liều mạng.

Đồng thời, điên cuồng xông về phía Cổ Cực Phong.

Trong khoảnh khắc Cổ Cực Phong ôm lấy Mạn Lam, truyền nguyên lực vào trong người cô ta, Sở Nam cũng đánh ra hai quyền, sáu tầng năng lượng như tuyệt thế hung thú lao đi.

Sắc mặt Cổ Cực Phong đại biến, điên cuồng thối lui.

Sở Nam lại hô “nổ”, rồi nhanh chóng đuổi theo.

Uy lực lần này càng khủng khiếp hơn bởi đã dung hợp rất nhiều loại năng lượng của Sở Nam, khiến Cổ Cực Phong bị hất tung trên không trung, Cổ Cực Phong bảo vệ Mạn Lam ở trước ngực, quầng sáng phòng ngự hiện lên, còn hiện ra ba màu sắc khác nhau.

Cho dù là quầng sáng ba màu nhưng cũng không thể chống đỡ được trong mấy giây thì đã bị phá vỡ, Cổ Cực Phong không dám chậm trễ, lại tiếp tục kích phát quầng sáng.

Một ngàn mét, ba ngàn mét, năm ngàn mét....

Lui lại mười ngàn mét, Cổ Cực Phong mới dừng lại, uy năng cũng đã bị suy yếu, không còn đủ sức phá vỡ quầng sáng phòng ngự ba màu của Cổ Cực Phong.

Cổ Cực Phong vừa dừng lại liền lập tức thổ ra mấy ngụm máu tươi, cũng không kịp để ý tới thương thế của mình, vội vàng xem xét Mạn Lam.

Mạn Lam đã vô cùng suy yếu, ánh mắt ảm đạm, dùng chút sức lực cuối cùng nói:

- Ẩn.... Hồng.....

- Sư muội, ta biết, ta biết, nàng muốn nói Ẩn Hồng có phải không? Nàng hãy cố chịu đựng, đợi ta lấy đầu của tên tiểu tử này rồi ta sẽ đưa nàng quay về Thiên Nhất Tông, Thiên Nhất Tông sẽ cứu sống được nàng. Nàng là cao cấp Võ Hoàng, không phải là phàm nhân, chỉ bị một con sâu cắn một cái, sao có thể chết được chứ, nàng phải cố chịu đựng.

Cổ Cực Phong bối rối, nhìn bộ dạng đó có lẽ Sở Nam lúc trước đã nói đúng, Cổ Cực Phong thích người sư muội này của hắn, cũng có lẽ hắn không ngờ được rằng có người dám giết Mạn Lam ngay trước mặt hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng mất mặt, hoặc cũng có lẽ nếu Mạn Lam mà chết, hắn sẽ không biết phải ăn nói thế nào với sư phụ sư thúc của hắn.

Nhưng cho dù thế nào, cho dù Cổ Cực Phong cố sức kêu gào thế nào, đôi mắt của Mạn Lam cũng dần nhắm lại, cánh tay buông thõng xuống, nhiệt độ trên người cũng dần lạnh đi.

- Mạn Lam sư muội!

Cổ Cực Phong gào lớn, quay đầu lại, quát lên điên cuồng:

- Tên nhóc Lâm Vân, ta muốn xé nát ngươi ra, ta sẽ khiến tất cả những người có quan hệ với ngươi phải chết cùng người, bao gồm tất cả những người ở đây.

Thân ảnh Sở Nam cũng đã vượt qua tầng năng lượng cuồng bạo, tấn công tới, mái tóc dài tung bay trong gió, máu tươi bắn ra bốn phía.

Trong tay Cổ Cực Phong đã có một kiện pháp bảo, sát khí điên cuồng tỏa ra xung quanh.

Một nữ cao cấp Võ Hoàng như Mạn Lam, nếu như lúc bình thường, Ẩn Hồng do Chúc Chi Võ nuôi quả thực không thể khiến cô phải chết được.

Nhưng lúc mới bắt đầu khai chiến, do coi thường Sở Nam, bị Sở Nam dùng tia sét đánh tan hai phần ba thần niệm, thân thể bị trọng thương, sau đó còn bị Âm Sát Thuật tầng thứ chín của Chúc Chi Võ vây khốn, tiếp đó uy năng của mấy vụ nổ liên tiếp cũng ảnh hưởng tới cô, khiến cô ta thương tích đầy mình, tình thế vô cùng nguy khốn.

Và đòn công kích cuối cùng của Ẩn Hồng chỉ là đòn kết liễu cuối cùng.

Nhưng cũng đủ khiến Mạn Lam không thể chịu đựng nổi, cuối cùng thịt nát xương tan.

Nếu Mạn Lam đứng gần Sở Nam thì có lẽ đã thiêu đốt chút sinh mạng cuối cùng của mình, cường ngạnh tự phát nổ để kéo Sở Nam cùng chết theo, nhưng trong thời khắc cuối cùng đó, Cổ Cực Phong ôm lấy cô, khiến cô muốn tự phát nổ cũng không được.

Một kẻ vô cùng thực tế như Cổ Cực Phong không hề ôm lấy thi thể Mạn Lam trên lưng hay đặt ở một nơi an toàn, chỉ dùng một tầng nguyên lực bao bọc lấy, đặt xuống đất, không thể cho Mạn Lam phải tan xương nát thịt.

Nếu Cổ Cực Phong để Mạn Lam ở bên mình thì sẽ trở thành một gánh nặng, không có lợi cho việc chém giết của hắn, Cổ Cực Phong có lẽ cho rằng, sau khi giết chết Sở Nam lại ôm thi thể của Mạn Lam nhất định cũng sẽ không sao cả.

Sở Nam đang đánh một cước sắc bén tới, thấy thi thể Mạn Lam bị ném xuống dưới, điên cuồng hét lớn:

- Đại Ngốc, cướp lấy thi thể nữ nhân đó, không đưa cho ai khác.

Chúc Chi Võ lúc trước nghe lời của Sở Nam đã lui lại rất xa, bởi vậy không hề bị uy năng của vụ nổ ảnh hưởng tới, nghe thấy mệnh lệnh của Sở Nam, hắn “a” một tiếng rồi nhanh chóng bay lên, ôm lấy Mạn Lam vào trong ngực. Trong khoảnh khắc ôm lấy Mạn Lam, ánh mắt Chúc Chi Võ chợt trở nên mơ hồ, tựa hồ cảm thấy quen thuộc, nhưng chỉ mấy giây sau hắn không suy nghĩ gì thêm nữa.

- Chúc Chi Võ, ngươi dám động vào thân thể sư muội, ta sẽ lấy mạng ngươi.

Cổ Cực Phong gào to, pháp bảo hình ngọn thương nồng đậm sát khí chém thẳng một đạo tam sắc quang mang màu vàng nhạt, màu đỏ và màu trắng về phía Chúc Chi Võ.

Sở Nam đá ra một cước, năng lượng nén trong chân phải được đá ra theo hình năm làn sóng, tiếp đó, miệng hô to một tiếng “nổ”.

Đối diện với công kích mãnh liệt của Sở Nam, Cổ Cực Phong cũng không để ý tới Chúc Chi Võ nữa, đạo quang mang đó lại chém ngược về phía Sở Nam, đồng thời Cổ Cực Phong cũng đên cuồng lui lại.

Sở Nam tấn công ra một chiêu rồi hoàn toàn không ngừng lại, lập tức xuyên qua tầng năng lượng, tiếp tục tấn công tới, trên tay cầm pháp bảo công kích duy nhất còn lại, Long Nha.

- Tên nhóc Lâm Vân, ngươi có thể ép ta dùng Phạm Thiên Vân Ly Thương mà 300 năm nay chưa từng dùng tới, còn khiến ta phải thi triển tam hành nguyên lực, ngươi nên cảm thấy tự hào, ta thề, ta sẽ dùng Phạm Thiên Vân Ly Thương giết chết từng người có liên quan tới ngươi, cho dù là chỉ nói một tiếng với ngươi cũng sẽ phải chết, tất cả đều phải chết.

Cổ Cực Phong vừa nói vừa điên cuồng lui lại, tiếp tục khích Sở Nam nổi giận.

- Chẳng qua là tam hành nguyên lực, lão tử còn có ngũ hành nguyên lực.

Cổ Cực Phong nghe thấy Sở Nam nói ngũ hành nguyên lực, khóe mắt xuất hiện một tia tinh quang, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, lạnh lẽo nói:

- Ta là Thiên Cực Phong Phong chủ, đứng đầu ngũ phong, ngươi cho rằng tam hành của ta tầm thường sao? Nói cho ngươi biết, lửa ngươi đã nếm qua là lửa Thiên Cực Nguyên, có thể thiêu đốt thân thể lẫn nguyên lực, kim là Lưu Bạch Kim, sắc bén như kim nguyên lực của một cao cấp Võ Hoàng dùng địa cấp thượng phẩm võ quyết tu luyện thành, hơn nữa còn có thể thôn phệ máu tươi, thổ là Xích Tức Thổ, khi tu luyện thành có thể tạo thành trọng lực, trọng lực thuật ngươi vừa nếm qua lúc trước chỉ là cấp thấp nhất mà thôi. Dị hỏa dị kim dị thổ trên người ta, ngươi có thể thắng nổi sao?

Sở Nam nghĩ lại thanh kiếm do Cổ Cực Phong thổ huyết ngưng thành, và kình khí trên một thức Diệt Thiên Chỉ đều có khí thức của kim thuộc tính, tam hành đều vô cùng quỷ dị, vô cùng cường hãn:

- Lợi hại cường hãn như vậy lúc đầu tại sao hắn còn giấu giếm? Tại sao lúc này hắn lại nói cho ta biết, hắn có âm mưu gì?

Tuy những lời nói của Cổ Cực Phong vô cùng sắc bén, nhưng Sở Nam đã trở nên điên cuồng, vẫn tiếp tục đuổi theo sát phía sau, lạnh lẽo nói:

- Ngươi có dị hỏa dị kim dị thổ nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ nổi sư muội của mình, khiến sư muội của mình phải chết thì cũng để làm gì? Ba loại mầm mống nguyên lực đặc biệt cuối cùng cũng chỉ hợp thành một tên hèn như ngươi mà thôi.

- Muốn chết!

Cổ Cực Phong gầm lên giận giữ, nghe thấy hai tiếng “tên hèn”, lửa giận ngùn ngụt bốc lên, đang định trút lửa giận nhưng lại chợt tỉnh:

- Ta muốn hắn nổi giận, nhưng suýt nữa lại bị hắn làm cho giận dữ rồi.

Cổ Cực Phong ban đầu không thi triển tam hành nguyên lực là bởi hắn muốn che giấu thực lực, rất ít ngươi biết hắn là ngươi có ba loại mầm mống nguyên lực đặc biệt, nếu không có gì bất ngờ, ngoài chính hắn ra, cơ hồ không ai khác có thể biết.

- Tên hèn? Để lát nữa ta xem ai là tên hèn. Ta đã thay đổi chủ ý, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, biến ngươi thành phế nhân, rồi sẽ bắt Tử Mộng Nhi, khiến ngươi phải cầu xin ta, phải tự nhận mình là tên hèn.

- Ta hoặc sống hoặc chết, ngoài ra, không có khả năng nào khác.

Sở Nam lạnh lẽo nói.

Cổ Cực Phong đã lui lại phạm vi an toàn, cỗ năng lượng đó không thể làm tổn hại tới hắn được nữa, nhưng hắn vẫn lui lại, không phải lui theo đường thẳng mà lui theo đường vòng, vẫn giữ khoảng cách với Sở Nam, tựa hồ như đang chuẩn bị thứ gì đó, miệng vẫn tiếp tục nói:

- Phạm Thiên Vân Ly Thương trong tay ta, ngươi có biết đã uống máu của bao nhiêu người không?

Không đợi Sở Nam trả lời, Cổ Cực Phong đã tự lên tiếng:

- Mười vạn, ít nhất là mười vạn, ngươi không cảm thấy sát khí của Phạm Thiên Vân Ly Thương sao? Không cảm thấy Phạm Thiên Vân Ly Thương rất muốn uống máu của ngươi sao?

- Ta cảm nhận thấy mười vạn oan hồn đang muốn ta báo thù cho bọn chúng.

- Ngươi không thể làm được, không thể làm được...

Thanh âm của Cổ Cực Phong trở nên mơ hồ, như từ một nơi xa xôi truyền tới, mang theo một sức mê hoặc, Sở Nam khẽ rùng mình, hô lớn:

- Ngươi cường hãn như vậy nhưng lại thích dùng những thủ đoạn hạ lưu, đúng là một tên hèn. Ngươi dám chiến đấu với ta không?

- Hừ!

Cổ Cực Phong hừ lạnh một tiếng, không giải thích thêm.

Sở Nam cũng không nhiều lời với hắn, uy năng ngưng tụ tới một mức độ nhất định liền cường hãn ra tay, hai tay tấn công ra liên tiếp sáu quyền, sáu quyền mang theo ba mươi tầng uy năng, tuy không cường hãn bằng lúc trước, nhưng ba mươi tầng uy năng kết hợp lại với nhau cũng vô cùng khủng khiếp.

Lần này, Cổ Cực Phong không lui lại nữa, Phạm Thiên Vân Ly Thương chém ra tam sắc quang mang, rồi đâm ra mấy cái, tam sắc quang mang chia cắt ba mươi tàng uy năng ra thành từng mảnh nhỏ, Sở Nam nhìn thấy, hô lớn: “nổ!”

Nhưng tiếng nổ không còn rung trời lở đất như trước nữa, uy năng bị chia cắt cũng đột nhiên tiêu tán đi, đồng thời, Sở Nam cảm thấy quanh mình có gì đó bất thường, tựa hồ có gì đó đang kiềm chế lấy hắn.

Năng lượng Sở Nam đánh ra nhanh chóng tiêu tán, trong nháy mắt liền có một làn Hắc Vụ xuất hiện, che kín lấy bầu trời, che kín mặt đất, ánh nắng chói chang cũng không xuyên qua nổi màn khói đen này.

Làn Hắc Vụ vừa xuất hiện, Sở Nam đã cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, giống như cá đang ở trong nước đột nhiên bị ném lên bờ vậy.

Hắc Vụ dày đặc, Sở Nam không thể nhìn rõ Cổ Cực Phong đang ở phương nào.

Thanh âm lạnh lẽo của Cổ Cực Phong truyền tới:

- Bây giờ đã biết mọi chuyện không ổn rồi chứ? Biết tại sao ta lại nói với ngươi nhiều như vậy rồi chứ? Muốn biết ta đã làm gì khi đi vòng như vậy không? Ha ha ha...., ta lại không nói cho ngươi biết.

- Ngươi chọc giận ta rồi!

- Ta muốn chọc giận ngươi, nếu không sao ngươi có thể rơi vào tình cảnh này chứ!

- Chọc giận ta sẽ phải trả giá.

- Tên nhóc Lâm Vân, ngươi cho rằng thực lực của ngươi ghê gớm lắm sao? Vừa gặp ngươi, ta đã có thể tiêu diệt ngươi, nhưng có biết tại sao ta không làm như vậy không? Rồi ngươi sẽ biết, nhưng tới lúc ngươi biết, ngươi sẽ được chứng kiến kỳ tích, ngươi sẽ chết không nhắm mắt.

- Nói như vậy, cái chết của Mạn Lam kia cũng là do ngươi cố ý làm như vậy sao?

Cổ Cực Phong không đáp.

- Lúc trước ngươi khiến Mạn Lam tấn công Đại Ngốc cũng là cố ý sao? Chỉ cần Mạn Lam công kích, ngươi sẽ ngầm ra tay, khiến Đại Ngốc phải chết?

Vẫn là sự trầm mặc, trầm mặc có thể là ngầm xác nhận, nhưng cũng có thể còn có ý khác.

- Ha ha ha...

Sở Nam đột nhiên cười lớn:

- Thì ra tất cả mọi việc ngươi làm lúc trước đều là diễn kịch. Xem ta ngươi không chỉ là một tên hèn, mà còn là một kẻ tiểu nhân. Ngươi không sợ Huyền Vô Kỳ giết ngươi sao? À, đúng rồi, Huyền Vô Kỳ nhất định sẽ rất thích ngươi, bởi hắn cũng là một tên tiểu nhân bỉ ổi.

- Tên nhóc Lâm Vân, miệng lưỡi lợi hại cũng sẽ vô dụng thôi.

- Những kẻ gọi ta là tên nhóc Lâm Vân đều đã chết, ngươi cũng sẽ không phải là ngoại lệ.

- Ở trên địa bàn của ta còn dám ngông cuồng như vậy?

Cổ Cực Phong không biết có phải bị động chạm tới tâm tình hay không, đột nhiên hô lớn:

- Giam cầm!

Đột nhiên, làn Hắc Vụ hướng về phía Sở Nam, quấn quanh hắn.

Sở Nam liền cảm thấy thực sự di chuyển nửa bước cũng vô cùng khó khăn, hai chân như đeo chì ngàn cân.

- Còn có thể di chuyển được sao?

Thanh âm của Cổ Cực Phong không còn sự lạnh lẽo mà là sự châm biếm, là sự đắc thắng:

- Đó mới chỉ là bước đầu tiên, phía sau còn rất nhiều thứ chờ đợi ngươi.

Sở Nam nghiến răng, vận lực toàn thân nhấc chân lên.

- Ồ?

Cổ Cực Phong kinh hô một tiếng, rồi lập tức hô lên:

- Phệ huyết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.