Ví dụ như cách dùng âm thanh của
Chúc Chi Vũ, hoặc biểu diễn điệu Nghê Thường Vũ như Điệp Y Tiên Tử đều
có thể giết người, khiến người khác bất tri bất giác say ê ngắm nhìn rồi lặng lẽ đi vào cõi chết.
Ví dụ như cách ngoài ngàn mét, kiếm mang kim sắc lóe lên, đầu người rơi xuống đất, huyết bắn tứ tung.
Hoặc là dùng một đoàn hỏa diễm thiêu chết, hoặc dùng dị thủy dìm chết…
Kiểu chết có ngàn vạn loại, hoặc kinh diễm, hoặc máu tanh, hoặc tuyệt vời…
Thế nhưng, trong ngàn vạn kiểu chết này lại có một kiểu khiến chấn động thị giác nhất, lợi hại nhất, chính là xé xác đối thủ, đem địch nhân xé
thành hai mảnh.
Đặc biệt là tu vi thấp xé rách tu vi cao.
Giống như Sở Nam, lấy tu vi Võ Vương mạnh mẽ xé rách Cổ Cực Phong tu vi Võ Đế sơ cấp thành hai mảnh.
Sở Nam hét lớn một tiếng, càng giống tiếng long hống.
Thần long phẫn nộ.
Cổ Cực Phong còn chưa kịp kêu thảm thì đã bị kéo rách, trong không trung
chỉ còn lại hai con mắt trợn trừng, có khủng hoảng, có không cam lòng,
có oán hận… đủ loại cảm xúc.
Nhưng tất cả cuối cùng đều biến thành hư vô.
Trong nháy mắt thân thể bị xé rách, chút tinh huyết tàn dư cuối cùng của Cổ
Cực Phong cũng bắn ra, vấy lên mặt Sở Nam, khiến cho dáng vẻ Sở Nam càng thêm máu tanh hung tàn.
Trên mặt Sở Nam lộ ra nụ cười, nụ cười
vui mừng vì sống sót, vui mừng vì các nàng Tử Mộng Nhân sẽ không bị Cổ
Cực Phong giết, vui mừng vì lại lần nữa vượt qua bản thân, khiêu chiến
cực hạn bản thân, và đau đớn hạnh phúc…
Rất nhiều võ giả ở phía
xa, kể từ khi nhìn thấy Sở Nam đánh Cổ Cực Phong ngã xuống đất lăn lộn
thì đã tiến tới gần không ít, còn có người bay lên không trung, bọn hắn
giống như con rối, trong đầu không ngừng tái hiện tình cảnh vừa xảy ra,
thân thể nhuốm máu đó giống như tòa núi đè xuống khiến bọn hắn không thở nổi.
Đồng thời, phòng tuyến trong lòng mỗi người bị đả kích
mạnh, không, thiết luật Thiên Nhất Tông cường đại không gì không thể
thắng theo Cổ Cực Phong chết đi mà sụp đổ, trong lòng bọn hắn thầm nghĩ:
- Thì ra người của Thiên Nhất Tông cũng chỉ như vậy mà thôi.
Một mảnh yên tĩnh, không có hô hấp, không có tim đập, gió yên sóng lặng,
vốn trời đang tối, hắc vân tản đi thì ánh trăng càng thêm rõ ràng, nhưng vầng trăng này lại có màu đỏ tươi như máu.
Vầng huyết nguyệt treo trên trời cao.
Nam Cung Linh Vân nhìn thấy thân ảnh đứng thẳng tắp thì nước mắt chảy ra
càng lúc càng nhiều, mỗi giọt nước mắt đều tuôn ra như mưa, Liệt Phong
nhìn thấy sư tổ của hắn bị Sở Nam mạnh mẽ xé thành hai mảnh thì toàn
thân không ngừng run rẩy, vừa quay lại liền nhìn thấy biểu lộ của Nam
Cung Linh Vân, lại liên tưởng tới những suy nghĩ mà hắn vừa chứng thực,
trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một âm mưu ác độc. Cũng bởi vì mưu kế
này cho nên hắn không có xoay người bỏ chạy giống như những đệ tử Thiên
Nhất Tông khác, ngược lại áp chế nỗi sợ hãi, đến bên cạnh Nam Cung Linh
Vân.
Điệp Y Tiên Tử không rơi lệ, chỉ an tĩnh đứng một chỗ, phảng phất như cảm nhận được tất cả, trải qua sự tình vừa rồi, nàng chỉ khẽ
thốt một câu:
- Lại là một kỳ tích.
Lạc Đạo và tám ngàn võ giả trong mắt đều dâng lên sự cuồng nhiệt, tinh huyết trong cơ thể mỗi người đều không ngừng sôi sục.
Mà mấy chục vạn võ giả lúc này đang chìm trong chấn kinh, thiên địa đều vì hành động Sở Nam gây ra mà thoáng yên tĩnh, bỗng một âm thanh chói tai
vang lên, phá vỡ sự trầm mặc:
- Lâm Vân, ta muốn khiêu chiến ngươi! Tống Tây Kiệt ta mới đúng là thiên hạ đệ nhất!
Nghe thấy lời này, tròng mắt mấy chục vạn võ giả thiếu chút nữa rớt xuống
đất, thân thể trong không trung cũng suýt rơi tự do, có người lập tức
mắng:
- Tên ngu xuẩn, không ngờ dám nói vậy! Lâm tiền bối có thể
tiêu diệt cả cường giả Võ Hoàng đại viên mãn, hắn lại còn dám khiêu
chiến Lâm tiền bối?
- Người này thật đúng là hèn hạ, nhìn thấy Lâm tiền bối bị trọng thương cho nên mới muốn thừa cơ nổi danh đây mà!
- Quá hèn hạ, con mẹ kẻ nào muốn khiêu chiến, lão tử khiêu chiến ngươi trước.
….
Trong tiếng mắng chửi, một thân ảnh phiêu phù trên không trung, bọn hắn đưa
mắt nhìn lại, đó là một Võ Vương, còn là Võ Vương cao cấp, bộ dạng tướng mạo như chuột, vừa nhìn đã biết không phải là loại tốt lành gì, nhưng
hết lần này đến lần khác lại làm ra bộ dáng cao nhân, thần sắc cực kỳ
kiêu căng, quét mắt nhìn đám võ giả tu vi thấp hơn, nói:
- Các ngươi không xứng để ta ra tay!
Mấy chục vạn võ giả, nhưng cảnh giới Võ Vương thì thật sự không nhiều, đặc
biệt là Võ Vương cao cấp thì lại càng ít, Võ Vương cao cấp kia tưởng
rằng không có ai dám khiêu chiến hắn, đang muốn xoay người đạp không đến chỗ Sở Nam thì một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Muốn khiêu chiến tôn chủ của ta thì trước hết phải bước qua xác ta!
Tống Tây Kiệt quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một người trên ngực có một miệng
vết thương kéo dài, trong tay còn cầm một thanh đao lớn, người này đúng
là Lạc Đao, Tông Tây Kiệt vừa nhìn thấy đối phương chỉ là tu vi Võ Quân
cao cấp thì lập tức thả lỏng, ngạo nghễ nói:
- Ngươi cũng không phải đối thủ của ta, chủ một ngón tay của ta cũng diệt ngươi rồi.
- Còn có ta!
Một người trong tám ngàn võ giả lập tức đứng ra, đứng sau lưng Lạc Đao.
- Còn có ta!
- Còn có ta!
…. Đọc Truyện Online Tại
Trong vòng một phút, tám ngàn võ giả đều đứng ra, cùng nhìn chằm chằm Tống Tây Kiệt, Lạc Đao quát lớn:
- Ngươi nếu có thể giết sạch chúng ta thì mới có tư cách khiêu chiến tôn chủ, bằng không thì cút!
Võ Quân cao cấp hét lớn một chữ "cút" với Võ Vương cao cấp, đây quả thật
là chuyện hiếm thấy, đương nhiên Sở Nam là ngoại lệ, hắn không chỉ dám
mắng "cút" với Võ Vương cao cấp, ngay cả Võ Hoàng trước mặt hắn cũng chỉ có thể "cút" mà thôi.
Sắc mặt Tống Tây Kiệt cực kỳ khó coi, hắn
sở dĩ đứng ra khiêu chiến Lâm Vân là bởi vì lợi ích, thứ nhất là thanh
danh không cần phải bàn, thứ hai là Thiên Nhất Tông chắc chắn sẽ ban
thưởng cho hành động của hắn, hắn mà lấy được đầu của Lâm Vân thì sẽ có
được tiền đồ lớn.
Mà hắn dám khiêu chiến Lâm Vân là bởi vì hắn
nhìn thấy Lâm Vân đã bị trọng thương, đến bên bờ vực tử vong, hắn chỉ
cần động đầu ngón tay là có thể giết Lâm Vân, hơn nữa, những kẻ trợ giúp Lâm Vân, hoặc người hoặc ma thú đều đã ngã xuống đất.
Thế nhưng Tống Tây Kiệt không ngờ rằng lại có người dám đứng ra, không chỉ là một người mà là trọn vẹn tám ngàn người.