Sở Nam không biết được sự kiện này phát sinh, lúc này, cảm giác như có
hòn núi lớn đè nặng trên người đã biến mất, thay vào đó là sự sảng
khoái, cảm giác thân thiết với đại địa, hơn nữa, thuận theo việc Sở Nam
hoàn toàn dung hợp Xích dị thổ vào trong đan châu, Thổ nguyên lực trong
đại địa liền điên cuồng tập trung về phía Sở Nam, tại trên người Sở Nam
chuyển hóa thành nguyên lực.
Nhìn thấy tình huống này, Sở Nam có chút kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Xem ra Xích dị thổ này không chỉ có hiệu quả cầm cố mà còn có chút giống công dụng của Thổ nguyên bổn tinh.
Sở Nam thầm nghĩ, lại cảm thán sự kỳ diệu và cường đại của Xích dị thổ, nghĩ đến cảnh tượng lúc trước của Cổ Cực Phong.
Sau nửa ngày, Sở Nam liền cho ra một kết luận:
- Nếu không phải Cổ Cực Phong nghĩ đến việc chiếm lấy Ngũ Hành chi thể của hắn thì kẻ phải chết tuyệt đối là Sở Nam hắn.
Vài thời thần sau, Sở Nam chui ra khỏi mặt đất, những người quan tâm đến
hắn đều thở phào một hơi, Sở Nam nhìn ánh mặt trời phủ xuống, lông mày
càng nhíu chặt, hơi suy nghĩ một chút rồi cũng nuốt khối mầm móng Bạch
dị kim.
Bạch dị kim vừa vào thân thì trong cơ thể Sở Nam lập tức
bị giày xép bừa bãi, giống như tầng tầng lớp lớp thủy triều tràn khắp
toàn bộ thân thể Sở Nam, phảng phất như mỗi một tế bào đều bị kiếm mang
vây giết, muốn cắt thân thể Sở Nam thành mảnh nhỏ.
Sở Nam tu
luyện võ quyết "Nghịch Càn Khôn", trước hết tôi luyện chính là kim sắc
bén, năm ấy lúc ở trong thạch lâm ở trấn Tự Do, quyền cước và lưng nện
nát cự thạch đến nổi đổ máu, một màn đó như hiện về trước mắt, phảng
phất vừa xảy ra ngày hôm qua.
Giờ khắc này, kiếm mang ở bên trong cơ thể tạo nên thống khổ so với nện vào cự thạch còn lợi hại hơn gấp vô số lần, nghĩ đến tình cảnh lúc trước thì cảm thấy không khác gì nện lên đậu hủ, chẳng có bất kỳ cảm nhận sâu sắc gì.
Rất khó mà tưởng tượng dược là một khối dị kim lại ẩn tàng năng lượng khủng bố như vậy.
Diện mục Sở Nam vặn vẹo, có phần hung ác.
Những người xung quanh không biết chuyện gì xảy ra, nhưng bọn hắn có thể cảm
giác được uy áp phát tán ra từ trong thân thể Sở Nam khiến người khác
hít thở không thông, giống như lúc Sở Nam bị chìm vào trong đất lúc
trước vậy. Lạc Đao đang khổ tâm suy tư cũng mở bừng mắt, trong lòng cũng có nghi vấn như mấy vạn người ở đây:
- Người này đang tu luyện
võ quyết gì? Tại sao tạo thành uy áp lớn như vậy? Nhìn dáng vẻ đó dường
như đang chịu đựng thống khổ rất lớn vậy.
Những người này chứng kiến Sở Nam chịu đựng thống khổ lại không biết thống khổ mà Sở Nam đang trải nghiệm là như thế nào.
Đối mặt với đạo đạo kiếm mang như tuyệt thế hung thú, Sở Nam không dùng
sinh mệnh lực bao phủ để kháng cự kiếm mang, giảm bớt nguy hại mà kiếm
mang đem đến, ngược lại hoàn toàn thả lỏng, để kiếm mang tùy ý cắt xé
thân thể.
Hoặc có thể nói, Sở Nam đang tôi luyện kiếm mang.
Sở Nam có thể có được thân thể cường hãn như vậy thì không biết phải trải
qua bao nhiêu lần trọng tổ, mà Sở Nam cũng có được chút kinh nghiệm, sau khi bị tàn phá nặng nề thì độ cường hãn của thân thể sẽ cao thêm một
tầng.
Giống như rèn sắt, cứ mỗi búa đập xuống thì lại bớt đi một
phần tạp chất bên trong, sau khi dung luyện xong sẽ biến thành tinh
thiết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là thân thể sau khi bị
tàn phá phải trọng tổ được, tân sinh được, chứ nếu mà giống như mảnh
ngọc rơi xuống đất, nát vụn rồi không thể hồi phục lại như cũ thì chẳng
khác gì tìm chết.
Chỉ có điều, có mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng, có đường kinh mạch thứ mười, có sinh mệnh lực, Sở Nam cũng không phải
buồn phiền.
Chuyện quan trọng trước mắt là Sở Nam muốn ở trong ngàn vạn kiếm mang này mà rèn luyện, mà chống cự.
Sở Nam đối xử tàn khốc với bản thân, gần như là tự ngược chỉ vì một lý do rất đơn giản, trở nên mạnh hơn, có thể sống sót.
Hai thời thần qua đi, Sở Nam đã kiên trì được hai thời thần, trong ngoài
thân thể đều tràn đầy máu tươi, Sở Nam để sinh mệnh lực tràn đến mỗi
ngóc ngách trong cơ thể, để sinh mệnh lực tẩy rửa tuyệt đối là chuyện
cực kỳ sảng khoái.
Nhưng lúc này, đau nhức lại càng thêm đau nhức! Đau đến thấu xương nhập cốt.
Giống như thôn dân ở Bạch gia thôn không cẩn thận bị trúng vết thương đao, dùng liệt tửu để tiêu độc sẽ tạo nên đau đớn cực độ.
- A…
Sở Nam rống lớn một tiếng, khiếu thanh xuyên thẳng trời xanh, phá tan mây
đen, lộ ra ánh trăng sáng lấp lánh, ánh trăng chiếu xuống mặt đất như
dòng suối thanh lương.
Hống xuất nguyệt lượng, tuyệt đối là một loại trùng hợp.
Rống tan mây đen lộ ánh trăng chiếu rọi.
Nhưng ngay lúc này, loại trùng hợp đó lại phát sinh trên người Sở Nam, ít
nhất làm đám võ giả đang quan sát sẽ không cho rằng đó là trùng hợp, mà
là thần tích.
Thế nhân tin thần, mà thần tích thì lại không
thường xuất hiện, chỉ khi phát sinh chuyện kinh thiên động địa thì mới
dẫn đến thần tích, người được thần tích chiếu rọi càng không đơn giản,
tựa như Hoàng Phủ Đại Đế của Đại Khánh Quốc, sinh ra trong đêm liền xuất hiện thập tinh liên châu. Ngoài ra, còn có đủ loại truyền thuyết thần
tích, ví dụ như khổ hành tăng ở vùng đất Man Việt, từng được Tinh Quang
nhập thể…
Những truyền thuyết này không biết là thật hay giả, hay là bịa đặt, thế nhưng không ít người đều tin, ánh mắt của mọi người
nhìn về phía Sở Nam đã không còn chỉ là kính sợ khó nói mà còn biến
thành một loại tín ngưỡng.
Sở Nam tất nhiên không biết một tiếng
rống của hắn lại tạo nên kết quả kinh thiên động địa như vậy, hắn chỉ nỗ lực chịu đựng đau đớn thấu xương nhập cốt, để đan châu phát động công
kích cuối cùng với Bạch dị kim.
Lôi điện, lực lượng, nguyên lực, dị Thổ, dị Hỏa, dị Thủy, toàn bộ đều xuất ra…
Mười phút sau, Bạch dị kim phóng ra kim mang, khí tức không còn cuồng bạo
nữa mà trở nên nhu hòa, giống như đang dạo chơi trong cơ thể Sở Nam,
Bạch dị Kim cũng trở thành một bộ phận của đan châu rồi.
- Kim
Mộc Thủy Hỏa Thổ, Kim là Bạch dị kim, Thổ là Xích dị thổ, Hỏa là Hàn
Ngọc Lam Viêm, Thanh Tẫn Yêu Viêm, Thiên Cực Nguyên hỏa, ba loại dị hỏa, Thủy là Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, Mộc là Diệt Nguyên Minh Đằng…
Nghĩ đến đây, Sở Nam lấy ra Xanh Thiên Kiếm còn chưa hoàn toàn hấp thu xong, dòng xoáy xoay chuyển, có thể dùng mắt thường thấy được Xanh Thiên Kiếm đang tiêu tán rất nhanh, cỗ khí tức tinh hoa bên trong cũng bị hút vào
trong đan điền, đan châu hút cạn tất cả.
Nửa thời thần sau, Xanh
Thiên Kiếm đã biến mất trong tay Sở Nam, chỉ lưu lại một ít bột phấn,
lặng lẽ chảy xuống qua kẽ tay Sở Nam.
Sở Nam rõ ràng cảm nhận
được đan châu lại biến hóa, có một cỗ khí viễn cổ tức nhàn nhạt, Long
tức, hai loại khí tức này quấn lại với nhau, Sở Nam thầm nghĩ:
- Mộc này cũng có thể xem là dị Mộc rồi, như vậy Ngũ Hành tương sinh sẽ tạo thành uy lực như thế nào?
Sở Nam không khỏi trầm tư:
- Uy năng Ngũ Hành tăng mạnh, nhưng lực lượng thì… đường kinh mạch tầng
thứ ba Thương Sơn Quyết vẫn không tính ra, muốn tăng phẩm cấp của lực
lượng lên quả thật có chút khó khăn, không biết trên đời này liệu có tồn tại dị lực hay không?
Nghĩ đến đây, Sở Nam lại tự giễu:
- Ta càng lúc càng thích nghĩ miên man rồi.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên trời, thì thào:
- Những chuyện đó đều có thể dễ nói, nhưng lôi điện thì sao? Uy lực của
lôi điện cũng rất mãnh liệt, so với Kim nguyên lực còn mãnh liệt hơn,
thế nhưng lôi điện dùng một phần thì bớt đi một phần, không giống như
Ngũ Hành nguyên lực có thế lấy ra từ trong thiên địa, muốn có được lôi
điện thì phải chờ thần lôi trên trời đánh xuống, lúc đó mới có thể hấp
thu được một ít.
Sở Nam nghiên cứu chiêu thức át chủ bài của hắn, sau khi tìm ra ưu nhược điểm thì thầm nhủ:
- Lôi điện và phong đều không thuộc Ngũ Hành, vậy nó thuộc loại gì? Lôi
điện có thể tồn trữ, vậy có phải phong cũng như vậy không?
Nghĩ
đến đây, Sở Nam mở năm ngón tay ra, chộp một trảo, nhất thời gió sinh ra từ không khí liền bị bắt lấy, gió không tiếng động, không tung tích,
lặp đi lặp lại vài trăm lần nhưng Sở Nam vẫn không nắm được trọng điểm,
hắn rốt cuộc cũng đình chỉ, nghĩ đến động Cương Phong ở Thần Khí Phái,
ánh mắt Sở Nam thoáng cái trở nên sắc bén, thầm nghĩ:
- Nếu sau mười ngày ta vẫn còn sống thì sẽ giết đến Thần Khí sơn, đem đám người chiếm giữ Thần Khí Phái giết sạch.
- Grào…
Lại một tiếng cuồng khiếu, nhưng là tiếng cuồng khiếu hưng phấn, luyện hóa
xong Thiên Cực Nguyên hỏa, Bạch kim và Xích thổ, thực lực Sở Nam lại
tăng thêm một phần, lần sau gặp Võ Hoàng đại viễn mãn thì huyết chiến
cũng không thê thảm như lần này.
Theo tiếng cuồng khiếu của Sở Nam vừa dứt, ánh trăng lại ẩn nhập vào trong
bóng đêm, phảng phất như trăng xuất hiện là để chứng kiến dị Ngũ Hành
của Sở Nam hình thành.
- Hít...
- A…
Đám người nhìn thấy cảnh này, nhất thời nhốn nháo phát ra tiếng kinh hô, có người hít
vào một ngụm lãnh khí, bọn hắn nhìn bầu trời đen như mực, lại nhìn Sở
Nam giống như đang nhìn thánh nhân vậy.
Sở Nam giờ phút này ở trên đài cao, dương một cánh tay lên không trung, chậm rãi nói:
- Từ nay trở về sau, các ngươi chính là thần dân của ta, theo ta hủy diệt Thiên Nhất Tông.
Những lời này vừa phát ra, vạn người lập tức vang lên hưởng ứng, người người hội tụ.
Thế nhưng, Sở Nam không biết, nhìn thấy ánh mắt của chúng nhân hiện ra vẻ lãnh khốc uy nghiêm, trong lòng thầm nghĩ:
- Những người này tại sao lại nhìn ta như vậy?
o0o
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã đến ngày thứ bảy.
Tân Nhất Chân vẫn đang cùng dây dưa với hai tên Võ Đế lạ mặt, chỉ có điều hắn đã phát ra tín hiệu.
o0o
Đám người Tử Mộng Nhân cũng thoát hiểm, thế nhưng chết không ít người, tên
Võ Hoàng sơ cấp cũng trọng thương, nhìn thấy Phù Chấn lại móc ra một nắm "Phù", hắn liền mang theo thương thế bỏ chạy, đám người Tử Mộng Nhân
liền tập hợp, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía thành Đông Nhạc.
o0o
Về phần Tử Võ Hoàng bên kia, tình thế ngược lại có phần nguy cấp, bởi vì
kẻ cản đường đã không còn là hai tên Võ Hoàng trung cấp, mà tổng cộng có ba người. Trong đó có một người tu vi tương xứng Tử Võ Hoàng, lúc nhìn
thấy người thứ ba xuất hiện, Tử Võ Hoàng không chút do dự liền triệt
thối, hắn không thể trảm sát được ba người, nhưng bỏ chạy thì vẫn được,
ba người cũng không phải dễ dàng bắt được.
Hướng Tử Võ Hoàng tháo chạy tất nhiên là hướng thành Đông Nhạc.
o0o
Giữa trưa ngày thứ bảy, Hắc Quân Võ Đế đang thủ ở Thiên Nhất Tông nhận được
tin tức của Tân Nhất Chân không thể đến được thành Đông Nhạc thì lập tức nhíu chặt mày, lẩm bẩm:
- Thời gian này đã xảy ra chuyện gì? Ma
Đạo Tử này thật sự là tai tinh của Thiên Nhất Tông sao? Không thể để hắn tiếp tục huênh hoang nữa, bằng không lúc Huyền sư bá xuất quan sẽ đại
nộ, lửa giận của người thì khó ai mà cản được! Hừ, mặc dù ta không thể
hạ sơn, nhưng lão phu sẽ không để ngươi yên ổn đâu!
Ba thời thần
sau, vài trăm đệ tử Thiên Nhất Tông liền hạ sơn, vài trăm đệ tử này đều
là Võ Vương, hơn nữa bọn hắn còn đem theo một mệnh lệnh – Tuyệt Sát
lệnh.
Không ngoài dự liệu của đám người Đế thiếu gia, Tuyệt Sát lệnh lại lần nữa xuất hiện.
Đối tượng tuyệt sát… chính là Lâm Vân Thần Khí Phái.
Tới ngày thứ chín, Tuyệt Sát lệnh đã truyền đi khắp phân nửa tông phái ở
Bắc Tề Quốc, những người nhận được Tuyệt Sát lệnh nếu không theo Tuyệt
Sát lệnh thì tất sẽ bị Thiên Nhất Tông hủy tông diệt phái.
Màn tinh phong huyết vũ ba trăm năm trước lại lần nữa trọng hiện tại Bắc Tề Quốc.
Kiếm Trảm Phái nhận được tin tức, lập tức phái lực lượng tinh nhuệ phụng
mệnh tuyệt sát, nghe nói Thái Thượng trưởng lão của Kiếm Trảm Phái còn
tự mình xuất động, hơn nữa, đệ tử Kiếm Trảm Phái đến thành Đông Nhạc
trước lập tức nhận được lệnh toàn lực ngăn cản Lâm Vân tại thành Đông
Nhạc.
Thiên Kiếm Môn, Vân La Môn đều nhận được tin tức, cũng phái ra đội ngũ, bất kể là thiệt tình hay giả ý thì lực lượng đội ngũ cũng
rất cường đại.
Huyền Băng Môn tất nhiên cũng nhận được Tuyệt Sát lệnh, Lạc Tiên Nhi liền dẫn theo đệ tử đích thân hạ sơn.
Mặt khác, những môn phái nhị lưu, tam lưu, gần như đều là chưởng môn tự
mình xuất động, bởi vì hậu quả của việc cự tuyệt Tuyệt Sát lệnh thì
không ai chịu nổi, đương nhiên, cùng lúc đó, nếu kẻ nào giết được Lâm
Vân của Thần Khí Phái thì sẽ nhận được lợi ích khó có thể tưởng tượng.
Tần gia lão tổ nghe thấy Tuyệt Sát lệnh liền ngửa mặt lên trời cười dài ba
tiếng, cười vì Lâm Vân sắp phải chết, cũng cười bởi vì kế hoạch của hắn
sắp đại thành.