Hán tử mặt hồng vừa dứt lời thì thân ảnh Sở Nam chợt động, tốc độ cực
nhanh, hán tử mặt hồng cảm thấy không ổn, lập tức triệt thối, hắn đối
với Tử Võ Hoàng huênh hoang là bởi vì hắn đoán chừng có thể bắt được Tử
Võ Hoàng, còn đối với Sở Nam thì hán tử mặt hồng lại nhớ đến một truyền
thuyết, lập tức sợ hãi.
Thế nhưng còn chưa thối lui được trăm mét thì Sở Nam đến trước mặt hắn.
Ngay lập tức, Sở Nam giương tay ra, với thế sét đánh không kịp bưng tai, hung hăng tát một cái vào bên phải hán tử mặt hồng.
Một cái tát mười lớp lực lượng.
- Bốp…
Cái tát vang lên thanh thúy, khiến má tên hán tử mặt hồng sưng vù lên,
trước mặt tối đen, hàm răng bị đánh văng đi, máu tươi bắn tung tóe, còn
bị đẩy lui đến vài trượng.
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi dám đánh lão phu?
Hán tử mặt hồng vừa dừng lại thân thể, mặc kệ thương thế, phẫn nộ trùng
trùng hét lên, nhưng hắn còn chưa nói xong liền cảm thấy cương phong bức người, vội vàng né qua một bên.
Thế nhưng, mới bước được nửa bước thì lại có một bàn tay giáng lên bên trái khuôn mặt.
Nhất thời, má trái và má phải đều sưng lên bằng nhau, hán tử mặt hồng cảm
thấy choáng váng, nhưng hiển nhiên vẫn giận dữ gào thét:
- Ngươi biết lão phu là ai không?
- Ngươi có là Thiên Vương lão tử thì cũng phải đánh.
Nói xong, Sở Nam lại tát thêm cái thứ ba xuống, hán tử mặt hồng làm thế nào cũng không tránh thoát, kết quả bị trúng cái tát thứ ba, thân thể hóa
thành một đạo tàn ảnh bắn ngược về sau.
Hán tử mặt hồng dừng lại
thân hình, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Nam cách hắn không đến
trăm mết, hán tử mặt hồng tốt xấu gì cũng là Võ Hoàng cao cấp, chỉ còn
cách cảnh giới đại viên mãn một khoảng ngắn mà thôi, liên tiếp bị Sở Nam đánh cho ba cái tát, nộ khí này há có thể nuốt xuống được?
Hơn
nữa, ba cái tát này càng khiến lửa giận tích lũy mấy trăm năm của hán tử mặt hồng trỗi dậy, hai tên Võ Hoàng trung cấp vừa định cử động liền
nghe thấy âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Kẻ nào dám động thì sẽ chết!
- Ngươi tưởng ngươi là ai? Ta cũng không tin ngươi có thể đánh thắng ba chúng ta!
Hai tên Võ Hoàng trung cấp không tin có tà, trực tiếp xem lời của Sở Nam
thành gió thoảng qua tai, đồng loạt tấn công, một kim một mộc, Kim
nguyên lực phong mang hiển lộ, trảm phá trời xanh, mộc nguyên lực thì ùn ùn tràn ra kinh đào hải lãng.
Cùng lúc đó hán tử mặt hồng cũng
hóa thân thành một đoàn hỏa, từ xa tập kích đến, hỏa diễm thuần bạch sắc phát ra nhiệt khí ngập trời, thực sự có uy thế phần thiên, trong hỏa
diễm bạch sắc ngập trời còn phát ra âm thanh cuồng nộ:
- Ngươi đã không biết thức thời thì đừng trách lão phu không khách khí!
Ba Võ Hoàng lại lần nữa vây sát, chỉ có điều mục tiêu lần này không phải
là Tử Võ Hoàng nữa, mà là Sở Nam, Sở Nam chỉ là tu vi Võ Hoàng, nhưng
lúc này mọi người đều không hề quan tâm đến khíc tức Võ Vương của hắn.
Chỉ thấy khóe miệng Sở Nam nhếch lên nụ cười lạnh, nói:
- Vừa vặn để các ngươi nếm thử dị Ngũ Hành của ta!
Dứt lời, trong tay Sở Nam liền ngưng tụ thành một thanh trường kiếm, trường kiếm không hiển lộ kim sắc, mà là bạch sắc, lưu bạch kim nguyên.
Trường kiếm bỗng nhiên đoạn trảm một thức Khai Thiên Liệt Địa, trong sát na
bạch quang rực rỡ, thì kiếm mang lẫm liệt cũng phá không, khí thế như
phích lịch hoành tảo quét đến, cùng với Kim nguyên lực sắc bén của tên
Võ Hoàng trung cấp va vào nhau. Ngay lập tức, Kim nguyên lực của tên Võ
Hoàng trung cấp liền bị nghiền nát, biến mất vô ảnh vô tung, phảng phất
như chưa từng xuất hiện, mà lưu bạch kim nguyên của Sở Nam vẫn chém về
phía trước, tên Võ Hoàng trung cấp trong mắt đầy vẻ kinh hãi, hét lên:
- Không có khả năng.
Lưu bạch kim nguyên kiếm mang nhập thể, chém qua huyết nhục, chém qua xương cốt, tên Võ Hoàng trung cấp liền cảm thấy đau đớn đến mức tê tâm liệt
phế, cảm giác như huyết dịch trong cơ thể bị kiếm mang tàn phá mà biến
mất một lượng lớn.
- Đây…
Tên Võ Hoàng trung cấp vô cùng
khủng hoảng, Sở Nam lại giết về phía tên thứ hai, trường kiếm bạch sắc
trong tay đã biến thành bích lục sắc, cuốn đi như lốc xoáy, lúc này tên
Võ Hoàng trung cấp khác mặt đầy ngưng trọng vung kiếm trảm xuống, nhưng
thấy bích lịch kiếm mang không bị đánh bật trở về, trực giác mách bảo
hắn nhất định có chuyện, nhưng kiếm đã chém xuống, không thể rút lại,
cũng không chém tiếp được, hắn liền phát hiện kiếm trảm này vô ích.
Đúng lúc muốn triệt chiêu để chém lại thì một cỗ hấp lực cường đại đột nhiên xuất hiện, không chỉ hút lấy kiếm của hắn mà còn giữ chặt thân thể hắn, mãnh lực hút đến, hắn vung một đao trảm xuống, đột nhiên bổ vào dòng
xoáy, lập tức bị hút vào trong, Mộc nguyên lực nhanh chóng tiêu tán.
Đúng lúc này, hán tử mặt hồng mang theo uy thế Phần Thiên chi hỏa giết đến.
- Cuồng đồ! Ngã xuống cho lão phu!
- Cút!
Một chữ thốt ra, bích lục trường kiếm trong tay Sở Nam đột nhiên bùng lên
hỏa diễm, là hỏa diễm thanh, lam, hoàng tam sắc, siêu cấp dị hỏa do ba
loại dị hỏa kiết hợp, dị hỏa vừa xuất hiện, hán tử mặt hồng liền toàn
thân chấn động, cảm giác có một cỗ áp bức khiến hắn hít thở không thông.
Nhưng hán tử mặt hồng không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể liều mạng,
trong nháy mắt thu hồi cự đao hỏa sắc, Phần Thiên chi hỏa phóng thẳng
lên trời xanh, phát ra tiếng hót lảnh lót sắc bén như tiếng chim vang
lên, trên không trung, chỉ thấy đoàn Phần Thiên chi hỏa biến thành một
con đại điêu, có trảo có cánh có mỏ sắc bén.
Sở Nam không hề biến sắc, trường kiếm cũng không dao động, một thân bùng lên hỏa diễm phóng đến.
Chỉ trong nháy mắt, hai người cận chiến giao phong.
Cự hỏa điêu chộp lấy hai vai Sở Nam như muốn đem hắn xe ra, hai cánh liên
tục vỗ mạnh, bạo xạ hỏa diễm rơi xuống, thiêu đốt cơ thể Sở Nam, miệng
điêu còn mổ xuống đỉnh đầu Sở Nam, như muốn bổ cái đầu thành hai.
- Cho dù là hỏa điêu thực sự ta cũng không sợ, huống chỉ ngươi chỉ là hàng giả?
Sở Nam lạnh giọng quát, hỏa diễm tam sắc từ trên người xoáy tròn, Phần
Thiên chi hỏa theo đó tiến vào dòng xoáy, trở thành thức ăn cho hỏa diễm tam sắc, có bao nhiêu nuốt bấy nhiêu, Sở Nam duỗi ra tả thủ bùng cháy
hỏa diễm tam sắc, tiếp đó bắt cự điêu giả, hữu thủ nắm chặt thành quyền
đánh về phía thân điêu.