Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 582: Phóng sức chiến thiên hạ, cũng vô hối



Mấy chục tên Võ Vương kia, mỗi người tự động khởi động pháp bảo phòng ngự, đủ màu quang mang lập loè muốn ngăn lại một kích này của Sở Nam.

Đáng tiếc, dưới Lưu Bạch Kim Nguyên chém qua, mấy chục cái quang đoàn cư nhiên không chút tác dụng nào, trực tiếp trảm phá, sau đó không tốn chút sức đem nguyên lực hộ tráo của bọn hắn đánh tan!

Chớp mắt sau đó, Sở Nam thu kiếm, từ giữa đám người mà xuyên qua, mười mấy tên Võ Vương kia không một ai xuất thủ ngăn hắn lại. Ngay lúc Sở Nam đã vượt qua bọn hắn mấy trăm thước, mười mấy tên Võ Vương này không hẹn mà đồng loạt bị đứt ngang người, phun ra huyết vụ đầy trời, rồi từ trên cao rơi xuống đất.

Chứng kiến cảnh này, trong lòng mười vạn võ giả không khỏi sợ run một trận, những tên Võ Vương đang phi hành trên không ngay lập tức hạ xuống mặt đất, mỗi người trong nội tâm đều thầm nghĩ:

"Chỉ muốn kiếm một chút thượng phẩm nguyên thạch thôi mà, cần gì phải cùng tên sát thần Lâm Vân kia liều mạng chứ..."

Đỉnh giai Võ Vương nghe được thanh âm xé trời sau lưng vang lên, cảm giác được một cỗ sát khí đậm đặc tập trung nơi hắn, trong nội tâm cũng kinh hãi một trận.

"Chẳng lẽ mười mấy người kia, ngay cả một hơi thở thời gian cũng không ngăn nổi sao?"

Thần niệm toả ra, nhưng lại không phát hiện ra sau lưng có cái gì cả, là một mảnh rỗng tuếch. Vừa vặn hắn lại ngẩng đầu lên, chứng kiến ngay Sở Nam đang đứng trước mặt hắn.

Đỉnh giai Võ Vương phát trước, Sở Nam phát sau nhưng lại vượt qua đứng trước mặt hắn, hậu phát chế nhân!

- Ngươi...

Đỉnh giai Võ Vương khiếp sợ tất nhiên không cần phải nói rồi, khuôn mặt mang theo tia cười đắc ý lập tức trở thành trái nhợt không chút huyết sắc, là một mảnh chết ngất!

- Vốn, ta muốn giết ngươi. Nhưng bây giờ, ta đã đổi chủ ý, ta trước hết cho ngươi sống thêm chốc lát, để cho ngươi xem, ta như thế nào đem những người kia từng bước, từng bước chém giết trước mặt ngươi, đem hạt giống sợ hãi gieo vào lòng ngươi, để nó mọc rễ, nẩy mầm...

Nói xong, không đợi tên Võ Vương kia kịp hổi tình lại tinh thần thì hắn đã vỗ một cái lên đỉnh đầu tên Võ Vương kia, lực lượng quá lớn, khiến cho tên Võ Vương kia dùng một tốc độ trước nay chưa từng có, thậm chí cho dù hắn cùng Thiên địa nguyên lực câu thông không ngừng cưỡng ép ổn định lại thân thể nhưng vẫn hung hãn lao xuống dưới.

Đỉnh giai Võ Vương nện lên trên hai người ở dưới mặt đất, hai người kia trực tiếp oanh tới xương cốt vỡ vụn, nhất thời vong mạng, mà tên Võ Vương kia thân thể coi như cường hãn, không có chết ngay nhưng lại bị "khảm" vào sâu trong lòng đất.

Sở dĩ Sở Nam đổi chủ ý là chính hắn muốn đem tim gan bọn chúng đánh cho vỡ vụn.

Quả thực, nếu Sở Nam đem tên đầu têu này giết đi sẽ tạo thành cảnh quần long vô thủ, rất nhanh sẽ phân liệt ra, không có sức chiến đấu.

Nhưng mà, cũng bởi vì vậy căn bản không thể chấn nhiếp được kẻ khác, về sau sẽ còn gặp lại tình huống này, không chút nghi ngờ bọn hắn nhất định vẫn sẽ vì nguyên thạch mà lần nữa vây giết bọn hắn. Mà Sở Nam lại không muốn kết quả như vậy, giết một lần, phải hung ác tới cực điểm, giết cho bọn hắn nghe tin đã sợ mất mật, nếu không bọn chúng sẽ vì một đám nguyên thạch mà tiếp tục liều mạng đánh bạc.

Trên bầu trời, không có một thân ảnh nào tồn tại, Sở Nam cũng tiến nhập vào biển người mênh mông. Ngay lúc hắn hạ xuống mặt đất, trong miệng còn lớn tiếng hét lên:

- Đại ngốc, Âm Sát thuật tầng thứ sáu!

Nghe được lệnh này, Chúc Chi Võ liền nhanh chóng tấu khởi âm huân, Âm Sát thuật tầng thứ sáu đối với trung giai Võ Hoàng, cao cấp Võ Hoàng mà nói, lực lượng không quá mạnh mẽ nhưng đối với hơn mười vạn võ giả này mà nói, cái gì Võ Tứớng, Võ Quân, Võ Vương, đây chính là đại sát khí a! Mà, thời gian Chúc Chi Võ duy trì Âm Sát thuật cũng sẽ dài hơn rất nhiều.

Âm Sát thuật vừa ra, vừa tiếp xúc với sóng âm, chúng nhân liền "ầm ầm" bạo liệt!

Huân thanh sát nhân như sóng triều cuốn cát, xen giữa đó là tiếng địch, cũng sắc bén vô cùng!

Một màn này, khiến cho Tử Mộng Nhân nổi lên lòng hiếu thắng, cũng từ trong giới chỉ trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm hoả hồng, cũng xông ra giết địch, nhưng nàng chưa kịp ra chiêu thì Ngọc Chi San Hô trùng đã đem đám võ giả chung quanh hấp thành một đám xác khô, nàng không khỏi buồn bực một trận.

Tử Võ Hoàng với thành Tử Kim Cửu Cương kích đã giết tới toàn thân nhuộn đầy máu tươi, lớn tiếng cười, nói:

- Đầu lão tử giá một trăm vạn khối nguyên thạch a, cũng quá tiện nghi a, như thế nào cũng phải là một ngàn vạn khối mới đủ a!

Mạc lão cùng Thiết Thương hùng một đường giết chóc, một đường giết chóc mở đường ngoài thế như chẻ tre, không ai có thể ngăn cản nổi. Khối Kim Chuyên (gạch) kia của lão tuy bị Cổ Cực Phong dùng Thiên Cực Nguyên Hoả thiêu đốt đã tổn hại một ít nhưng uy lực vẫn cường hãn vô cùng, mỗi lần đập xuống là ngã xuống một mảng lớn. Còn hùng chưởng của Thiết Thương hùng kia, một lần chụp xuống hoặc một cước đạp xuống thi thể không phải bị nát nhừ thì cũng trở thành thịt vụn!

Vô Không cùng Phù Chấn hai người cũng một đường giết chóc, Phù Chấn thì không cần phải nói rồi, bởi vì luyện phù thực không dễ, mà số lượng phù đã còn không nhiều nhưng Phù Chấn cũng vẫn có thể xuất ra một ít, đó chính là kinh thiên động địa, trận trận thanh âm"ầm ầm".

Tiểu Lam mang theo ba trăm Ngọc Chi San Hô trùng như điện quang hoả thạch xuyên thấu thân thể địch nhân nhưng lại không có đem máu huyết địch nhân hấp thu, bởi vì cho dù máu huyết của Võ Hoàng, thậm chí là sơ giai Võ Đế thì Tiểu Lam còn miễn cưỡng đi hấp thu, còn đám Võ Quân, hoặc là Võ Vương này tự nhiên là nó cảm thấy chướng mắt rồi.

Lý Hạo, Thần Chiến hai người cùng bọn Lạc Đao hợp lại một chỗ chém giết, bọn hắn không có thực lực siêu quần như Sở Nam, Tử Võ Hoàng nhưng bọn hắn lại đánh chậm tiến chắc, cứ dần tiến tới từng bước mà giết chóc, bất quá tình huống cũng không quá lạc quan chút nào.

Hồng kiểm (mặt đỏ) hán tử ở hậu phương lúc này giống như bị bỏ rơi vậy, hiện hắn đang nghẹn họng trân trối nhìn một màn giết chóc trước mắt, lại nhớ tới mệnh lệnh kia, trong nội tâm không khỏi cảm khái một trận.

"Lưu lại tiểu mệnh của Lâm Vân, quả nhiên có thể tạo ra cho Thiên Nhất tông thiên đại phiền toái. Thế nhưng mà, tiểu tử này, là Thần Khí phái trưởng môn! Sau trận đại chiến này, nếu Thần Khí phái thắng, đây chính là hướng thiên hạ lập uy, về sau nhất sịnh sẽ đến Thần Khí sơn đoạt lại địa bàn a!

Về phần tên đệ tử cuối cùng của Kiếm Trảm phái kia, Sở Nam còn chưa kịp tới trước mặt hắn thì hắn liền chết ngất đi rồi!

Thân ảnh Sở Nam như ảo ảnh, hào quang thanh, lam, hoàng tam sắc chi hoả luân chuyển xuất hiện, hoặc là xuất hiện cùng lúc, hoặc là xoắn vào giống như Tử Tiêu Nguyệt Tuyền. Hắn đi tới chỗ nào nơi ấy trở thành một mảnh trống rỗng, nếu không phải bị Sở Nam chém giết thì cũng sẽ dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi phạm vi đồ sát của hắn.

- Ta với các ngươi, tuyệt đại bộ phận không oán không cừu, các ngươi lại muốn dùng tính mạng của ta đổi lấy lợi ích, ta sớm đã từng nói qua, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu phạm ta ta tất hoàn lại gấp mười lần, dù địch có ngàn vạn ta cũng không sợ, phóng sức chiến thiên hạ, cũng vô hối!

Thanh âm Sở Nam chấn động nổ vang trên không trung, trong lúc nhất thời liền áp đi toàn bộ tiếng đao kiếm thương kích va chạm, tiếng kêu, tiếng rên thảm thiết, thậm chí còn có vài người bị chấn động tâm thần, chứng kiến máu huyết phung tung toé lên trời thì đã có chút sợ mà chậm rãi mà hướng về phía sau lui lại. Nhưng mà lại còn càng nhiều người bị một màn huyết hồng trước mắt kia nhuộm hồng cả mắt, càng lúc càng hung hãn chém giết, cơ hồ đều là hướng về phía đám người Lạc Đao đánh tới, bởi vì đám người Lạc Đao trong mắt những người này không phải là một đám người sống mà là nguyên thạch sáng lóng lánh a!

Thậm chí, còn có một tên đệ tử của Thiên Nhất tông quát to:

- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Muốn chiến thiên hạ, đem cái đầu ngu ngốc của ngươi trảm xuống, nhìn xem ngươi như thế nào còn hung hăn càn quấy, như thế nào càn rỡ...

Sở Nam quay đầu nhìn chằm chằm về phía phát ra thanh âm này, trên người Hàn Ngọc Lam Viêm rừng rực thiêu đốt rồi hắn thẳng từ trong đám xuyên thẳng tới, không nói một lời đem địch nhân trong phạm vi mười mét quanh người tất cả biến thành băng điêu tại chỗ.

Cứ như vậy, Sở Nam một đường băng phong tới trước mặt người vừa mới nói nọ, người này miệng còn đang há rộng ra như muốn nói tiếp cái gì đó thì thanh âm lạnh lùng của Sở Nam đã truyền tới:

- Ta đã đến, ta cũng muốn nhìn xem ngươi như thế nào chém đầu lâu ta!

- Ta... ta...

Tên vừa rồi ngôn ngữ còn sục sôi khích lệ một câu xong lập tức sợ tới hôn mê rồi, hắn thật không ngờ Sở Nam lại từ trong huyên náo ồn ào như vậy lại có thể tìm được hắn, hơn nữa lại còn rất nhanh. Toàn thân hắn run rẩy, giữa hai chân vang lên tiếng nước chảy, là sợ tới mức không thể khống chế nổi, tiểu tiện ngay trong quần.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, tên đệ tử Thiên Nhất tông này liền bảo trì bộ dáng kinh hoàng nọ, run rẩy nọ mà biến thành một khối băng điêu. Sở Nam quay người lại, phất tay một cái, hơn ngàn khối băng điêu lập tức ầm ầm vỡ vụn, huyết nhục cùng với xuống cốt rớt ra thành từng khối từng khối một...

- Ti~!

Một màn này khiến cho không ít người xuất hiện thối ý.

Sở Nam phảng phất như nhìn không thấy, hắn chứng kiến đám người Lạc Đao đang gian nan chém giết liền để cho Tiểu Lam mang theo ba trăm Ngọc Chi San Hô trùng sát tới hiệp trợ bọn họ một tay. Sau đó, tay phải hắn liền ngưng tụ ra một thanh kiếm, là một khoả Kim nguyên chi kiếm bình thường.

- Cơ hội tốt, liền dùng máu tươi của các ngươi để rèn luyện 'Dung kỹ' của ta, còn có 'Trảm kỹ' nhất thức kia...

Kiếm ảnh bắt đầu loang loáng xuất hiện, dưới máu tươi phun tung toé, Sở Nam đem 'Trảm Thanh Sát' dung hợp vào bên trong 'Dung kỹ', hơn nữa còn nhớ lại cảnh thi triển 'Trảm kỹ'...

Ánh trăng phá mây mà ra, quả thực là như lời Sở Nam đã nói, là huyết nguyệt!

Dưới cái ánh trăng, đại địa đã thực sự nhuốm thành một màu huyết hồng, máu huyết dưới ánh trăng, giết chóc càng nghiêm trọng, còn rơi vào trong đám võ giả đang chém giết tới mất đi cả lý trí, cái gì cũng đều mặc kệ, chỉ là dùng bản năng mà giết chóc...

Liệt Phong không biết như thế nào mà từ trong lòng đất vất vả lôi tên đỉnh giai Võ Vương kia ra, sau khi hợp lại một chỗ hắn liền thì thầm vào tai hắn một câu, sau đó hai người liền hướng về phía Nam Cung Linh Vân tiềm hành tiến tới...

Trong sát lục tràng (chiến trường giết chóc) còn có một màn kỳ quái, chính là vị sửu phu nhân cùng tiểu cô nương kia, không ai có thể tiến vào trong phạm vi năm mét quanh người hai người, hình như một bình chướng vô hình ngăn cản bọn hắn lại bên ngoài, thậm chí còn có người dùng một bả đao chém tới, đao mang phản phệ mà bắn ngược lại cư nhiên lại đem chủ nhân của nó trảm ra thành hai nửa.

Thời gian, nhanh chóng qua đi, tên đỉnh giai Võ Vương không có tham chiến mà càng lúc tiến lại gần Nam Cung Linh Vân...

Bọn người Tư Đồ Dật Tiêu, cách Đông Nhạc thành càng lúc càng gần, còn có Tử Đông Lai, còn có Thu Tiểu Mạch...

Dưới huyết nguyệt, có hào quang chói mắt, cói bụi mù cuồn cuộn, có hoả diễm thao thiên, có tiếng hét rung trời, càng có dao động chấn động đại địa...

Không ngừng có người kêu thảm ngã xuống đất bỏ mình, hoặc là phun máu tươi xoay người ngã xuống, sau đó liền bị đám võ giả điên cuồng giẫm thành thịt vụn!

Nếu như võ giả bị chém chết mà không phải bị đốt thành tro hoặc bị đánh thành mảnh nhỏ thì vô số cỗ thi thể kia tuyệt đối sẽ chất thành một đống cao, là một toà thi sơn bi tráng!

- Điên rồi, những người này thật là điên rồi!

Trần Hiểu Phong ngoài biển, vì còn ở xa nên bọn họ không có tham dự vào tràng chém giết này mà đứng từ đây nhìn lại, chăm chú quan sát trường giết chóc này.

- Hoàn toàn chính xác, bọn hắn đã bị thượng phẩm nguyên thạch, còn có điều kiện tên võ giả Thiên Nhất tông đưa ra mà đánh mất lý trí nhưng bọn hắn lại không ngẫm lại cho kỹ, một tên đỉnh giai Võ Hoàng há lại có thể dùng số lượng người mà bù lại được hay sao?

Vu Đại Hải lạnh lùng nói.

Thiên Kiếm môn trưởng lão trong ánh mắt loé lên vẻ tham lam, vừa rồi nếu không phải vì cách xa chiến trường thì hắn cũng đã gia nhập vào tràng giết chóc Thần Khí phái đệ tử này rồi, tuy nhiên hắn cũng bị tràng đồ sát kia của Sở Nam mà làm cho run sợ. Nhưng hắn vẫn còn tính toán, đợi nguyên lực của Sở Nam không sai biệt lắm, khi đó, chính là cơ hội của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.