Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 583: Muốn ngươi sống không bằng chết



Lúc này, tên đỉnh giai Võ Vương kia chỉ cách Nam Cung Linh Vân không xa, nàng lúc này vẫn không có tiến lên chém giết, bởi vì nàng thật sự không thể hạ thủ được. Chứng kiến một màn huyết tinh kia, sắc mặt của nàng cũng đã tái nhợt không chút huyết sắc rồi, thậm chí còn xuất hiện cảm giác muốn nôn mửa không thôi. Nhưng mà, thật đáng buồn là nàng lại không biết nguy hiểm đang dần tới sát bên nàng.

Đột nhiên, một đống lớn người không thiết sống chết hướng Nam Cung Linh Vân liều chết phóng đến, những người này cơ hồ toàn bộ là đệ tử Thiên Nhất tông, đám Ngọc Chi San Hô trùng thủ hộ bên người nàng đột nhiên như chớp giật đánh tới, xuyên thủng đan điền bọn hắn mà ra...

Ngay khi con Ngọc Chi San Hô cuối cùng đánh tới địch nhân một khắc thì tên đỉnh giai Võ Vương kia lại mạnh mẽ đằng không phóng tới, tựa như diều hâu trảo gà mà lộ ra móng vuốt sắc bén nhất nhào về phía trước!

Một khắc này, Tử Mộng Nhân cách Nam Cung Linh Vân không xa, hơn nữa lại vừa vặn quay đầu lại liền trông thấy cảnh này, sắc mặt không khỏi đại biến mà hô lớn một tiếng:

- Coi chừng, có người muốn...

Tử Mộng Nhân chưa kịp nói xong thì sát chiêu của tên Võ Vương kia đã tới!

Nam Cung Linh Vân lấy lại tinh thần, chỉ kịp đưa Long Nha hướng về phía trước, tên Võ Vương này tự cho rằng mình sẽ thành công đem nữ tử này tóm vào trong tay, tên Lâm Vân kia khẳng định sẽ ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn muốn thế nào thì Sở Nam phải làm theo thế ấy.

Hắn thực không có để khoả Long Nha xấu xí không chịu nổi kia vào trong mắt, tay trái định đem Long Nha huỷ đi, tay phải trảo vào cổ Nam Cung Linh Vân thì nháy mắt sau đó hắn liền phát ra một tiếng hét thảm, tay trái của hắn cư nhiên bị Long Nha không chút tốn sức nào xuyên thủng một lỗ! Kinh hãi, thân hình hắn không khỏi trì trệ một chút, nhưng hắn không có nghĩ tới cái thứ xấu xí kia là vật gì, hắn chỉ nhanh chóng xuất hữu trảo hướng Nam Cung Linh Vân chộp tới.

Nhân lúc thoáng trì trệ đó, Tử Mộng Nhân đã trực tiếp đem pháp bảo trong tay hướng về phía hắn ném tới, ngoài ra còn tiếng địch của Điệp Y, mà còn có trăm đầu Ngọc Chi San Hồ trùng cũng phản hồi tiến công trở lại, có đánh về bàn tay của tên đỉnh giai Võ Vương, cũng có ngăn trước mặt Nam Cung Linh Vân...

Trong đám người, Liệt Phong cũng chứng kiến cảnh này, hắn vội vàng hướng một tên sư huynh chủ tu Thổ bí quyết thì thầm vài câu, tên sư huynh kia lập tức hiện lên vẻ tươi cười xong liền ngồi xổm xuống đất, nhanh chóng dùng thổ độn mà rất nhanh tiến về phía trước.

Liệt Phong lộ ra vẻ đắc ý, trong nội tâm không khỏi thì thầm một câu:

"Võ lực cao thì sao? Cũng chỉ là hạng mãng phu mà thôi!"

Sở Nam đối với thanh âm của Tử Mộng Nhân rất là mẫn cảm, ngay lúc Tử Mộng Nhân cảnh báo Nam Cung Linh Vân thì hắn liền nghe được rõ ràng, 'Dung kỹ' một lần nữa được thi triển ra, mãnh liệt nhìn lại, vừa vặn chứng kiến tay phải tên đỉnh giai Võ Vương kia chỉ cách Nam Cung Linh Vân chưa đủ ba thước!

Lập tức, hai mắt hắn trở nên huyết hồng!

Rống~!!

Gầm lên một tiếng điên cuồng, thân thể hắn lập tức điên cuồng phóng tới, từ trong giới chỉ trữ vật lấy Long Nha ra nắm chặt nơi tay, lực lượng toàn thân quán chú vào rồi biến nó thành một kiện ám khí nhanh như chớp hướng vị trí trái tim tên Võ Vương kích bắn tới!

Nam Cung Linh Vân quả thực có chút kinh hoàng nhưng lại không kêu lên một tiếng nào mà ngược lại bình tĩnh vô cùng, thân thể đột nhiên lăn trên mặt đất một cái. Thấy vậy, tên đỉnh giai Võ Vương kia liền hét lớn lên:

- Ngươi trốn không thoát đâu!

Lời còn chưa dứt thì tiếng địch của Điệp Y tiên tử đã đánh tới trước, sau đó là pháp bảo của Tự Mộng Nhi.

Tên đỉnh giai Võ Vương này vậy mà lại đối với tiếng địch coi như không thấy, mà cũng không để ý tới công kích của Tử Mộng Nhi, bởi vì chút công kích này đối với hắn thực sự là không tạo thành thương tổn nghiêm trọng gì.

Nhưng mà, công kích của đám Ngọc Chi San Hô trùng kia lại dễ dàng xuyên thủng bàn tay của hắn, khiến hắn lần nữa hét thảm một tiếng!

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết này, Long Nha mang theo lửa giận vô cùng của Sở Nam đã đánh tới!

- PHỐC~!

Long Nha phá ngực, tên đỉnh giai Võ Vương phun ra một ngụm máu, thân thể theo đại lực Long Nha mang tới mà bị đẩy ngược về sau.

Sở Nam không có lăng không phi hành mà chỉ chạy rất nhanh trên mặt đất, từ trong đám người đụng trái đụng phải mà chạy đến, hoả diễm ba màu trên người bắn phá khắp nơi, lực lượng bàng bạc trên người không chút áp chế nào, bất kể ai cản đường của hắn không phải bị biến thành băng điêu thì cũng đốt thành tro bụi, còn không thì huyết nhục toàn thân bạo liệt tung toé. Thậm chí, hai tên đứng sát nhau trước đường đi của hắn, kết cục là một là thành băng điêu, một là cháy thành than...

Hoàn toàn là một Luyện ngục chi lộ(đường đi)!

Mà tốc độ di chuyển của hắn sau tiếng rống giận so với lăng không phi hành còn nhanh hơn rất nhiều!

Thời điểm tên đỉnh giai Võ Vương kia bị đẩy ngược ra sau thì khoảng cách giữa Sở Nam với Nam Cung Linh Vân lúc này còn chưa đủ hai mươi mét. Đột nhiên, trong mắt Sở Nam lấp loé băng hàn, một chân giẫm mạnh một cái, đại địa chấn động rồi một tiếng kêu thảm thiết nặng nề từ dưới lòng đất trầm đục truyền ra!

Sở Nam liền giẫm mạnh thêm mấy cái nữa, lòng đất liên tục kêu thêm mấy tiếng thảm thiết nữa.

Liệt Phong trong đám người thấy vậy liền vội vàng lui về phía sau, nghĩ tới vị sư huynh đang trong lòng đất kia ý đồ muốn bắt lấy Nam Cung Linh Vân kia giờ phút này khẳng định đã trở thành một bãi thịt vụn, mặt của hắn, xoát một cái liền biến thành không chút máu nào.

- Muốn bắt nữ nhân của ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết!

Sở Nam lạnh giọng, thân thể nhảy lên cao, một thanh trường thương trên mặt đất đột nhiên bị cuốn tới tay hắn, thân thể Sở Nam loé lên lập tức đã đến trước mặt tên đỉnh giai Võ Vương. Trường thương trong tay đâm tới, đâm thẳng vào chỗ cổ họng tên đỉnh giai Võ Vương sắc mặt tái nhợt kia, sau đó hắn liền thu hồi Long Nha trong lồng ngực tên Võ Vương lại, tiếp đó hắn lại dùng cây trường thương kia gánh tên đỉnh giai Võ Vương lên cao rồi quay tròn hắn trên cao...

Phản hồi, cứu giúp, đâm trúng tên đỉnh giai Võ Vương, tất cả động tác chỉ xảy ra trong điện quang hoả thạch(tích tắc)!

Chỉ thấy, tay trái Sở Nam lóng lánh hồng quang, phía trước cách năm trăm mét, ngay tại địa phương huyết nhục bầy nhầy đột nhiên xuất hiện một cây cột vừa thô to lại vừa dài, hoặc có thể nói là một tấm bia đá cũng được. Sở Nam cầm cây trường thương trong tay ném tới, trường thương mang theo tên đỉnh giai Võ Vương trực tiếp đâm vào đám máu huyết thật dài trên tấm bia đá.

"Ba lạp" một tiếng, tên đỉnh giai Võ Vương này bị đóng đinh lên trên tấm bia đá.

Tên đỉnh giai Võ Vương này sắc mặt tái nhợt nhưng động tác lại không chậm, hắn nhanh chóng muốn đem thanh trường thương từ trong cơ thể rút ra, nhanh chóng thoát khốn bỏ chạy. Trong lòng hắn lúc này thật sự là đã sợ rồi, thế nhưng mà cây trường thương kia vậy mà không cách nào rút ra nổi.

Ngay sau đó, tay hắn liền ngưng thành đao chém về phía trường thương, nhưng vừa mới ngưng thành đao thì hắn chợt cảm thấy thân thể có chút nặng nề, tựa như có vạn cân đè lên trên người hắn, ép tới mức hắn thở không nổi, cái tay kia theo đó mà không nâng lên được mảy may chút nào.

- Đây là... làm sao vậy?

Tên đỉnh giai Võ Vương này dĩ nhiên sẽ không minh bạch, thân thể hắn lúc này đã dính liền với đám máu huyết trên tấm bia đá, là Xích Tức Dị Thổ, có hiệu quả giam cầm!

Đỉnh giai Võ Vương lúc này thật thảm hại.

Nhưng thảm trạng của hắn không chỉ như vậy, Sở Nam hai tay hoa lên một cái, nguyên lực tản ra, cuồng phong nổi lên, đao thương kiếm kích pháp bảo vương vãi khắp nơi trên chiến trường tất cả đều bay lên không trung, hơn nữa tất cả mũi nhọn đều đằng đằng sát khí trực chỉ về phía tên Võ Vương kia.

- Đi!

Sở Nam quát lạnh một tiếng, tên đỉnh giai Võ Vương kia định mở miệng mắng thì lập tức trên người mở ra hơn trăm lỗ máu, các loại pháp bảo hoàn toàn đâm vào thân thể hắn, tạo thành một chữ "đại" trên tấm bia đá, dưới huyết nguyệt chiếu rọi, thoạt nhìn càng khiến người ta thêm sợ hãi.

Nhưng hắn còn chưa chết ngay được, thân hình Sở Nam nhoáng lên lướt đến trên đỉnh đầu của hắn, thần niệm kèm theo chớp giật ầm ầm nện xuóng, đem thần niệm của của hắn đánh tan thành mây khói, ý đồ muốn ngăn cản hắn tự bạo. Đặt một tay lên đỉnh đầu hắn, Sở Nam đem sinh mệnh lực chậm rãi rót vào người hắn, lập tức trên người hắn liền tản ra một cỗ sinh cơ bừng bừng. Vốn, tên đỉnh giai Võ Vương đã cảm giác được lần này dứt khoát không còn đường sống nữa, thấy Sở Nam làm ra động tác như vậy, con mắt không khỏi nhìn chằm chằm về phía Sở Nam, không biết Sở Nam tại sao phải làm như vậy.

- Ngươi sẽ không dễ dàng chết được đâu.

Sở Nam lạnh lùng nói.

- Ta sẽ để ngươi chống mắt nhìn, hảo hảo mà nhìn.

Nói xong, ngón tay Sở Nam toả ra một cỗ thanh lam hoả diễm đánh lên trên tấm bia đá, hoả diễm bốc lên, băng hàn cùng cực nhiệt đồng thời tràn vào thân thể hắn. Tiếp đó, Sở Nam liền dựng tấm bia đá lên rồi quay tấm bia đá hướng về phía đám người mênh mông như biển cả kia rồi rít gào hét lên:

- Ta sẽ khiến cho các ngươi hối hận!

Thanh âm vừa dứt, Sở Nam liền quay trở về trước mặt Nam Cung Linh Vân, Nam Cung Linh Vân thấp giọng nói một câu:

- Thực xin lỗi.

- Là ta không cân nhắc chu toàn, nàng không có việc gì là tốt rồi.

Nói xong, mười ngón tay hắn bắn ra mười đạo Lưu Bạch Kim Nguyên kiếm quang, thoáng cái mười biến thành cả vạn đạo rồi tiến nhập vào trong mặt đất, đem nơi này hoàn toàn phong toả lại, khiến cho những kẻ dụng tâm kín đáo khác sẽ không còn từ dưới đất công kích lên nữa.

Tiếp theo, Sở Nam liền quay người muốn tiếp tục tiến ra chiến trường, vừa bước ra được ba bước thì hắn liền quay đầu lại nói với ba người Tử Mộng Nhân một câu:

- Các nàng, đều không cho phép có vấn đề!

- Hung cái gì mà hung?

Tử Mộng Nhân giận giữ đáp lại một câu nhưng vị trí đứng lúc này của nàng lại rất gần với Nam Cung Linh Vân vừa vặn hình thành một góc tam giác, Điệp Y tiên tử khoé miệng cũng nổi lên một tia tươi cười, cũng đứng vào một góc khác còn lại, phương hướng vừa đứng vừa vặn hình thành một cái Thiết Tam Giác!

Sở Nam phản hồi chiến trường, thân hoá thành Tu la, gió tanh mưa máu lần nữa như cuồng phong mãnh liệt.

Giết chóc, ngoại trừ giết chóc thì vẫn là giết chóc.

Thời gian mau chóng trôi qua, không ít người lúc này đã mệt mỏi, bọn người Lạc Đạo, Lý Hạo lúc này tay cầm kiếm đã gian nan vô cùng nhưng bọn hắn vẫn cắn răng giết chóc. Thiết Thương hùng cũng không thể duy trì trạng thái biến thân được nữa, cũng đã cùng Vô Không, Phù Chấn, Mạc lão hợp lại một chỗ, mà ngay cả Tử Võ Hoàng cũng đã có chút thở dốc rồi...

Thế nhưng tinh thần Sở Nam vẫn rất tốt, chưa từng lộ ra chút mệt mỏi nào, cái trường kiếm hắn ngưng tụ ra kia vẫn chém người như thái rau, cắn nuốt tính mạng một đám địch nhân, trên người hắn khắp nơi đều là máu tươi nhưng cũng không có một giọt nào là của hắn, tất cả đều là máu huyết của địch nhân!

Thật sự là một tên Sát thần!

Mà bọn hắn, sợ, bị giết tới sợ, giết cho tỉnh cả người, giết cho sợ tới vỡ mật...

Ngày thứ mười!

Ngày cuối cùng chém giết tới tận, ánh mặt trời đã bắt đầu ló dạng!

Đông Nhạc thành, toàn bộ trở thành một màu đỏ, mùi máu tươi nồng đậm tản ra, tất cả đều là dùng máu tươi mà nhuộm thành, ngay cả mặt đất cũng ướt sũng đi!

Mà giết chóc vẫn còn đang tiếp tục!

Thân ảnh một màu huyết sắc của Sở Nam, thanh trường kiếm do nguyên lực ngưng tụ kia vậy mà đã bị nhuộm thành một thanh trường kiếm huyết hồng, sát khí ngập ngụa. Nó không biết đã được nâng lên bao nhiêu lần, bao nhiêu lần vung vẩy, nhưng tới tận lúc này vẫn còn vung vẩy y nguyên như cũ!

Người chết rất nhiều, suốt một đêm, số lượng không hề ít, nhưng suốt đêm qua, cơ hồ đều là những người bị đệ tử Thiên Nhất tông kích động, từ khắp nơi trên Bắc Tề quốc bị bức tới đây. Bọn hắn đến Đông Nhạc thành đều chưa kịp nghe ngóng gì mà, tất cả đều trực tiếp đẩy vào chiến trường mà chiến đấu, ép phải đem Sở Nam giết chết đi, ép phải diệt toàn Thần Khí phái.

Trời chiều nghiêng nghiêng hạ dần cho đến tận rạng sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người một giây phút chưa từng nghỉ ngơi mà cũng không dám nghỉ ngơi chút nào, một khi nghỉ ngơi, đó chính là dấu hiệu tính mạng đã đến hồi chấm dứt!

Giết người, là chuyện cực kỳ hao tổn năng lượng, đặc biệt là thời gian dài không ngủ nghỉ mà đầu nhập vào chém giết.

Âm Sát thuật của Chúc Chi Võ đã giảm xuống còn đệ tam tầng!

Tiếng địch của Điệp Y, như có như không.

Cho dù là Tử Võ Hoàng cũng đã có chút ăn không tiêu, nhưng hắn vẫn thấy Sở Nam, vị trưởng môn Thần Khí phái vẫn đang chém giết ở phía trước, trong nội tâm không khỏi dâng lên cảm xúc khó tả.

"Ta làm như vậy, đem áp lực nặng nề đặt lên vai hắn, là sai sao?"

Tử Võ Hoàng không tìm ra được đáp án nhưng lại càng thêm dũng mãnh mà giết ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.