Sở Nam không giải thích được, sau một phen suy tư sau hắn mới lắc lắc cánh tay phải, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười nanh ác. Tuy nhiên, giờ phút này thân thể của hắn vẫn còn chút dao động đau đớn nhưng hắn không ngại thi triển Kình Thiên Nhất Chưởng một lần.
Bởi vì khoả giao đan của Thận Vụ Huyết Giao kia tồn trữ năng lượng quá mức sung túc, không chỉ khiến cho hắn mở ra đầu kinh mạch thứ hai mươi hai đặc thù mà còn mà còn dư ra đủ để hắn thi triển ra một chưởng này.
Sở Nam một mặt suy tính Kình Thiên Nhất Chưởng trong đầu, một bên hướng Tân Nhất Chân đi tới.
Vẻ mặt Tân Nhất Chân âm trầm, tràn đầy nghi hoặc.
"Tiểu tử này hiện tại muốn làm cái gì?"
Không chỉ có Tân Nhất Chân mà lão phụ, Tử Võ Hoàng, tất cả mọi người đều có chút sững sờ, nghẹn họng trân trối nhìn!
Ngoại trừ Tử Mộng Nhân cùng Vô Không lão tổ ra, Tử Mộng Nhân chính là người sống chung với hắn thời gian lâu nhất, tuy nhiên nàng cũng không biết tình hình cụ thể ra sao nhưng nàng thực minh bạch tốc độ tu luyện của Sở Nam, thực xứng với hai chữ "yêu nghiệt". Về phần Vô Không lão tổ, lão từng chứng kiến qua Sở Nam trong thời gian cực ngắn tu thành Sinh Tử quyết, sau đó liền khống chế được hắn.
Tân Nhất Chân thấy khoảng cách giữa hắn và Sở Nam càng ngày càng gần thì đột nhiên trong đầu chợt loé linh quang.
"Chẳng lẽ hắn đã luyện thành Kình Thiên Nhất Chưởng?"
Không đợi hắn kịp phản bác lại chính mình thì Sở Nam đã đứng trước mặt hắn, cười cười, nói:
- Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn xuất thủ!
- Chuẩn bị xong chưa? Ta muốn xuất thủ!
Những lời này của Sở Nam vang lên trong tai Tân Nhất Chân chả khác gì sấm động giữa trời quang, cho dù hắn phế bỏ tu vi đi cũng không tin nổi Sở Nam đã thực sự luyện thành Kình Thiên Nhất Chưởng.
Lúc này là mới mấy canh giờ? Cái này hoàn toàn là chuyện không thể nào a!
Lão phụ xấu xí nhìn về phía Sở Nam, trong ánh mắt có hoàn toàn là ý chờ mong, bởi vì lúc trước nàng đã từng chứng kiến tận mắt Sở Nam luyện thành Càn Khôn Cửu Chuyển đệ ngũ chuyển, trong nội tâm không ngừng lẩm bẩm:
"Nếu như tiểu tử này thực sự luyện thành Kình Thiên Nhất Chưởng, cái vũ kỹ hắn..."
- Tốt! Tiểu tử, ta ngược lại muốn nhìn xem Kình Thiên Nhất Chưởng ngươi mấy canh giờ tu luyện, đến tột cùng là cái bộ dáng gì!
Tân Nhất Chân cuồng tiếu một câu nhưng trong nội tâm lại không hề có chút buông lỏng nào. Tuy nhiên, hắn vẫn thực sự không tin Sở Nam đã luyện thành một chưởng kia, nhưng hắn vẫn lo lắng, lo lắng Sở Nam lại bày ra âm mưu quỷ kế gì như lúc trước vậy.
- Ta sẽ cho ngươi thật bất ngờ đấy!
Sở Nam nói xong, dựa theo khẩu quyết mà đem Thổ nguyên lực đưa vào đường kinh mạch kia, ngưng tụ thần niệm, ngưng luyện chưởng ấn, thậm chí còn diễn luyện lại một lần nữa trong đầu. Ngay thời điểm hắn sắp đánh ra thì đột nhiên trong đầu hắn chợt loé linh quang.
"Nếu như ta đem Xích Tức Dị Thổ cùng lực lượng tương dung, lại dùng dĩ Thổ ngự lực thi triển ra Kình Thiên Nhất Chưởng này, kết quả sẽ là thế nào?"
Ý niệm vừa hiện liền không thể vứt bỏ được, hắn thầm nghĩ:
"Nếu không dùng dĩ Thổ ngự lực, bằng vào Thổ nguyên lực lúc này của ta cho dù xuất ra Kình Thiên Nhất Chưởng cũng khó có thể tạo thành thương tổn chính thức gì cho hắn, tối đa chỉ khiến hắn thổ ra một ngụm máu mà thôi. Kết quả như vậy, đối với đổ ước mà nói cũng không có tác dụng gì. Còn nếu dùng tới dĩ Thổ ngự lực, một chưởng kia uy lực đã cực mạnh, nếu mà ta còn sử dụng dĩ Thổ ngự lực vào..."
Sở Nam vốn cũng không phải là người hay do dự, chỉ là sau khi cân nhắc xong hắn liền không tiếp tục truy cứu nữa mà quán chú uy năng vào trong kinh mạch vận hành Kình Thiên Nhất Chưởng, chính là dĩ Thổ ngự lực!
Về phần kết quả ra sao, hắn cũng không thèm để ý tới, hắn chỉ cố gắng tận lực tạo ra lực lượng lớn nhất có thể mà thi triển ra một chưởng này!
Thân thể hắn chậm rãi bay lên cao, tay phải chậm rãi biến lớn lên, hào quang đỏ thẫm loé lên rồi càng ngày càng thịnh, mà năm cái đầu ngón tay kia cũng càng ngày càng biến lớn theo. Trong chớp mắt đã biến lớn tới một trượng!
- Không có khả năng, đây là giả tượng!
Đây là phản ứng đầu tiên khi Tân Nhất Chân chứng kiến hành động của Sở Nam, mà lão phụ xấu xí kia trong ánh mắt cũng tràn đầy vẻ kinh hỉ.
Trước kia, nàng nói Sở Nam sẽ không tốn thời gian quá dài cho một chường kia đó là bởi vì nàng đã giảng giải phi thường kỹ càng, lại còn đem kinh nghiệm của bản thân tất cả đều nói ra, lại dựa vào danh tiếng tuyệt thế thiên tài của Sở Nam nên mới dám nói như vậy.
Chỉ là, mấy chữ "không quá lâu" của nàng chính là ba tháng hoặc hơn thế nữa...
Dù sao, Kình Thiên Nhất Chưởng so với vũ kỹ bình thường là hoàn toàn bất đồng, đó là do kinh mạch vận công của một chưởng kia cũng không phải là những đường kinh mạch bình thường là một ít ẩn mạch. Không cần nói tới cái khác, chỉ việc tìm được những ẩn mạch này cũng đã tiêu tốn không ít thời gian. Hơn nữa, còn phải đả thông, kích thích kinh mạch, ngưng luyện chưởng ấn, thể ngộ chưởng ý,... với ba tháng luyện thành đã là tuyệt đối chưa từng có ai.
"Hắn năm đó luyện thành Kình Thiên Nhất Chưởng, cũng bỏ ra trọn vẹn bảy tháng!"
Nhưng mà, hiện tại với Sở Nam chỉ là mấy canh giờ mà thôi!
Lão phụ nhìn về phía Sở Nam, nhẹ giọng thì thầm:
- Dùng dị Thổ thi triển Kình Thiên Nhất Chưởng uy lực khẳng định càng lớn! Chỉ là không biết có thể khởi tụ mấy ấn...
Trời đêm bắt đầu xuất hiện cuồng phong gào thét, cát bay bụi cuộn, một cái cự chưởng huyết hồng trong phiến thiên địa này tự nhiên trở thành tiêu điểm duy nhất. Mà cái chưởng ấn kia không phải là đơn nhất như vậy mà kỳ thực là thông qua kinh mạch Kình Thiên Nhất Chưởng, Sở Nam đã áp súc từng chưởng ấn lại một!
Từng chưởng ấn đều hoàn toàn chồng chéo lên nhau lại một chỗ, ngưng tụ thành nhất thể, không phải là kẻ "trong nghề" sẽ tuyệt không nhìn ra, cho dù ngay cả Tử Võ Hoàng cũng chỉ cảm thấy chấn động năng lượng của chưởng ấn kia có chút quái dị mà thôi. Trên mặt không khỏi nở một nụ cười, bất quá khoé miệng đang nhúc nhích kia nhìn thế nào cũng là hai chữ "yêu nghiệt" a!
Sau năm lần, Sở Nam rốt cục không áp súc lại được nữa.
Hắn có một loại cảm giác, nếu như tiếp tục áp súc nữa thì cánh tay kia của hắn sẽ trực tiếp bạo tạc thành từng mảnh nhỏ ngay lập tức!
"Hảo tiểu tử! Vừa mới luyện thành liền có thể đủ sức đề tụ năm ấn, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy!"
Lão phụ thật cao hứng, cao hứng tới mức gần như rơi lệ.
"Hắn đã tìm được một cái hảo đồ đệ, nhất định có thể đem Càn Khôn tông phát dương quang đại, nhất định có thể vì hắn mà báo thù, có thể..."
Đang vui mừng thì lão phụ thoáng rùng mình một cái.
"Không đúng, một chưởng này có chút không đúng, trong đó có lực lượng quỷ dị..."
Lão phụ tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng tinh thần nàng vẫn hoàn toàn rơi vào trạng thái đề phòng, đề phòng có cái gì không đúng nàng sẽ lập tức ra tay, nàng tuyệt đối không cho phép Sở Nam gặp chuyện tại chỗ này.
Sắc mặt Tân Nhất Chân cũng thay đổi, một chưởng kia phát ra uy áp tự nhiên nói cho hắn biết đây tuyệt đối là Kình Thiên Nhất Chưởng hàng thật giá thật, ngoại trừ một chưởng kia ra, còn có cái vũ kỹ nào giống như thế chứ này?
Sắc mặt vốn khinh thị của hắn đại biến, quan trọng nhất là trong tâm hắn lại thầm nhủ:
"Chỉ mấy canh giờ, hắn thực sự đã luyện thành Kình Thiên Nhất Chưởng, hơn nữa uy lực so với lão bà tử kia rõ ràng không kém quá nhiều, điều này sao có thể? Nhưng mà..."
Tân Nhất Chân thực không biết mình nên làm cái gì bây giờ, hắn cũng từng được coi là thiên tài, bằng không hắn cũng không có được thành tựu Võ Đế như hiện tại, tuy rằng hắn chỉ có được một loại thuộc tính, mà loại thuộc tính này lại không hề tầm thường chút nào. Chỉ là, lúc này lấy hắn ra so sánh với Sở Nam, hết thảy đều không tính là cái gì.
Kình Thiên Nhất Chưởng, đã từ trên cao áp xuống!
- A~!
Tân Nhất Chân điên cuồng gào thét, toàn bộ thân hình lập tức biến lớn tới ba trượng, một quang quyển đem thân hình ba trượng của hắn bao lại. Tay phải hắn còn ngưng tụ một cái tấm chắn màu vàng cự đại, mà cái tấm chắn này lại không hề đơn giản. Tấm chắn này không chỉ lớn tới năm trượng mà còn không ngừng lưu động qua lại, tốc độ lưu động tựa như Giang Hà nhập hải vậy.
Ngoài ra, còn có những tia sáng quỷ dị kia cũng trùng trùng điệp điệp dày đặc vờn quanh thân hắn, đồng thời một cỗ sát cơ không thể ngăn nổi cũng từ từ phát ra...
Lúc này, thanh âm lão phụ lại lạnh lùng vang lên:
- Ngươi nếu không muốn lão thân trực tiếp ra tay vậy ngươi nhất định phải hảo hảo tuân theo quy định, ngươi nếu dám thừa cơ phản công... Hừ! Đừng trách lão thân không khách khí!
Tân Nhất Chân rùng mình một cái, cỗ sát cơ liền biến mất không thấy nhưng trong nội tâm lại thầm nghĩ:
"Lão phu tiếp xong một chưởng này, chưởng tiếp theo, sẽ lấy mạng Lâm Vân tiểu nhi!"
Lão phụ đánh ra một chưởng kia là để nó rời tay, còn Sở Nam lúc này lại dùng tay trực tiếp oanh tới!
Oanh!
Một chưởng kích lên tấm chắn kia lập tức khiến nó trực tiếp ngừng di chuyển lại. Dưới sự kiệt lực thúc dục của Tân Nhất Chân, nó lại tiếp tục lưu động, chỉ cần nó tiếp tục lưu động thì một chưởng kia sẽ hoàn toàn chặn được.
Chỉ là, tấm thuẫn kia không có lưu động nữa mà ngược lại từ trung tâm bắt đầu hướng bốn phía nứt toác ra!
Bảy tức sau.
Tấm chắn năm trượng, trước một chưởng kia liền hoàn toàn biến mất!
Sở Nam ngự Kình Thiên Nhất Chưởng tiếp tục đè xuống, đồng thời trong lòng hắn lại có chút ngưng trọng, còn có chút vui sướng bởi vì tính toán của hắn thực sự thành công rồi!
Dĩ Thổ ngự lực quả nhiên hữu hiệu, hơn nữa dưới Xích Tức Dị Thổ, uy lực lại càng tăng thêm. Nếu chỉ bằng vào Thổ nguyên lực mà nói, hắn rất hoài nghi là có thể hay không đánh vỡ được tấm thuẫn này.
Mà bây giờ, sau khi phá vỡ tấm chắn, Kình Thiên Nhất Chưởng chỉ còn lại tứ ấn chi lực.
Kình Thiên Nhất Chưởng đánh đến tầng quang tráo màu vàng liền lập tức đem tầng quang tráo này ép xuống, đem nó ép càng lúc càng nhỏ lại.
Sắc mặt Tân Nhất Chân càng ngày càng khó coi, trong nội tâm nổi lên cảm giác biệt khuất không thôi.
"Nếu không phải Tử khí kia hao tổn quá nửa nguyên lực, ta sao có thể để cho tiểu tử kia hung hăng càn quấy như vậy chứ!"
Đang nghĩ như vậy thì quang tráo màu vàng đã bị phá tan ra.
"Còn tam ấn chi lực, dư sức phá được ánh sáng quỷ dị thủ hộ kia a!
Thầm nghĩ như vậy, Sở Nam quát to:
- Phá cho ta!
Ánh sáng quỷ dị vờn quanh thân thể Tân Nhất Chân này dưới một chưởng kia đột nhiên tất cả liền trở nên hỗn loạn mà biến thành một cỗ loạn lưu cắt xét bốn phương tám hướng. Sở Nam cảm giác được, chỉ hắn cần tiến vào phiến loạn lưu này, Kình Thiên Nhất Chưởng sẽ không còn thoải mái dễ dàng như trước nữa mà phảng phất như rơi vào vũng bùn vậy.
- Trường!
Lão phụ chứng kiến đám ánh sáng quỷ dị loạn lưu trong vòng năm mét kia liền thốt ra một chữ, trong ánh mắt lập loè tinh quang.
- Lâm Vân tiểu nhi, hiện tại ngươi có thể minh bạch, Võ Đế cùng Võ Hoàng là khác nhau gì rồi đấy, so với Võ Vương khác biệt càng lớn!
Tân Nhất Chân cười khẩy, nói.
Sở Nam hai mắt loé tinh quang, tam ấn chi lực đồng thời bộc phát toàn bộ!
Lập tức, khu vực loạn lưu ánh sáng quỷ dị dưới Kình Thiên Nhất Chưởng kia liền bị đánh ra một thông đạo. Chỉ có điều, bàn tay Sở Nam lúc này đã khôi phục lại kích thước cỡ cây quạt. Dưới ánh mắt không thể tin được của Tân Nhất Chân, một chưởng này rốt cục nện lên chân thân của hắn.
Rầm rầm rầm...
Một hồi bạo liệt vang lên, mặt đất dưới chân Tân Nhất Chân bùn đất nổ bắn lên!
Thân thể hắn thực sự bị "đóng" vào trong mặt dất, thoáng cái liền biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa cả!
Lúc này, bàn tay Sở Nam đã khôi phục lại nguyên dạng, còn thân thể thoáng cái như hết sức chống đỡ mà ngã ngồi ra mặt đất. Hắn thi triển một chưởng kia, trong mắt người khác thoạt nhìn uy phong vô cùng nhưng đau khổ trong đó chỉ có hắn mới rõ ràng, mà hắn ngã ngồi ra như vậy nhưng vẫn thì thào nói một câu:
- Thân thể ta cường hãn như vậy, y nguyên vẫn chưa đủ a!
Trong mắt lão phụ cũng tràn đầy khiếp sợ.
"Trường của Tân Nhất Chân, lại bị phá?"
Lão phụ nhìn chằm chằm Sở Nam, thầm nghĩ:
"Hắn tuyệt đối không có Trường, nhưng mà... Chẳng lẽ cỗ lực lượng quỷ dị kia là nguyên nhân sao?"
Sở Nam nhìn về phía địa phương Tân Nhất Chân "biến mất", thầm nghĩ:
"Không biết một chưởng này uy lực thế nào..."
Lúc này, Tân Nhất Chân đang ở dưới nền đất lại kêu khổ không thôi. Vốn hắn vẫn còn lực để chống lại một chưởng kia nhưng khi nhìn thấy Sở Nam thành công xuyên qua được khu vực kia thì lại khiến hắn nhất thời thẫn thờ, chính vì vậ mà hắn bị đánh tới mức thê thảm như thế này. Điểm chết người nhất chính là, một chưởng này lại khiến cho Tử khí hắn đang áp chế trong cơ thể lại có chút rục rịch muốn ngóc đầu trở dậy.
Một phút đồng hồ sau, hắn mới từ trong đại địa phóng ra, một thân chật vật, ở giữa không trung rống lớn lên:
- Lâm Vân tiểu nhi! Tới phiên ta, tiếp ta một quyền!