Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 613: Một kích tất sát, tính kế



Lúc tên Võ Hoàng cảnh giới đại viên mãn đang cân nhắc xem có nên ra tay hay không thì Sở Nam đã lấy đi nguyên hạch của tên Võ Hoàng cao cấp, sau đó quay người lại nhìn hai người Việt Võ Đế, lông mày Việt Võ Đế nhíu chặt một chỗ, mà tên Võ Hoàng đại viên mãn cũng có chút ưu tư, thực lực của hắn so với tên Võ Hoàng cao cấp vừa chết lúc chưa tấn thăng chỉ cao hơn một chút, sau khi tấn thăng cảnh giới đại viên mãn, mặc dù hắn cũng có thể nhẹ nhàng chế trụ Lỗ sư đệ, nhưng tuyệt đối không thể nhẹ nhàng giống như Sở Nam. Một chỉ, chỉ một chỉ liền đem Võ Hoàng cao cấp giải quyết.

- Càn Khôn Nhất Chỉ quả nhiên danh bất hư truyền.

Việt Võ Đế lên tiếng, cười tán thưởng, phảng phất như cái chết của tên Võ Hoàng cao cấp họ Lỗ kia không liên quan gì đến hắn, mà trong lòng tên Võ Hoàng đại viên mãn lại có chút khó chịu, hắn oán trách Việt Võ Đế không xuất thụ cứu giúp, nếu như hắn xuất thủ thì Lỗ sư đệ đã không chết. Mặc dù nghĩ vậy nhưng trên mặt hắn lại không biểu lộ gì, dù sao thì người chết cũng không phải hắn, cái mạng của hắn mới là quan trọng nhất, Võ Đế cũng không phải là đối tượng mà hắn có thể đắc tội được.

Sở Nam cười đáp:

- Vậy ngươi cũng lên thử một chỉ đi!

- Lợi hại thì lợi hại, nhưng không biết với tu vi của ngươi có thể xuất ra được bao nhiêu chỉ?

Việt Võ Đế nhìn thấy tu vi của Sở Nam, trong lòng nghi hoặc không ngớt, Sở Nam vẫn nhàn nhạt nói:

- Vậy ngươi phải thử xem, lúc đó sẽ biết ta có thể thi triển bao nhiêu chỉ.

Việt Võ Đế cười nói:

- Ngươi đã trúng tuyệt độc, ngươi không cảm thấy cơ thể của mình đang héo rũ sao? Cũng không cảm thấy điều động nguyên lực càng lúc càng khó à?

Nghe thấy Việt Võ Đế nói vậy, sắc mặt Sở Nam hơi biến đổi, sau đó đại biến, cuối cùng biến thành âm trầm, gằn giọng nói:

- Dùng độc, thật hèn hạ!

- Ha ha ha… Là do ngươi quá cuồng vọng mà thôi, cho nên mới nói, giết ngươi căn bản không cần đích thân ta ra tay.

Việt Võ Đế cười, nói với tên Võ Hoàng đại viên mãn:

- Côn Hải, ngươi xử lý tiểu tử này đi.

Việt Võ Đế gọi Côn Hải giải quyết Sở Nam, Côn Hải nhìn vẻ mặt Sở Nam đầy phẫn hận, còn có bộ dạng hữu lực nhưng không thể xuất ra, biểu hiện quả thật là trúng phải tuyệt độc lục mang, thế nhưng trong lòng Côn Hải vẫn luôn cảm thấy bất ổn, dù áp chế thế nào cũng không được, nhớ đến lúc trước Sở Nam giết Lỗ sư đệ nào có dấu hiệu trúng độc, trong lòng hắn càng thêm hoảng loạn.

Nhưng Côn Hải không thể không ra tay với Sở Nam, bởi vì Việt Võ Đế đã gọi hắn xuất thủ, nếu như hắn dám không ra tay, có thể tượng tượng được sẽ thế nào, thậm chí cho dù Lâm Vân bị giải quyết thì cuộc sống sau này khẳng định cũng rất khó khăn. Hơn nữa, Côn Hải cũng tự nhận mình là Võ Hoàng tu vi đại viên mãn, cùng với tiểu tử này chém giết, cho dù không nhất định có thể thắng được, nhưng cũng không đến mức trong nháy mắt liền bị miểu sát.

Trái suy phải nghĩ một hồi, ánh mắt Côn Hải bắn ra hai đạo quang mang lãnh lệ, nhìn chằm chằm Sở Nam, thân thể Sở Nam bắt đầu run rẩy, còn hơi có ý thối lui, Côn Hải không nghĩ gì khác nữa, lập tức hét lớn một tiếng, nguyên lực trong cơ thể tràn ra, hung hãn như thủy triều, sát cơ tản ra, tỏa định Sở Nam.

Thế nhưng, Côn Hải là Võ Hoàng đại viên mãn lại không lập tức giết lên, mà lại kích phát Tử Vân hộ giáp, quang mang tử sắc rực rỡ lóe lên, thiểm hiện tầng tầng tử sắc, đem toàn bộ cơ thể hắn bao bọc.

Sau khi bảo hộ bản thân cẩn thận, Côn Hải mới công kích, thế nhưng cũng không phải là công kích cường hãn, mà chỉ thăm dò, chém ra một đạo kiếm mang kim sắc. Hai mắt Sở Nam trở nên sắc bén, trong tay ngưng tụ trường kiếm Bạch dị kim, Khai Thiên Liệt Địa thức thứ bảy trảm ra, lúc này khó khăn lắm mới chém nát kiếm mang kim sắc, thế nhưng cổ họng Sở Nam cũng tràn lên máu tươi, chỉ có điều lại bị Sở Nam nuốt trở về, không phun ra.

Côn Hải đem toàn bộ biến hóa nho nhỏ của Sở Nam thu vào trong mắt, thật sự tin rằng Sở Nam đã bị trúng độc.

Dù vậy, Côn Hải vẫn không bốc đồng xông lên, xuất ra một thanh phi kiếm, phi kiếm bay thẳng đến đan điền Sở Nam, Sở Nam vừa muốn vung kiếm cản, nhưng lại không thể nhấc nổi tay, cánh tay như bị vạn cân đè, ngay cả trường kiếm huyễn hóa ra cũng trở nên ảm đạm, sau đó biến mất.

Trong lòng Côn Hải vui mừng, vẻ ngưng trọng trên mặt càng tăng, phi kiếm đâm đến, Sở Nam muốn tránh, nhưng lại không tránh nổi, phi kiếm hung hăng đâm lên người Sở Nam, phi kiếm mang theo một cỗ uy năng cực đại, đẩy Sở Nam liên tục thối lui.

Thế nhưng trong mắt Sở Nam vẫn hiện lên vẻ không cam lòng, dốc sức trụ lại, nhưng không thể trụ được, Côn Hải nhìn thấy tất cả, không do dự nữa, thân thể bay lên không, trong tay xuất ra một cái Ấn giám hoàng kim sắc, nhằm thẳng về phía Sở Nam mà ấn xuống.

Trong lòng Côn Hải thầm nghĩ:

- Trúng phải huyết kiếm thì mặc kệ ngươi có phải già vờ hay không, nhất định khiến ngươi ăn đủ.

Côn Hải không nhìn thấy trong mắt Việt Võ Đế lóe lên một đạo tinh quang.

Ấn giám hoàng kim bắn ra ngàn vạn đạo kim quang, con ma thú bên dưới mặt ấn trông cực kỳ sống động.

Sở Nam bị quang mang hoàng kim sắc bao phủ, ánh mắt rúng động, song thủ đưa ra cản, thân thể càng run rẩy co giật, giống như phải chịu thống khổ vô tận.

- Nhất kích tất sát!

Côn Hải hét lớn một tiếng, hắn muốn đem Sở Nam ấn xuống, khắc lún vào trong đất, vĩnh viễn không thể thoát ra.

Tới lúc này, Sở Nam vẫn không hành động, thật giống như không còn lực đánh trả, tinh quang trong mắt Việt Võ Đế biến thành nghi hoặc, ngay lúc Ấn giám hoàng kim sắc cách đỉnh đầu Sở Nam chỉ còn nửa xích…

Tay phải Sở Nam đưa lên cản đột nhiên đảo một cái, xuất ra dòng xoáy thủy hỏa, đem Ấn giám hoàng kim sắc hút lấy, lập tức Kình Thiên Nhất Chưởng chộp về phía Ấn giám hoàng kim sắc, đồng thời tay trái đánh ra Cung Lực Quyền, hai đường kinh mạch bên trong sớm đã tích súc đủ uy năng dĩ thổ ngự lực.

Lúc này, đột nhiên bạo xuất, tốc độ cực nhanh, uy năng to lớn, khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi, vẻ nghi hoặc của Việt Võ Đế liền biến thành lãnh mang, thân hình nhoáng lên, mạnh mẽ giết đến phía sau Sở Nam.

Trong sát na thân hình Việt Võ Đế vừa động, Sở Nam đã đánh bay Ấn giám kim sắc trong tay Côn Hải, lập tức, Long nha thiểm hiện trong tay Sở Nam, không chút trì hoãn, Sở Nam đem Long nha bắn thẳng về phía Việt Võ Đế.

Long nha phá không bắn đi, đồng tử Việt Võ Đế co lại, vội vàng xuất thủ đối phó Long nha.

Sắc mặt Côn Hải đại biến, hai mắt biến thành màu huyết hồng, dưới tử vong uy hiếp, Côn Hải không chỉ đem toàn bộ tu vi Võ Hoàng đại viên mãn xuất ra mà còn đem tiềm năng trong cơ thể vực dậy. Điên cuồng gào thét, ném ra toàn bộ pháp bảo trên người hắn, miệng không ngừng hét lớn-

- Bạo bạo bạo…

Thế nhưng, hết thảy thủ đoạn của Côn Hải đều không thể cản được Cung Lực Quyền của Sở Nam, lúc nắm quyền xuyên qua những vụ bạo tạc, không chỉ không chấn động, ngược lại càng trở nên cường đại, năng lượng hỗn loạn cũng trong nháy mắt ập đến nắm quyền Sở Nam.

Chỉ trong nháy mắt, nắm quyền Sở Nam đã kích trúng đan điền Côn Hải, thân thể còn chưa bị đâm xuyên thì đan điền của Côn Hải đã bị kình khí cường đại khiến cho sụp đổ.

Trong mắt Côn Hải lộ ra vẻ kiên quyết, giống như muốn tự bạo, nắm quyền của Sở Nam xuyên qua Tử Vân hộ giáp của hắn, đâm vào bên trong cơ thể hắn, đem nguyên hạch của hắn thu vào trong nhẫn trữ vật, Côn Hải chân chính bị “một kích tất sát” ngược lại.

Sau đó, không chút chậm trễ, Sở Nam liền thi triển Thiên Hành Cửu Bộ đạp về phía Việt Võ Đế.

Uy năng ẩn chứa trong Long nha tất nhiên không thấp, nhưng dù sao Võ Đế vẫn là Võ Đế, tu vi bất phàm, thực lực càng bất tuyệt, chỉ nháy mắt liền cản lại công kích của Long nha, nhưng trong ngực cũng nhộn nhạo, hiển nhiên tiếp được không dễ dàng. Nhưng trong mắt Võ Đế lại hiện lên tinh quang tham lam, hắn đã nhìn ra sự bất phàm của Long nha, liền muốn bắt lấy Long nha, đoạt pháp bảo của Sở Nam.

Ngay lúc đó, trong nháy mắt Sở Nam đã bước ra sáu bước, dưới sáu bước này, không gian dường như cũng bị áp súc, Việt Võ Đế cảm thấy bốn phương tám hướng có một cỗ năng lượng vô hình đang ập về phía hắn, muốn ép hắn thành thịt tương.

Trong mắt Việt Võ Đế lóe lên một tia ngoan độc, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu tử này quả thật có bản lĩnh.

Đột nhiên, toàn thân hắn bùng lên quang mang lục sắc, trong tay xuất hiện một cái quải trượng, quải trượng hình dạng một con húng thú, là một con rắn ba đầu, Việt Võ Đế vung Tam Đầu Minh Xà Trượng lên, trong nháy mắt xung quanh liền xuất hiện vô số đạo trượng ảnh.

Âm thanh phá không vang lên chói tai, uy năng của Thiên Hành Cửu Bộ lập tức bị phá, Sở Nam lúc này đã thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, duỗi ra một ngón tay, Càn Khôn Nhất Chỉ điểm về phía Việt Võ Đế.

- Hừ, dùng chiêu này đối phó với bổn Đế, ngươi còn kém lắm!

Việt Võ Đế nói xong, thân hình chớp động, cầm lấy Tam Đầu Minh Xà Trượng phản kích Sở Nam, trong nháy mứt, đầu nhọn của trượng điểm lên ngón tay của Sở Nam, tiếng vang ầm ầm phát ra, thân thể Sở Nam lập tức thối lui, khóe miệng chảy đầy máu tươi. Việt Võ Đế cầm trượng cũng run rẩy, trước ngực có một cỗ lực lượng cường hành muốn xâm nhập vào trong thể nội, vốn hắn đang muốn thừa thắng công lên lại nhìn thấy Long nha bay đến, liền buông tha Sở Nam mà chộp lấy Long nha.

Tốc độ Việt Võ Đế cực nhanh, hắn tin rằng nhất định có thể đoạt được Long nha vào tay. Thế nhưng, tốc độ Sở Nam còn nhanh hơn, Thiên Nhai Chỉ Xích sau khi diệt sát tám đại Võ Hoàng lại tăng thêm hai đường kinh mạch, tốc độ tăng thêm một tầng, những lần trước thi triển, Sở Nam đều không dùng toàn lực, lần này, Thiên Nhai Chỉ Xích được thôi động đến cực điểm, thân hình nhoáng lên, Long gân phá không bắn đi, lúc Việt Võ Đế sắp bắt được Long nha thì Long gân đã trói chặt Long nha, kéo quay trở về, lại lần nữa nằm trong tay Sở Nam.

Sở Nam cầm lấy Long nha, bắt đầu áp súc năng lượng, trên mặt hiện lên vẻ cười nhạt, nhìn chằm chằm khuôn mặt âm độc của Việt Võ Đế, Việt Võ Đế vốn tưởng rằng sắp bắt được tới tay, không ngờ lại bị Sở Nam đoạt trở về, trong lòng hiển nhiên rất khó chịu, cảm thấy giống như đang bị Sở Nam trêu chọc.

Mà lúc này, trên mặt đất đột nhiên truyền đến một tiếng “phịch”.

Là thi thể của Côn Hải rơi xuống đỉnh núi, không có nguyên lực hộ thể, thi thể Côn Hải lập tức nát bấy, vẻ mặt Việt Võ Đế càng thêm khó coi, nhìn chằm chằm vị trí lúc trước bị phi kiếm bắn trúng trên người Sở Nam, không hề có một miệng vết thương nào, lại nhìn sắc mặt, trạng thái, thậm chí là nhịp tim Sở Nam, tất cả đều bình thường, không hề có dấu hiệu bị trúng độc.

- Tiểu tử âm hiểm, ngươi quả nhiên không trúng độc, không ngờ dám diễn kịch.

- Ta không âm hiểm bằng ngươi, ngươi gọi Côn Hải đến không phải là muốn thử chiêu, sau đó thừa cơ trảm sát ta sao? Ta phối hợp ngươi diễn một tràng hí kịch, ngươi nên cảm kích ta mới phải, đúng không?

Sở Nam cười nói, hành động vừa rồi chẳng qua là để dẫn dụ Côn Hải tấn công, tất nhiên tàng âm mưu bí mật giết chết Côn Hải, bởi vì Sở Nam không muốn để Côn Hải quấy nhiễu trong lúc hắn chiến đấu với Việt Võ Đế.

Mặc dù tại thành Đông Nhạc, Sở Nam đã chiến đấu với Võ Đế trung cấp, thế nhưng, lúc đó có tử khí, có lão phụ, hắn biết lão phụ sẽ cứu hắn vào thời khắc nguy cấp, cho nên, lần đó cũng không tính là đơn độc chiến đấu.

Nhưng lần này, Sở Nam tuyệt đối chỉ có một mình, cùng cường giả cảnh giới Võ Đế đối kháng, hắn không biết kết quả thế nào, để đề phòng vạn nhất nên trước hết loại những nhân tố không ổn định, ví dụ như tên Võ Hoàng cao cấp và Côn Hải cảnh giới Võ Hoàng đại viên mãn.

Nếu Sở Nam ở trạng thái đỉnh phong, tất nhiên sẽ không để hai kẻ này vào mắt, chỉ khi nào hắn và Việt Võ Đế đánh nhau lưỡng bại câu thương thì hai kẻ này mới tạo thành nguy hiểm tính mệnh với hắn.

Cho nên, Sở Nam trước hết loại bỏ hai kẻ đó.

Sau khi Sở Nam nói xong, bên trong đường kinh mạch lực lượng ở hai tay hai chân, bắt đầu có áp súc từng lớp lực lượng dũng mãnh.

Việt Võ Đế nghe Sở Nam nói vậy, vẻ mặt càng âm tình bất định, hắn quả thật là muốn để Côn Hải đi thử chiêu, để xem có gì sơ suất hay không, nhưng hắn không hề muốn Côn Hải đi chịu chết, dù sao thì Côn Hải cũng có chút công dụng đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.