Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 642: Cương phong sinh uy, tử khí tập thân



Thế nhưng, tốc độ thối lui của Cảnh Trọng Minh làm sao có thể nhanh hơn cương phong được, căn bản không thể trốn thoát khỏi cương phong được. Sở Nam vung tay trái lên, năng lượng vô hình phóng tới, đem quang quyển phòng ngự của Cảnh Trọng Minh phá tan, trong mắt Cảnh Trọng Minh lóe lên thần sắc hoảng loạn, lại lần nữa kích phát quang quyển phòng ngự, liền cảm thấy một cỗ năng lượng ập đến, quang quyển phòng ngự lại bị phá vỡ.

Bất luận Cảnh Trọng Minh kích phát quang quyển phòng ngự ra sao đều không thể duy trì được trong nháy mắt, hiện tượng quỷ dị này khiến nội tâm Cảnh Trọng Minh vô cùng khó hiểu. Mà cương phong thì vẫn tiếp tục hướng về phía Cảnh Trọng Minh mà tàn sát.

Tiếng “xoẹt xoẹt xoẹt” không ngừng vàng lên bên tai, Cảnh Trọng Minh đã thụ thương, mặc dù đã thúc dục Kim nguyên lực đến cực trí, nhưng vẫn không ngăn cản được cương phong vô ảnh vô tung mà lại thực sự tồn tại, thương thế trên người càng nặng, không chỉ máu tươi bắn tung tóe mà còn lộ ra xương cốt trắng hếu.

Kim nguyên lực không được, Cảnh Trọng Minh lại lấy ra một cây bút lớn, tại xung quanh cơ thể vẽ một dòng suối, nhất thời một dòng suối chảy siết liền xuất hiện, tốc độ xoay tròn tương đối nhanh, Cảnh Trọng Minh dùng nó để ngăn cản cương phong cuồng bạo, dòng suối quả thật tạo thành chút hiệu quả, nhưng lại bị cương phong tàn phá không ngớt, như muốn đem nước bên trong dòng suối xé rách, Cảnh Trọng Minh dốc toàn thân khí lực, liều mạng khiến dòng suối biến thành dòng sông, từ dòng suông biến thành đại giang (sông lớn)…

Nguyên lực của Cảnh Trọng Minh tiêu hao điên cuồng, cương phong cuồng bạo cũng chầm chậm yếu xuống, cát không còn bay, đá không còn chạy nữa, những người bị cuốn lên không trung cũng rơi xuống đất, phát ra âm thanh “phịch phịch”.

Lực cương phong càng lúc càng yếu, chỉ có thể tạo nên chút bọt nước bên trong đại giang, không còn tạo nên sóng dữ nữa, Cảnh Trọng Minh không khỏi thở phào một hơi, thầm nghĩ cương phong này rốt cuộc cũng bị chế trụ, đồng thời cũng vô cùng nghi hoặc:

- Công kích này là gì? Lâm Vân ngay cả cương phong cũng có thể khống chế? Là khống chế giống như Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, từ bản thân phát ra?

Nghĩ đến đây, tâm tư Cảnh Trọng Minh lại càng phiền loạn, nhưng chợt trở nên tĩnh, lặng, chỉ nghe hắn nói:

- Bất luận như thế nào, ta nhất định phải trảm sát Lâm Vân, Phong chủ đệ lục phong chỉ có thể là Cảnh Trọng Minh ta!

Đúng lúc Cảnh Trọng Minh đang điều tiết tâm thái, lúc cương phong còn chưa hoàn toàn tiêu tán hết, Sở Nam lại kích phát ra năm loại dị hỏa, trong nháy mắt viêm tương hỏa hải ngập trời, lơ lửng giữa không trung, từ trên cửu thiên rơi thẳng vào trong đại giang của Cảnh Trọng Minh.

Xèo xèo xèo…

Ục ục ục…

Trong chốc lát, nước bên trong đại giang đột nhiên nhiệt độ tăng mạnh, phát ra khói trắng mù mịt, tiếng sôi ùng ục vang lên không ngớt.

Nước tràn đầy trong đại giang chỉ trong nháy mắt đã bị thiêu đốt chỉ còn ba phần, Cảnh Trọng Minh vô cùng chấn kinh, cây bút lông trong tay không ngừng khiến cự lãng dâng lên ngập trời, muốn dập lửa, nhưng năm loại dị hỏa dung hợp cùng một chỗ, há có thể dễ dàng dập tắt?

Như vậy còn chưa hết, Cảnh Trọng Minh còn cảm thấy thần niệm bao phủ 3000 mét của mình không ngờ bỗng trở nên ít ỏi đến đáng thương, chưa đến 10 mét, Cảnh Trọng Minh còn chưa kịp chấn kinh thì đã phóng thích ra kiếm mang, trảm vào năm loại dị hỏa, hắn muốn đem dị hỏa phân thành những đoàn nhỏ, sau đó dập tắt.

Thế nhưng viêm tương như nước, càng không phải hình dạng bình thường, không thể chém dễ dàng như vậy được, Cảnh Trọng Minh lại càng rối loạn trận cước, vừa phải duy trì đại giang, vừa phải trảm hỏa, vừa phải diệt hỏa, nguyên lực tiêu hao cực nhanh…

Lúc này, Sở Nam mở miệng, thổ ra tử khí bị sinh mệnh lực và Ngũ Hành nguyên lực bao vây, bay đến trong dị viêm, rơi xuống đại giang, lặng lẽ vô thanh vô tức tiếp cận Cảnh Trọng Minh…

Nếu thần niệm của Cảnh Trọng Minh vẫn còn bao trùm trong phương viên 3000 mét, hành động vừa rồi của Sở Nam chắc chắn sẽ khiến Cảnh Trọng Minh cảnh giác. Thế nhưng dưới sự bạo vây của Bát Nhã Dung Viêm, thần niệm của Cảnh Trọng Minh chỉ còn lại chưa đến 10 mét, hiển nhiên không thể biết được hành động của Sở Nam.

Trong mắt Cảnh Trọng Minh bắn ra lửa giận, quát:

- Lão phu tu luyện Thủy nguyên lực, Thủy khắc Hỏa, không lẽ không diệt được dị hỏa này?

Lúc đang nói, cây bút lông vung lên, nước trong đại giang lại xuất hiện biến động dị thường.

Cũng ngay lúc này, tử khí dịch tích ập đến, nhằm thẳng về phía đan điền Cảnh Trọng Minh bắn đến, Cảnh Trọng Minh không phát hiện nguy cơ ập đến, nhưng lại có một loại cảm giác tâm kinh, trực giác mách bảo với hắn có một chuyện rất bất lợi với hắn sắp phát sinh, Cảnh Trọng Minh liền nhảy lên không trung.

Vừa nhảy lên không trung, đan điền may mắn thoát khỏi tử khí dịch tích, nhưng lại không thể hoàn toàn thoát khỏi, tử khí dịch tích rơi trên chân Cảnh Trọng Minh, ngay lập tức, sinh mệnh lực, Ngũ Hành nguyên lực đều rút đi, tử khí dịch tích thuần hắc sắc lộ ra nanh vuốt sắc bén, bắt đầu khuếch tán khắp toàn thân Cảnh Trọng Minh.

Trong khoảnh khắc tử khí dịch tích bạo phát, Cảnh Trọng Minh liền cảm thấy một cổ tử khí dày đặc, sắc mặt đại biến, cũng giống như Việt Võ Đế, không chút chần chừ, lập tức xuất thủ điểm huyệt chân phải của mình.

Cảnh Trọng Minh hành động rất nhanh, thế nhưng vẫn có một phần tử khí tiến vào bụng hắn, Cảnh Trọng Minh lập tức đình chỉ hành động trên tay, một bên ngăn cản dị viêm thiêu đốt, một bên dùng nguyên lực khu trục tử khí, rất nhanh, Cảnh Trọng Minh liền phát hiện bản thân căn bản không thể khu trục, chỉ có thể khống chế.

Ngay lập tức, Cảnh Trọng Minh tụ tập nguyên lực, bắt đầu áp chế tử khí, không để tử khí lan đến đan điền và tâm mạch trí mạng.

Một màn này, chỉ mất vài nhịp hô hấp, Liệt Phong vẫn còn một hơi thở nhìn thấy át chủ bài mạnh nhất của mình là Cảnh Trọng Minh bị Lâm Vân áp chế đến chật vật, trong lòng không khỏi kinh ngạc, cảm giác sợ hãi dấy lên, tất cả lỗ máu trên người đều kịch liệt run rẩy.

Sở Nam cùng mẹ con Nam Cung Linh Vân đứng một chỗ, Nam Cung Linh Vân vội vàng tiếp lấy nương thân, đồng thời kêu lên:

- Nương thân, nương thân…

Mà hô hấp của mẫu thân Nam Cung Linh Vân lúc này đã vô cùng hư nhược, dù vậy bà ta vẫn không ngừng nháy mắt và lắc đầu, nhìn chằm chằm Sở Nam, sau đó lại gật đầu, muốn Sở Nam dẫn Nam Cung Linh Vân rời đi, không cần phải quan tâm đến bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.