“Dung” kỹ chém xuống, dòng xoáy dừng lại, thủy mạc lập tức bị chém thành hai nửa, lập tức, Xích dị thổ khắc thủy mạc, thủy mạc còn bị dị viêm thiêu đốt, một mảng lớn “mưa kiếm” đổ xuống phát ra tiếng “bục bục bục”, thủy mạc trong không trung dần tiêu tán, ánh mặt trời gay gắt lại lần nữa chiếu xuống.
Trong sát na thủy mạc biến mất, Cảnh Trọng Minh thổ ra một ngụm máu lớn, thân hình lùi về sau, cây bút lông trong tay cũng thoát tay bay đi, Cảnh Trọng Minh không thể áp chế nổi kinh ngạc trong lòng nữa, tên tiểu tử này quả thật quá nhiều thủ đoạn.
Đợi Cảnh Trọng Minh dừng lại thế lui, Sở Nam từng bước đạp không bay đến, hỏi:
- Thân thể ngươi có đủ cường hãn không?
- Cái gì?
Cảnh Trọng Minh chợt lên tiếng nghi vấn, không rõ ý tứ của Sở Nam, chỉ có điều một loại cảm giác quái dị không ngừng dâng lên trong lòng hắn, không khỏi thầm nghĩ:
- Tên Lâm Vân này, lại muốn dùng thủ đoạn gì nữa đây?
Sở Nam lại hỏi:
- Tinh huyết trong cơ thể của ngươi có nhiều không?
Cảnh Trọng Minh vẫn trầm mặc, vừa áp chế tử khí đang dục động trong cơ thể, đồng thời âm thầm súc thế, đề phòng Lâm Vân đột nhiên tập kích.
- Nếu thân thể không đủ cường hãn, tinh huyết không đủ nhiều, vậy ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ.
Sở Nam cười nói, sau đó vận chuyển Canh Kim luyện dịch, tay phải phóng ra một mảng lớn dịch châu, rơi thẳng xuống Cảnh Trọng Minh.
- Thủy nguyên công kích?
Cảnh Trọng Minh đang muốn yên tâm, bất chợt cảm thấy không ổn:
- Không đúng, đây không phải là Thủy nguyên, mà là khí tức của Kim nguyên.
Cảnh Trọng Minh lập tức chém ra Kim nguyên kiếm mang, muốn dùng Kim đối Kim.
Thế nhưng kiếm mang của Cảnh Trọng Minh vừa chém ra thì những dịch châu kia liền nổ tung, đem kiếm mang phá nát, cùng lúc đó, dịch châu vừa nổ tung lặng lẽ ngưng tụ trên người Cảnh Trọng Minh, biến thành xà hình, lập tức sôi sục lên như dầu sôi, hướng về cái chân đã bị đoạn của Cảnh Trọng Minh mà tiến vào.
- Á….
Cảnh Trọng Minh chấn kinh, công kích của Sở Nam quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn, hồng sắc dịch thể này thuộc Kim tính, mà thế công lại thuộc Hỏa tính, thiêu đốt tinh huyết của hắn.
Canh Kim luyện dịch này không phải bình thường, nhưng Cảnh Trọng Minh dù sao cũng là Võ Đế trung cấp, điên cuồng vận chuyển hai loại Kim, Thủy nguyên lực ngăn cản Canh Kim luyện dịch, cặp mắt mở trừng trừng nhìn Sở Nam, miệng nói:
- Thân thể lão phu không cường hãn, nhưng so về tu vi thì ngươi có thúc ngựa cũng không đuổi kịp lão phu, chút tiểu xảo này lão phu còn không để vào mắt…
Khóe miệng Sở Nam lộ ra nụ cười quỷ dị, chỉ nghe hắn nói:
- Ý của ngươi là tu vi của ngươi cao hơn ta rất nhiều?
- Không sai.
- Ta không tin!
Sở Nam cương quyết nói, lại nhấn mạnh một lần nữa:
- Ta thật sự không tin!
Đột nhiên, hàng ngàn Diệt Nguyên Minh Đằng giống như thần tiễn, bắn thẳng về phía Cảnh Trọng Minh.
Diệt Nguyên Minh Đằng hắc lục sắc đan xen vừa xuất ra, người kinh ngạc nhất không phải là Cảnh Trọng Minh, mà là Điệp Y Tiên Tử - chủ nhân lúc trước của Diệt Nguyên Minh Đằng.
- Đây…
Điệp Y Tiên Tử kinh ngạc không biết phải nói gì, nàng cũng không biết tại sao đặc tính của mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng lại xuất hiện dị biến như vậy. Hơn nữa, đây còn là dưới tình huống Điệp Y Tiên Tử không biết Diệt Nguyên Minh Đằng còn có thể hấp thu nguyên lực. Bằng không, nếu biết được, thì chỉ e sẽ bất chấp nguy hiểm tự mình phóng lên trời để xem xét.
Cũng trong nháy mắt đó, Điệp Y Tiên Tử thầm nghĩ:
- Không thể trách được lực cảm ứng đã yếu đi, thì ra là vậy!
Lạc Tiêm Nhi nhìn thấy Sở Nam có thể áp chế Cảnh Trọng Minh, thần sắc khẩn trương trên mặt lúc này mới tản đi, thở phào, khẽ lẩm bẩm:
- Đệ tử của hắn quả nhiên không thể phỏng đoán theo lẽ thường, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã trưởng thành đến tình trạng này, chỉ e ngay cả ta cũng không phải đối thủ…
Trên tận cửu thiên, Cảnh Trọng Minh không biết Diệt Nguyên Minh Đằng công kích như thế nào, tuy nhiên, đối với công kích mà Lâm Vân thi triển, hắn luôn vạn phần giới bị, bởi vậy, cây bút lông cực lớn liền múa tít, mũi bút cũng vẽ ra một con “rắn” ngưng tụ từ Thủy nguyên lực, phóng về phía Diệt Nguyên Minh Đằng.
Vừa cuốn đến, Cảnh Trọng Minh liền hét lớn một tiếng:
- Bạo!
Nhất thời, Thủy nguyên lực bạo tạc, đem Diệt Nguyên Minh Đằng nổ tan, Cảnh Trọng Minh thấy vậy mới an tâm hơn một chút, nếu như Diệt Nguyên Minh Đằng này nổ không tan nát thì cục diện của hắn sẽ càng thêm nguy hiểm.
Sở Nam nhìn thấy Diệt Nguyên Minh Đằng bị phá hủy, không hề hoảng sợ chút nào, phảng phất như đã sớm dự liệu, chỉ nhàn nhạt nói:
- Không biết nguyên lực của ngươi có đủ để đem nổ toàn bộ Diệt Nguyên Minh Đằng của ta hay không?
Chỉ cần đan châu vẫn ổn, Diệt Nguyên Minh Đằng vẫn còn thì Sở Nam có thể không ngừng thi triển ra Diệt Nguyên Minh Đằng.
Thuận theo lời nói của Sở Nam, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một đám Diệt Nguyên Minh Đằng nhiều gấp mười lần vừa rồi, mà mỗi sợi Diệt Nguyên Minh Đằng không phải chỉ nhỏ bằng ngón cái, mà giống cổ thụ trăm năm, thân to đến mức ba người ôm mới xuể.
Điệp Y Tiên Tử lại chấn kinh, mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng trong tay nàng cũng chưa từng xuất hiện tình huống như vậy.
Trong mắt Cảnh Trọng Minh tràn đầy hàn quang, không dám chần chờ chút nào, liền đem Kim, Thủy nguyên lực thi triển ra, Kim nguyên lực chém lên thụ đằng, Thủy nguyên lực thì nổ bạo cổ thụ, vừa bắt đầu lập tức cổ thụ cực lớn vỡ vụn thành từng mảnh, thế nhưng dần dần, Cảnh Trọng Minh không thể diệt hết Diệt Nguyên Minh Đằng được nữa, cứ mỗi sợi thụ đằng là phải dẫn nguyên lực bạo một lần. Trong lòng Cảnh Trọng Minh càng lúc càng sợ hãi, nguyên lực tồn trữ trong thân thể Võ Đế trung cấp rất nhiều, thế nhưng bên trong cơ thể có tử khí, lại có Canh Kim luyện dịch hồng sắc cực kỳ quỷ dị thiêu đốt hắn, khiến hắn không dám đem toàn bộ nguyên lực thi triển ra.
- Hỏa diễm của Lâm Vân là gì? Không ngờ có thể che đậy thần niệm, nếu không phải có viêm tương bạch sắc này thì lão phu sớm đã đem hắn…
Cảnh Trọng Minh còn chưa kịp tự an ủi mình xong thì đã thấy Sở Nam bước ra, tiếp đó đi về phía hắn, mà trên người Sở Nam còn xuất hiện một dòng xoáy Ngũ Hành, trong lòng Cảnh Trọng Minh lập tức xuất hiện một nghi vấn:
- Hắn muốn làm gì?
Vừa tự hỏi, toàn thân Cảnh Trọng Minh liền chấn động, vội vàng hấp thu nguyên lực trong thiên địa, thế nhưng hắn chỉ có thể hấp thu được rất ít nguyên lực trong thiên địa, Cảnh Trọng Minh nhìn thiên địa nguyên lực bắt đầu dao động, sau đó tràn về phía dòng xoáy Ngũ Hành, không biết cảm tưởng của hắn thế nào.
Thế nhưng, Cảnh Trọng Minh lại không sững sờ, chỉ nge hắn quát:
- Đệ nhi ba công kích!
Lời vừa dứt, lập tức có một tiếng kêu chói tai vang lên, chấn vang không trung, chỉ trong chốc lát, bầu trời liền xuất hiện năm cái bóng đen đặc đông nghịt, đem Sở Nam vây vào giữa, Sở Nam nhìn lại, thấy năm bóng đen đó không ngờ lại là năm loại ma thú phi hành bất đồng, phẩm cấp không thấp, nhìn khí tức và uy thế phát ra, không thể nghi ngờ chính là ma thú cấp chín.
Trong lòng Sở Nam cũng có chút kinh ngạc, một ma thú phi hành cấp chín thì cũng không có gì, nhưng một ngàn con ma thú phi hành cấp chín thì khí thế không tầm thường rồi, hơn nữa, Sở Nam còn cảm thấy năm loại ma thú phi hành này đều thuộc năm loại Ngũ Hành.
Có con ma thú phi hành sải cánh chừng 10 mét, toàn thân hiện lên hỏa hồng, hẳn là thuộc Hỏa tính. Còn có con quái thú bốn chân, toàn thân lông vũ đều là đao kiếm phát tán hàn quang, hẳn là thuộc Kim tính, hơn nữa Sở Nam cũng đã từng nhìn thấy con quái thú bốn chân này ở cấm địa Thiên Nhất Sơn, con ma thú này cổ khá dài, toàn thân màu thanh lục, thuộc Mộc tính. Còn hai con còn lại phân biệt là Thủy và Thổ tính.
Điều này càng tăng thêm vẻ thân bí.
Đặc biệt, trên một ngàn con ma thú phi hành cấp chín này đều cưỡi một võ giả, tu vi mỗi tên đều không thấp, 500 Võ Vương cao cấp, 500 Võ Vương trung cấp.
- Lực lượng tiềm ẩn của Thiên Nhất Tông quả nhiên hãi nhân!
Huyền Vô Kỳ tích lũy lực lượng cường đại như vậy là muốn làm gì? Tuyệt đối không phải chỉ để bảo vệ Bắc Tề Quốc, chẳng lẽ…
Trong đầu Sở Nam đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ mà khiến cho ngay cả hắn cũng giật mình:
- Chẳng lẽ hắn muốn bá chiếm đại lục Thiên Vũ?
-DG-: Tổ tiên của Hitler chăng
Có cùng suy nghĩ giống Sở Nam chính là Tần gia lão tổ đang lẫn trong đám người quan chiến, trong mắt hắn tràn đầy lãnh quang, thầm nghĩ:
- Thiên Nhất Tông quả nhiên âm hiểm, xem ra kế hoạch phải thay đổi rồi, thừa dịp Lâm Vân hấp dẫn sự chú ý của Thiên Nhất Tông, phải hành động trước, để Thiên Nhất Tông không kịp trở tay mới được.
Sở Nam nhanh chóng đem suy đoán kinh thiên trong đầu áp chế xuống, thầm nghĩ:
- Mặc kệ Huyền Vô Kỳ muốn làm gì, bây giờ quan trọng nhất chính là phải đem cỗ lực lượng này hủy diệt, đồng thời trảm sát tên Võ Đế trung cấp kia!
Sở Nam nhìn chằm chằm năm cái bóng đen khổng lồ trên không trung, trong lòng thầm nghĩ:
- Không ngoài dự kiến, một ngàn tên võ giả này đều có cùng thuộc tính với ma thú phi hành tọa kỵ, lại còn dùng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ chiếm cứ năm phương vị, lại là trận pháp gì sao?
Cảnh Trọng Minh nhìn thấy Sở Nam không thi triển Diệt Nguyên Minh Đằng, tưởng rằng Lâm Vân bị trận hình này hù dọa rồi, thoáng áp chế tử khí và Canh Kim luyện dịch, đắc ý nói:
- Lâm Vân, lão phu nói cho ngươi biết, chúng cũng có độc đấy, ha ha ha…
Ngay lúc Cảnh Trọng Minh bật cười điên cuồng, trong đầu Sở Nam đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ:
- Mặc kệ đây là trận pahps gì, Thiên Nhất Tông muốn bày trò gì đi nữa, chỉ cần bắn được tên Võ Đế trung cấp kia thì không phải xong rồi sao?
Mang theo suy nghĩ đó, Sở Nam mạnh mẽ thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, Diệt Nguyên Minh Đằng với số lượng khổng lồ đồng loạt công kích, mà Sở Nam cũng sử dụng dĩ thổ ngự lực, bên trong đường kinh mạch Kình Thiên Nhất Chưởng ẩn hàm mười tám lớp lực lượng, lục ấn chi lực, cách không đánh về phía Cảnh Trọng Minh. Đồng thời Sở Nam còn thi triển “tam bội trọng lực” và Thiên Hành Cửu Bộ.
Mặc dù Cảnh Trọng Minh đã đề phòng giới bị, thế nhưng tốc độ và công kích của Sở Nam quá cường hãn, khiến hắn không kịp trở tay, chỉ cảm thấy không thể phòng ngừa, Cảnh Trọng Minh lúc này không còn phản công, mà chỉ bỏ chạy, bởi vì hắn vẫn còn ở trong trận, chỉ khi hắn chạy ra ngoài thì sát trận mới có thể phát huy uy lực cường đại.
Tuy nhiên, Kình Thiên Nhất Chưởng đã mạnh mẽ ập đến, Cảnh Trọng Minh bởi vì dùng phân nửa nguyên lực áp chế tử khí và Canh Kim luyện dịch cho nên sau lưng sử dụng rất ít nguyên lực để phòng ngự, quang quyển phòng ngự cũng vô ích, Cảnh Trọng Minh cũng không có thời gian mà kinh ngạc, chỉ đành thi triển “Kim Thủy Trường” của hắn.
Dù có "Kim Thủy Trường", thế nhưng dưới Kình Thiên Nhất Chưởng, Cảnh Trọng Minh vẫn thụ trọng thương, lục ấn chi lực hung hăng nện thành một vệt nứt ngoằn ngoèo, nện thẳng lên sống lưng Cảnh Trọng Minh, Cảnh Trọng Minh chỉ cảm thấy xương sống như bị đánh gãy thành ba đoạn, ngay cả xương sườn trước ngực cũng vỡ nát, sau lưng còn lưu lại một chưởng ấn thật sâu. Quan trọng nhất là nguyên lực dùng để áp chế tử khí của hắn cũng bị kích tản ra, tử khí bị áp chế thật lâu lập tức trở nên hung mãnh.
Cảnh Trọng Minh liên tiếp thổ ra ba ngụm máu, nhưng hắn không quan tâm, cũng không phản kích, chỉ bộc phát tất cả tu vi Võ Đế trung cấp, áp chế tử khí và Canh Kim luyện dịch muốn tràn khắp toàn thân hắn, đồng thời mượn lực một chưởng này thoát ra khỏi phạm vi trận hình.
Chỉ cần thoát ra ngoài thì Cảnh Trọng Minh liền có thể yên tâm ngồi câu cá, xem Sở Nam bị vây giết.
Thế nhưng, Cảnh Trọng Minh đang bỏ chạy đột nhiên bị một cỗ cự lực giữ lại, kéo thân thể hắn rơi xuống, cỗ năng lượng vô hình không những kéo hắn xuống mà còn nhào nặn hắn, khiến Cảnh Trọng Minh không khỏi chậm lại giây lát.
Cũng trong giây lát đó, vô số Diệt Nguyên Minh Đằng chằng chịt quấn quanh người hắn, lập tức thôn hấp tu vi Cảnh Trọng Minh, Cảnh Trọng Minh toàn thân rã rời, máu tươi trong miệng liên tục ộc ra, trong lòng dâng lên sợ hãi chưa từng có, chỉ nghe hắn lắp bắp nói:
- Tu vi của ta…
Cảnh Trọng Minh không dám tiếp tục sợ hãi, hắn không biết Lâm Vân sẽ còn công kích những gì, liền cắn chặt răng, trong lòng hung hăng thốt ra một chữ:
- Bạo!
Lần này, Cảnh Trọng Minh không bạo phát Kim nguyên lực hay Thủy nguyên lực, mà là "Kim Thủy Trường" đã bị hư hại. "Kim Thủy Trường" nếu nổ tung thì không thể hồi vãn lại, không thể ngưng tụ ra được nữa, hậu quả này chẳng qua chỉ là trước mắt.