Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 700: Tìm cách thu tượng đá



- Đây không phải là vấn đề chí khí hay không, ngươi nghĩ, chúng ta huấn luyện mấy chi quân đội, tất cả đều đã bị hủy diệt, mà môn phái Bắc Tề quốc bởi vì Thiên Nhất tông chúng ta áp chế, cường giả thật sự là không có mấy, đệ tử những môn phái kia, chính là dùng để làm pháo hôi cũng không đủ tư cách, trừ một chút cường giả lánh đời ra, cường giả đều tập trung ở Thiên Nhất tông chúng ta. Nhưng hiện tại, Thiên Nhất tông gặp phải tình huống như thế, chỉ dựa vào mười tám người chúng ta, thì tuyệt đối không được.

Lôi Chấn Thiên nói ra, làm đại đa số người đồng ý.

- Vậy làm sao bây giờ? Cũng là vì Lâm Vân, lão phu cũng nghĩ không thông, một Lâm Vân, làm sao lại có thể giết nhiều người Thiên Nhất tông như vậy?

Ngũ Quảng Hoa giọng đầy oán hận, hắn oán hận Sở Nam vô cùng.

Những người khác cũng đã suy nghĩ sâu xa, một Lâm Vân làm sao lại giết nhiều người như vậy, lại có người hỏi:

- Nghiêm sư huynh, ngươi cảm thấy Lâm Vân sẽ chết ở vực sâu vạn trượng sao?

Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn Nghiêm Thần.

Nghiêm Thần suy nghĩ một chút, nói:

- Ta cũng không biết, nhưng nhìn bộ dáng của hắn, nắm chắc sẽ không chết.

- Không thể nào, cái vực sâu vạn trượng kia chính ta nhảy xuống, cũng chỉ có chết mà thôi.

- Lâm Vân đến tột cùng là nhân vật gì?

Nghiêm Thần lắc đầu.

- Những lúc trước, là do Hắc Quân cùng Tư Không Vân xử lý, nhưng hiện tại Tư Không Vân đã chết, Hắc Quân phản bội...

- Hắc Quân chết tiệt, nếu để cho Lão Tử bắt được hắn, cần phải để cho hắn quỳ gối dập đầu chín ngàn chín trăm chín mươi chín vạn lần.

Ngũ Quảng Hoa rất kích động, những người khác cũng rất tức giận, lúc này Nghiêm Thần nói:

- Cho dù Lâm Vân ở vực sâu vạn trượng không chết, có Trang sư thúc tự mình đi chém giết hắn, Lâm Vân cũng trốn không thoát.

- Có Trang sư thúc, Lâm Vân kia, chết chắc...

Nghiêm Thần lại nói:

- Hiện tại chuyện trọng yếu nhất, vẫn là làm thế nào giải quyết Khánh quốc cùng Man tử, Thiên Nhất tông nếu không lộ diện, sẽ khiến võ giả Bắc Tề quốc tức giận, thậm chí sau này có phản đối với Thiên Nhất tông chúng ta.

- Đây thật là vấn đề nghiêm trọng, sớm biết, chúng ta đã đem những môn phái suy yếu kia biết tay, cho nên bọn hắn bây giờ...

Lôi Chấn Thiên nói xong, có một loại cảm giác như cầm lấy tảng đá đập chân mình vậy.

Mọi người trầm mặc, thương lượng, sau sso Nghiêm Thần nói:

- Chờ Trang sư thúc trở lại, chờ sư tôn xuất quan, chỉ cần sư tôn xuất quan, những vấn đề này tuyệt không khó giải quyết.

Nghiêm Thần nói ra những lời này, tất cả mọi người đều gật đầu đồng ý, bọn họ đối với Huyền Vô Kỳ có tín nhiệm tuyệt đối, đồng thời, trong lòng tất cả mọi người đều cũng thấp thỏm bất an, lúc trước đám Chiến Thiên đệ tử, toàn bộ đều chết hết, làm cho mọi người đều bất an.

Trong lúc Thiên Nhất tông hoảng sợ không thôi, còn quân doanh Khánh quốc thì đang vui mừng, tùy ý đều nghe được ở Bắc Tề quốc.

Lúc này, Sở Thiên Phong đang ở trong quân trướng, đang nhìn tình báo từ các nơi truyền về, những tin tình báo này, cũng không có tin tức Lâm Vân. Nhưng có một tin tức, lúc trước Lâm Vân của Thần khí phái biến mất, có thể là lên Thiên Nhất Sơn.

- Thiên Nhất tông?

Sở Thiên Phong chân mày cau lại, nghĩ đến chuyện hủy diệt Thiên Nhất tông cũng không phải là chuyện dễ dàng, dựa vào nhân mạng là không thể, chỉ có thể là võ giả ngang hàng ngăn cản mà thôi, mà ưu thế của mình, không có để võ lực, nhưng lúc này Sở Thiên Phong không có lùi bước, ánh mắt thì càng thêm kiên định.

- Bất kể là tình huống nào, ta cũng sẽ thử một lần.

Sở Thiên Phong trong lòng có suy nghĩ, một là xin Khánh quốc hoàng đế, ngự giá thân chinh, hai là cùng Man tử liên lạc, để cho cường giả hai nước đồng thời xuất thủ với Thiên Nhất tông.

Đối với hai ý nghĩ này, Sở Thiên Phong rất có nắm chặc, đầu tiên, muốn vững vàng chiếm lĩnh Bắc Tề quốc, nhất định phải hủy diệt Thiên Nhất tông, Thiên Nhất tông bất diệt, hiện tại hắn có chiếm đoạt thành trấn, thì tùy thời có thể mất đi. Cho nên, Thiên Nhất tông không thể không diệt, tiếp theo, khánh quốc hoàng đế cũng hiểu rõ đạo lý này, mà còn muốn tự mình xuất thủ, đánh bại Huyền Vô Kỳ, tạo ra thanh danh muôn đời.

- Nam nhi, phụ thân sẽ tìm được ngươi.

Sở Thiên Phong nghĩ tới hình ảnh nhi tử mình bị vô số lần đánh ngã, mà vô số lần đứng lên.

Lúc này, Đế Tôn Thiên Nhất tông còn chưa xuất thủ, Huyền Vô Kỳ vẫn chưa có đi ra ngoài, mắt thấy Khánh quốc cùng Man tử đang mãnh liệt công kích, Bắc Tề quốc tràn ngập nguy cơ, cũng kiên trì không được bao lâu nữa, trong lòng Đế Tôn cũng rất phiền muộn.

Nếu như khánh quốc cùng man tử cùng đến, thì kế "Hoàng tước tại hậu" của hắn phải thất bại, sau một phen suy tư, Đế Tôn hạ lệnh:

- Bất kể thủ đoạn gì, nhất định không thể để cho khánh quốc cùng man tử liên thủ, phải để cho bọn họ chém giết lẫn nhau.

Sau đó có một bóng xám thoáng hiện, lĩnh mệnh đi ra.

Đại chiến bên ngoài, không có ai chú ý, Tự Do Trấn cùng bất đồng, có một nhóm người ở Tự Do Trấn vẫn bình tĩnh.

Trên núi Huyền Băng, Lạc Tiêm Nhi quát to một tiếng.

- Không tốt.

Sau đó nói:

- Thiên Nhất tông cường giả kia tới.

- Họ Trang tới?

Sở Nam vội hỏi, sau đó đem Hắc Đản bỏ vào trong trữ vật giới chỉ, Tiểu Lam cùng tiểu Hầu Tử nhảy lên bả vai Sở Nam.

Lạc Tiêm Nhi cũng rất là kinh hoảng, dù sao thực lực Trang Bất Chu quá mức kinh khủng, nhưng nàng sợ mà cũng không loạn, nhìn Sở Nam nói:

- Mau, đi sang bên này.

Nói xong, Lạc Tiêm Nhi chạy đi.

Sở Nam theo sát phía sau, nhưng Sở Nam lấy ra chiếc nhẫn trữ vật, đem những tượng đá kia thu vào, dĩ nhiên, Sở Nam cũng chỉ có thể thu thập một chút tượng đá thể tích nhỏ, những tượng đá lớn, chiếc nhẫn trữ vật Sở Nam chứa không nổi.

Phương hướng Lạc Tiêm Nhi chạy đi, chính là Băng Mộ Lăng Viên, Lạc Tiêm Nhi thấy hành động của Sở Nam, không khỏi hỏi:

- Lâm Vân, ngươi đang làm cái gì vậy?

- Những tượng đá này, ta cũng cần.

Ở trong mắt Sở Nam, những thứ này cũng không phải là tượng đá, mà là một đoàn Đích Tử Khí.

Nghe xong, Lạc Tiêm Nhi cũng lấy ra chiếc nhẫn trữ vật, giúp Sở Nam thu tượng đá lại, Sở Nam cười nói:

- Lạc chưởng môn, cám ơn ngươi.

Lạc Tiêm Nhi muốn nói cái gì, chần chờ một chút, cũng không có nói ra.

Hai người thu tượng đá lại, tốc độ tương đối mau, dọc theo đường đi tượng đá càng nhiều hơn, chiếc nhẫn trữ vật của Lạc Tiêm Nhi đã sớm tràn đầy, cũng may chiếc nhẫn trữ vật Sở Nam không phải bình thường, thấy thế, Sở Nam trực tiếp đưa cho Lạc Tiêm Nhi mấy chục chiếc nhẫn trữ vật, Lạc Tiêm Nhi giật mình, nói.

- Lâm Vân, ngươi từ nơi nào có nhiều chiếc nhẫn trữ vật như vậy?

- Đoạt.

Sở Nam cười trả lời.

- Cướp đoạt là không thể thiếu.

Lạc Tiêm Nhi nhìn thấy Sở Nam hiện tại cũng còn có thể cười được, không khỏi hỏi:

- Lâm Vân, cường địch ở phía sau, ngươi không sợ sao?

- Sợ thì tốt hơn sao?

Sở Nam hỏi lại một câu, làm cho Lạc Tiêm Nhi chợt hiểu ra, sau đó cũng cười, nỗi sợ trong lòng nàng trong nháy mắt biến mất, Sở Nam thu tượng đá, vừa nói:

- Ta đạp bước con đường vũ giả, cảnh tượng chém giết thảm thiết vô cùng, trong chém giết, ta chưa từng có sợ hãi qua, cũng không dám sợ, cho dù là có một tia sợ, ta cũng sẽ không thể sống đến hiện tại. Mặc dù họ Trang chính là Võ Tôn cường giả, nhưng hắn muốn lấy tính mạng của ta, cũng nhất định phải trả giá thật nhiều, huống chi, mà ta không nhất định có thể bị chết.

Nói tới đây, Sở Nam nhớ tới Thủy Tinh Quan thần bí.

Lạc Tiêm Nhi được Sở Nam làm cho tự tin, nói:

- Ta tin tưởng ngươi.

Sở Nam nhìn những tượng đá còn lại không thu được, tiếc nuối nói:

- Nếu là ta có đầy đủ thời gian, ta liền đem những tượng đá này mang đi.

Lúc này Lạc Tiêm Nhi thì thầm:

- Hi vọng Huyền Băng song sắt, có thể ngăn cản họ Trang một thời gian ngắn.

Lạc Tiêm Nhi nói ra, ngay cả bản thân cũng không tin.

Sở Nam đột nhiên nghĩ đến Thần khí phái đang ở dưới chân núi có, không khỏi hỏi:

- Lạc chưởng môn, núi Huyền Băng này, có giống như Thủy nguyên bổn không? Hoặc là có thiên tài địa bảo?"

Lạc Tiêm Nhi sửng sốt, suy tư một phen rồi nói:

- Ta thật không biết.

Sau đó nói:

- Thủy Tinh Quan kia là pháp bảo nghịch thiên.

Sở Nam gật đầu.

- Thủy Tinh Quan có thể rèn luyện vào thần niệm, còn có thể tăng lên tu vi, nhưng phải chịu không ít thống khổ.

Sở Nam nói đến đây, phát hiện Thủy Tinh Quan cũng cùng nghịch Càn Khôn có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.

Bỗng dưng, Sở Nam nghĩ đến đan châu của mình phát sanh biến hóa, trong đầu vừa hỏi.

- Đan châu thay đổi, những thứ công dụng kia có còn ở đây không?

Sở Nam lúc này thử, hàn ngọc Lam Viêm, Vẫn dị kim, Tử Tiêu nước suối, xích tức dị Thổ v…v, tất cả đều thử một lần, sau khi thử xong, hắn thầm nghĩ:

- Những thứ này cũng còn có thể dùng, chẳng qua là những thứ này, giống như có biến hóa.

- Cổ năng lượng thần bí này.

Sở Nam đang nhớ tới cả tòa Huyền Băng Sơn, đột nhiên từ chỗ Thủy Tinh Quan truyền đến tiếng đung đưa, Sở Nam cùng Lạc Tiêm Nhi quay đầu lại nhìn nhau, đồng thời nói:

- Hắn tới.

Hai người nói giống nhau, nhưng giọng nói có chút khác nhau, trong lời nói Lạc Tiêm Nhi lộ ra lo lắng, lời Sở Nam tràn đầy chiến ý, ở bên trong chiến ý, hàm chứa sát khí nồng nặc.

Cùng lúc đó, Sở Nam đưa tay vào tượng đá, muốn hấp thu Tử Khí ở bên trong tượng đá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.