Lạc Tiêm Nhi, Điệp Y Tiên Tử, tỷ muội Hề Hề và những đệ tử còn sống trợn mắt nhìn Sở Nam, các nàng đều muốn sống, nhưng muốn sống thì nam tử kia phải quỳ xuống, xương đầu gối của hắn phải đập xuống mặt băng.
Đệ tử Huyền Băng Môn mặc dù không phải hiểu rõ Sở Nam, thế nhưng danh tiếng Lâm Vân, thiên hạ đều biết, có thể dùng sức bản thân khiến cho tên Võ Tôn cao cao tại thượng trở thành chật vật đến mức phải sử dụng cả thủ đoạn ti tiện.
Với một nam tử như vậy, muốn hắn quỳ xuống, chẳng phải so với giết hắn còn thống khổ hơn sao?
Cho nên, ánh mắt đệ tử Huyền Băng Môn đều rất phức tạp, các nàng rất muốn sống, thế nhưng không có ai mở miệng cầu xin Sở Nam.
Lạc Tiêm Nhi cũng hiểu tâm tình của Sở Nam, trong lòng nàng vô cùng hối hận, hối hận vì để Sở Nam đến Huyền Băng Sơn, nàng cho rằng tất cả đều vì nàng, nếu như không phải tại nàng thì tính mạng Lâm Vân cũng không gặp nguy hiểm. Nếu không vì nàng thì Lâm Vân cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị người bức quỳ xuống như vậy. Nếu như không vì nàng, đệ tử Huyền Băng Môn, cũng sẽ không gặp đại kiếp nạn này.
Điệp Y Tiên Tử sau khi suy tư liền lộ ra ánh mắt chấp nhất, sâu trong mắt còn ẩn chứa thâm tình, nàng hét lớn:
- Lâm Vân, ngươi không thể quỳ xuống, ngươi tuyệt đối không thể quỳ!
Trong lời nói lộ vẻ kiên định:
- Một tiểu nhân như vậy, sao có thể khiến ngươi quỳ được! Ngươi còn thiếu ta ba điều kiện, bây giờ ta dùng điều kiện thứ nhất, đó mà ngươi không được quỳ xuống!
Sở Nam ngây người, Điệp Y Tiên Tử nhiều lần bị hắn vứt bỏ cũng chưa từng dùng ba điều kiện đó, thế nhưng hôm nay, vì hắn mà nàng đã dùng điều kiện thứ nhất, nếu như Sở Nam làm theo điều kiện của Điệp Y Tiên Tử, vậy kết quả cuối cùng, Điệp Y Tiên Tử sẽ chết.
Mà Trang Bất Chu cũng ngây dại, hắn cũng ngẩn ra giống Sở Nam, Trang Bất Chu quả thật không ngờ lại có một Võ Vương sơ cấp nhỏ nhoi mắng chửi mình, nhất thời trong lòng vô cùng tức giận, liền quát:
- Lâm Vân mà không quỳ thì ngươi sẽ chết.
- Chết thì chết, có gì to tát chứ, ta chết rồi, hắn sẽ báo thù cho ta!
Điệp Y Tiên Tử không chút để ý nói, Trang Bất Chu sững sờ, lập tức chỉ vào Sở Nam, bật cười nói:
- Ngươi nói hắn sẽ báo thù cho ngươi? Thân hắn khó mà bảo toàn, hôm nay chắc chắn phải chết, hắn làm sao có thể báo thù cho ngươi? Người chết có thể báo thù sao? Ha ha ha…
Điệp Y Tiên Tử trong hoàn cảnh tùy thời tử vong lại cười mỉa mai, đáp trả:
- Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được hắn sao? Nực cười!
Điệp Y Tiên Tử nói đến đây, chợt nghĩ đến tràng cảnh ngoan cường lúc chắc chắn phải chết ở Lăng phủ, đồng thời cũng nghĩ đến một hồi thân tử hồn diệt, phản bại thành thắng ở thành Đông Nhạc. Nghĩ đến lúc ở Nam Cung gia lâm vào hoàn cảnh thập tử vô sinh lại có thể giết ngược mấy đại Võ Đế. Trong lòng nàng thầm nhủ:
- Nam tử như vậy sao có thể chịu khuất nhục như thế? Sao có thể đơn giản chết đi? Chết trong tay loại người như vậy được?
- Lão phu không giết được hắn?
Trang Bất Chu sững sờ, Sở Nam trong lòng thống khổ hơn so với bị ngàn vạn dị viêm thiêu đốt cũng ngẩn ra, hắn cũng không biết mình có thể sống tiếp hay không, Điệp Y Tiên Tử không ngờ vẫn tín nhiệm hắn như vậy, một loại cảm giác khó hiểu chạy qua trong lòng hắn.
Trang Bất Chu sau khi hỏi lại chớp mắt cười âm hiểm:
- Nữ oa oa, ý kiến của ngươi rất hay, có phải ngươi muốn chọc giận lão phu để lão phu giết Lâm Vân hay không? Như vậy thì hắn cũng không cần phải quỳ nữa rồi.
Điệp Y Tiên Tử ném cho Trang Bất Chu một cái ánh mắt “ngu ngốc”, cũng không nói gì thêm.
Trang Bất Chu tự cho là đoán đúng, tiếp tục cười nói:
- Nữ oa oa, lão phu nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Lão phu nhất định sẽ bắt Lâm Vân quỳ xuống rồi mới giết, lão phu muốn đem khuất nhục đã chịu trả lại cho hắn gấp trăm lần.
- Tài nghệ không bằng ngươi, khuất nhục đáng đời!
- Ngươi…
Thân hình thấp bé của Trang Bất Chu run lên, lửa giận hừng hực, lăng không xuất chỉ, kiếm quang đâm xuyên mười người mới biến mất, lại mười người bỏ mạng.
Sở Nam không nhịn được mà run rẩy, phẫn nộ đến run rẩy, bi thống đến run rẩy.
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi còn không chịu quỳ sao?
Sở Nam nhìn chằm chằm Trang Bất Chu, trong lòng tràn đầy hối hận, hối hập lúc băng quang phát ra, không nắm lấy cơ hội giữ chặt Trang Bất Chu, sau đó tự bạo đan châu, cùng đối phương đồng quy vu tận.
Trong mắt Lạc Tiêm Nhi đầy đau thương, nhưng vẫn nói:
- Lâm Vân, ngươi… đi mau… không cần… quản chúng ta…
Lạc Tiêm Nhi nói lời này phí rất nhiều sức lực, gian nan quát:
- Đi mau, hãy nhớ, nhớ phải báo thù cho chúng ta!
Sở Nam run lên, nhìn Lạc Tiêm Nhi.
Lạc Tiêm Nhi thoáng cái trở nên lạnh lùng, không còn bộ dạng xinh xắn đáng yêu lúc ở trong lòng Sở Nam nữa, hai mắt như có một tầng băng sương, lạnh lùng nói:
- Đệ tử của người kia, tuyệt không thể quỳ xuống trước Thiên Nhất Tông! Bằng không, hắn nằm dưới đất sẽ không bình an!
Khí chất anh liệt, tình cảm bi tráng từ trên người Lạc Tiêm Nhi phát ra, Lạc Tiêm Nhi nhìn đệ tử chỉ còn chưa đến 600 người, sau một hồi đau thương liền trở nên kiên nghị, bước ra phía trước mấy bước, xoay lưng về phía càng nàng, nói:
- Ta không bắt buộc các ngươi, ai muốn rời khỏi Huyền Băng Môn lập tức rời khỏi đây, ta thay các ngươi đoạn hậu!
Sở Nam chấn kinh, đệ tử Huyền Băng Môn cũng ngây người.
Nhất thời, toàn trường yên tĩnh, chỉ có Trang Bất Chu là vẫn cuồng tiếu, tiếng cười chói tai vô cùng:
- Không có lão phu cho phép, các ngươi đừng hòng kẻ nào rời khỏi đây.
Diệu Âm tiến lên một bước, đứng sau lưng Lạc Tiêm Nhi nói:
- Chưởng môn sư tỷ, người vĩnh viễn là sư tỷ của ta, bất luận là sống hay chết đều vậy!
Trong lòng Lạc Tiêm Nhi thoáng có chút bi thống.
Hề Hề và Nam Nam nhìn nhau, tiến tới, đồng thanh nói:
- Sư tôn, nếu không phải người nhặt hai tỷ muội chúng ta về thì chúng ta đã sớm làm mồi cho sài lang dã thú, sư tôn làm gì, chúng ta sẽ làm theo!
- Cha ta ghét bỏ ta vì ta là một nữ nhi, không quan tâm ta, ta không có nhà, là sư tôn chứa chấp ta, cho ta một mái nhà!
Lại một đệ tử tràn đầy nước mắt bước tới, đừng phía sau Lạc Tiêm Nhi nói.
- Một ngày làm sư, cả đời làm sư.
- Huyền Băng Môn chính là nhà của chúng ta!
- Sống là người của Huyền Băng Môn, chết cũng là ma của Huyền Băng Môn!
….
Từng câu chân tâm chân tình, mỗi câu đều cố chấp, bất chất sinh mạng.
Gần 600 đệ tử, tất cả đều đứng sau lưng Lạc Tiêm Nhi, không có ai muốn rời khỏi Huyền Băng Môn, cũng không có ai rời khỏi đây, tất cả đều đứng nghiêm chỉnh, băng kiếm trong tay đã xuất vỏ, ngàn vạn nộ hỏa trực chỉ Trang Bất Chu.
Lạc Tiêm Nhi xoay người lại, nhìn những gương mặt quen thuộc, trong lòng đau đớn tột độ, mở miệng nói:
- Các ngươi lưu lại làm gì? Các ngươi biết lưu lại có nghĩa là gì không? Nghĩa là chết, tại sao các ngươi lại ngốc như vậy, thật ngốc, đám hài tử ngốc, hãy đi hết đi.
- Sư tôn, chúng ta nguyện cùng người đồng sanh cộng tử!
- Đồng sang cộng tử!
- Đồng sang cộng tử!
….
Điệp Y Tiên Tử nhìn thấy tất cả, trong lòng nàng càng thêm sầu muộn, nàng cũng đi về phía đó, Trang Bất Chu không ngăn cản, bởi vì trong khoảng cách này, đối với một Võ Tôn sơ cấp như hắn mà nói, không hề có ý nghĩa gì, 800 mét cũng như 80 mét, tính chất đều giống nhau.
Cuối cùng, Điệp Y Tiên Tử đứng song song với Diệu Âm, nói:
- Tính cả ta luôn đi! Mặc dù ta không phải là đệ tử Huyền Băng Môn, nhưng ta nguyện ý đồng… sinh… cộng… tử… với các ngươi!
Lạc Tiêm Nhi không nói gì, lệ châu trong mắt tuôn tràn, Lạc Tiêm Nhi không lau đi, cũng không dùng nguyên lực đông thành băng, tùy ý để nước mắt rơi xuống, tiếp đó khom người một cái thật sâu.
- Sư tôn!
Sau khi khom người, âm thanh lạnh lẽo vang lên:
- Đệ tử Huyền Băng Môn nghe lệnh, Cửu Huyền Thiên Băng Trận, chỉ được tiến không được lui, hữu tử vô sinh, Giết!
- Giết!
Một tiếng hét đáp trả, gần 600 đệ tử Huyền Băng Môn lập tức bố trận, Điệp Y Tiên Tử không biết đứng ở đây, Diệu Âm bảo nàng theo sau mình, nói cho nàng biết trận pháp Cửu Huyền Thiên Băng Trận, Điệp Y Tiên Tử nhanh chóng theo sau.
Một màn này rơi vào trong mắt Sở Nam, lòng hắn đau như đao cắt, tựa như bị ngàn vạn hung thú cắn xé, đôi mắt trở nên ẩm ướt, thầm nghĩ:
- Ta đường đường là nam nhi cao bảy thước, sao có thể đứng sau lưng một đám nữ nhân được, sao có thể để cho những nữ nhân này bảo vệ ta? Quỳ xuống, chỉ là vấn đề tôn nghiêm của ta, ta quỳ thì chỉ mất tôn nghiêm mà thôi, nhưng các nàng thì có thể sống, có thể tiếp tục nhìn mặt trời mọc, nhìn mặt trời lặn. ta không quỳ thì ta có thể bảo tồn tôn nghiêm, nhưng các nàng chết rồi thì còn ý nghĩa gì nữa?
Giờ khắc này, Sở Nam muốn có được thực lực cường đài, cảm giác muốn tất cả địch nhân phủ phục dưới chân hắn, chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, so với lúc bị Bạch Trạch Vũ làm nhục ở Bạch gia thôn còn mãnh liệt hơn ngàn lần, so với lúc thân lâm tuyệt cảnh còn mãnh liệt gấp vạn lần…
Có lực lượng cường đại, Sở Nam có thể không cần quỳ xuống, không cần đệ tử Huyền Băng Môn hi sinh, trực tiếp giết chết Trang Bất Chu, có thể bảo vệ người mà hắn yêu thương, người hắn muốn bảo vệ, tất cả đều trở nên mỹ hảo, núi vẫn là núi đó, người vẫn là người đó, tiếu dung giống như núi hoa rực rỡ.
Thế nhưng, sự thật lại khác, thân thể Sở Nam hiện tại cực kỳ suy yếu, ngay cả đứng thắng cũng là nhờ dựa vào ý chí bất khuất chống đỡ.
- Ta sao có thể để một đám nữ nhân, còn có đại ân với ta cứu mạng được, không những thế còn dùng máu tươi của các nàng để giữ gìn tôn nghiêm cho ta? Ta sao có thể? Ta không thể!
- Không thể! Không thể! Không thể!
Lúc trong lòng Sở Nam không ngừng gào thét, Lạc Tiêm Nhi đã mang theo gần sáu trăm đệ tử Huyền Băng Môn xông về phía Trang Bất Chu, Cửu Huyền Thiên Băng Trận đằng đằng sát khí.
Các nàng xung phong liều chết, cho dù chết cũng không quay đầu.
- Lâm Vân, đi mau, ngươi nhất định phải sống, cố gắng sống sót, sống thay 600 mạng của chúng ta, báo thù cho chúng ta!
Lạc Tiêm Nhi ở trận nhãn Cửu Huyền Thiên Băng Trận lạnh lùng quát, Hề Hề và Nam Nam cũng cười nói:
- Lâm Vân ca ca, nhớ phải sống để báo thù cho chúng ta, nếu ngươi không sống, chúng ta sẽ xuất hiện trong mộng để hù dọa ngươi!
-DG-: chết rồi thì cũng ở cùng một chỗ, ngủ kiểu gì nữa mà gặp mộng.
Hai tỷ muội này đáng yêu vô cùng, cũng quên mất nếu Sở Nam không sống thì các nàng làm sao có thể đi vào giấc mộng của hắn được.
Điệp Y Tiên Tử cũng quát lên:
- Lâm Vân, ngươi còn thiếu ta hai điều kiện, bây giờ ta muốn dùng, ta muốn ngươi phải sống sót! Sống sót!
Sau khi nói xong, Điệp Y Tiên Tử liền cười với Sở Nam, vẻ tươi cười tuyệt mỹ giống như một đóa hoa nhỏ mọc trên vách núi cao vạn trượng.
- Báo thù cho chúng ta!
- Báo thù cho chúng ta!
- Báo thù cho chúng ta!
….
Trong hàng trăm tiếng hô “báo thù” này, Sở Nam rơi lệ…
Trong nước mắt còn có nụ cười…
Ai nói nam nhỉ đổ máu không đổ lệ?
Ai nói, nam nhi nước mắt không dễ rơi?
Tình thâm như vậy, há có thể không đổ lệ?
Trải qua tuyệt vọng, thống khổ, dằn vặt, trơ mắt nhìn thứ mình liều mạng bảo vệ mất đi trước mắt mình, há có thể không đổ lệ?
Sở Nam không sợ đổ máu, có trận chiến nào của hắn mà không đổ máu? Thậm chí cạn kiệt máu cũng có.
Đối mặt tình cảnh như vậy, nguyên một đám người liều mạng vì hắn, sắp biến thành cát bụi vĩnh viễn. Sở Nam không chỉ đổ lệ, mà nhiệt lệ nóng hổi còn tuôn tràn như thủy triều.