- Họ Trang kia, ngươi không phải “dĩ thiên vi tôn” sao? Bây giờ ta có thể điều khiển lôi điện, ngươi còn không thần phục ta sao?
Lời này mặc dù giống đùa giỡn, nhưng hàm ý bên trong lại khiến người ta kinh hãi.
Sắc mặt Trang Bất Chu không ngừng biến đổi, lửa giận vừa mới áp chế xuống thoáng cái bùng lên, hơn nữa so với lúc trước thì càng vượng hơn, chỉ nghe hắn quát:
- Lâm Vân, ngươi dám đánh cắp Cửu Thiên Lôi Đình, tội này đáng tru diệt!
- Thật à? Ta không phải vẫn còn sống tốt đây sao?
Lời này của Sở Nam cũng khiến Trang Bất Chu phiền muộn không ngớt, cuối cùng xẹt qua một suy nghĩ:
- Lâm Vân biểu hiện càng lúc càng tiến bộ, ngay cả lôi điện cũng có thể luyện hóa, nhân vật như vậy, ta không thể sử dụng thì tuyệt đối không thể lưu lại!
Sau khi hạ quyết tâm, Trang Bất Chu hung hăng quát:
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi cho rằng ngươi có thể phóng thích ra lôi điện thì lão phu không làm gì được ngươi sao? Lão phu đã từng nói, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Lời này vừa dứt, Trang Bất Chu lập tức lấy ra một viên đan dược cổ xưa nuốt vào. Sở Nam thấy vậy, không do dự nữa, một đạo lôi điện bổ xuống, Trang Bất Chu ngạnh kháng, máu tươi trên người lại bắn tung tóe. Nhưng sau khi hắn nuốt đan dược vào, thực lực cũng nhanh chóng khôi phục, Lục Kiếm Quang hắn chém ra càng lúc càng uy lực.
- Khiến lão phu chật vật như vậy, Lâm Vân ngươi chính là người đầu tiên, lão phu nhất định bắt ngươi chết trăm lần không thể siêu sinh.
Trang Bất Chu nghiến răng nghiến lợi nói, Sở Nam không hề để ý, một bên thi triển lôi điện, một bên ngưng tụ mười đạo lôi điện, trong lòng thầm nghĩ:
- Cứ tiếp tục như vậy thì không được, lôi điện có thể khiến hắn bị thương, khiến hắn đổ máu, thậm chí trọng thương, nhưng lại không thể đem đến cho hắn một kích trí mạng. Hơn nữa, lôi điện sẽ có lúc dùng hết, mà với tu vi Võ Tôn của hắn, khẳng định vẫn còn đại sát chiêu chưa xuất ra.
Cùng lúc đó, Sở Nam mỉa mai nói:
- Họ Trang kia, Thiên cũng không diệt được ta, ngươi cho rằng ngươi có thể sao?
Thực lực của Trang Bất Chu đã khôi phục đến mười thành, không chỉ vậy còn vượt qua mười thành, tiếp tục tăng lên, tu vi càng lúc càng thịnh, Sở Nam rõ ràng cảm thấy uy thế của hắn biến hóa, trong lòng không khỏi kinh hãi, thầm nghĩ:
- Vừa rồi hắn nuốt đan dược gì? Không ngờ lại thần hiệu đến như vậy.
Sở Nam không chần chờ nữa, lập tức ngưng tụ ra hơn mười đạo lôi điện, cùng bổ xuống, bổ đến mức Trang Bất Chu liên tiếp thối lui, hắn giận quá hóa cười, nói:
- Lâm Vân, ngươi mặc dù có thể sử dụng lôi điện, thế nhưng lôi điện của ngươi so với lôi điện của Thiên vẫn còn kém xa, cho dù lôi điện của ngươi có thể trực tiếp bổ chết Võ Đế, thậm chí Võ Đế đại viên mãn cũng không phải đối thủ của ngươi, thế nhưng, ngươi không thể bổ chết lão phu được! Mà ngươi không bổ chết lão phu thì người chết sẽ là ngươi!
Nghe thấy lời này, hai mắt Sở Nam bỗng nhiên trở nên sắc bén, nhìn thấy tu vi của Trang Bất Chu vẫn tiếp tục đề thăng, một bên đem một đạo lôi điện bổ xuống, một bên phóng thích Diệt Nguyên Minh Đằng, quát:
- Ta xem ngươi có thể đề thăng bao nhiêu tu vi, ngươi tăng lên bao nhiêu thì ta sẽ hút cạn bấy nhiêu!
Hai mắt Trang Bất Chu lóe lên, vừa ngăn cản lôi điện thì bị Diệt Nguyên Minh Đằng quấn quanh người, lập tức, Trang Bất Chu cảm thấy tu vi của mình nhanh chóng bị hút về phía mạn đằng lục hắc sắc, trong lòng Trang Bất Chu đại chấn, vội vàng chấn tan Diệt Nguyên Minh Đằng, Sở Nam tiếp tục công kích, nhưng cục diện càng lúc càng bất lợi, vốn thân thể của hắn đã suy yếu, mặc dù vừa rồi luyện hóa được không ít lôi điện, nhưng thân thể cũng bị tàn phá không ít, lại thêm lôi điện không thuộc Ngũ Hành nguyên lực, bởi vậy cũng ảnh hưởng đến việc hắn thi triển Diệt Nguyên Minh Đằng.
- Mạn đằng này thật quỷ dị, kẻ này quả nhiên không thể lưu!
Trang Bất Chu chấn tan Diệt Nguyên Minh Đằng, hướng về phía Sở Nam giết đến, hai mắt Sở Nam bắn ra hàn quang, mặc dù thân thể hư nhược nhưng không hề lùi bước, ngược lại xông lên, bổ xuống một đạo lôi điện mãnh liệt, thân hình Trang Bất Chu thoáng khựng lại, sau đó tiếp tục xông tới, Lục Kiếm Quang, Triêu Thiên Chưởng, Tuyệt Sát Chỉ đều nhằm thẳng về phía Sở Nam mà giết.
Sở Nam lại thi triển thần niệm công kích, Trang Bất Chu lại dùng Thiên Lao Sát ngăn cản, chỉ nghe hắn nói:
- Chỉ dựa vào chút thần niệm tàn dư này của ngươi cũng dám ra uy trước mặt lão phu? Lão phu cũng không tin là thần niệm của ngươi có thể phóng thích được lôi điện!
Lời này vừa ứt, bên trong thần niệm của Trang Bất Chu liền truyền đến một tiếng nổ vang “xẹt xẹt xẹt…”, khiến Trang Bất Chu nhất thời sững sốt, sau đó quát lên:
- Không thể nào, thần niệm của ngươi cũng có thể phóng thích lôi điện sao?
- Không có gì là không thể!
Sở Nam lạnh lùng nói, đồng thời nỗ lực thi triển Thiên Nhai Chỉ Xích, một quyền đánh thẳng về phía Trang Bất Chu, trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:
- Nếu như Long nha vẫn còn trong tay thì nhất định có thể giáng cho hắn một đòn nặng, nói không chừng…
Sở Nam đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy cảnh vật xung quanh hoàn toàn thay đổi, không còn là mảnh băng vụn đầy trời nữa, ngay cả Lạc Tiêm Nhi và Điệp Y Tiên Tử cũng biến mất, Sở Nam kinh ngạc, thầm nghĩ:
- Đây là đâu? Họ Trang kia thi triển công pháp bí kỹ gì?
Đúng lúc này, một cước đá thẳng về phía Sở Nam, Sở Nam muốn tránh, nhưng lại phát hiện không thể tránh được.
Một cước đó hung hăng đạp xuống.
Trang Bất Chu đạp một cước về phía Sở Nam, thân thể Sở Nam bắn ngược về sau, nện mạnh xuống đất.
Sau khi rơi xuống đất, Sở Nam đầu tiên không phải quan tâm đến vấn đề đau đớn hay thương thế, mà vội vàng nhìn khắp bốn phái, bỗng nhiên phát hiện hoàn cảnh không giống vừa rồi, lúc này xung quanh đều là mảnh băng vụn, Lạc Tiêm Nhi và đám người Điệp Y Tiên Tử lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.