Một người thử hỏi, Trang Bất Chu thần sắc ảm đạm gật đầu, hơn mười tên cường giả Võ Đế lập tức kinh hãi biến sắc, Nghiêm Thần hét lớn:
- Sư thúc, là ai đánh người thành như vậy? Đệ tử sẽ tìm hắn liều mạng…
- Một người thần bí.
Trang Bất Chu hiển nhiên sẽ không thừa nhận trong đó Sở Nam chiếm công lao rất lớn, đám người Nghiêm Thần hiển nhiên cũng không cho rằng Lâm Vân là nguyên nhân, Trang Bất Chu không chờ bọn họ đặt câu hỏi, liền quát:
- Nhanh tranh thủ thời gian, phân thành hai đội nhân mã, hạ sơn truy sát Lâm Vân, một đội đến Đại Khánh Quốc, một đội đến Man Việt…
- A…
Hơn mười tên Võ Đế đều kinh hô, trong lòng bọn hắn lập tức xuất hiện một nghi vấn:
- Trang sư thúc tự thân xuất mã, cũng không thể giết chết Lâm Vân sao? Chẳng lẽ Lâm Vân đã trưởng thành đến mức có thể cùng đối kháng với Võ Tôn?
Nghiêm Thần hỏi:
- Sư thúc, Lâm Vân còn chưa chết sao?
Thần tình trên mặt Trang Bất Chu đen đến mức như muốn vắt ra nước, chột dạ giải thích:
- Để tên thần bí kia cứu thoát rồi.
Nghiêm Thần nghe giải thích như vậy thì trái tim nhảy lên đến cổ mới hạ xuống, Trang Bất Chu vội nói:
- Lâm Vân dẫn theo 600 đệ tử Huyền Băng Môn, tuyệt đối không thể để bọn chúng sống sót, nhất định phải đem bọn chúng trảm sát, về phần Lâm Vân, lưu lại cho hắn một hơi thở, mang trở về cho lão phu.
- Rõ, sư thúc.
- Mặt khác, thuận tiện ám sát các nhân vật cấp tướng quân của Đại Khánh Quốc và Man Việt, ngoài ra, mỗi khi giết người hãy lưu lại ký hiệu của Thiên Nhất Tông, nếu như Thiên Nhất Tông chúng ta không hành động, chỉ e Thiên Nhất Tông sẽ trở thành cái đích để mọi người chỉ trích, ta lên núi, chờ sư huynh xuất quan!
- Rõ, sư thúc.
Đám người Nghiêm Thần cũng không quay về Thiên Nhất Sơn, ngay tại chỗ binh chia hai đường, hạ sơn, đuổi giết Sở Nam, đồng thời ám sát tướng quân hai nước.
o0o
Sở Nam đoán Trang Bất Chu sẽ phái người đến giết hắn, nhưng lại không ngờ Trang Bất Chu còn phái cường giả cảnh giới Võ Đế đến giết tướng quân hai nước. Giờ phút này, Sở Nam vẫn đang bị ngăn ở cửa Thanh thành.
Tại cửa thành, binh sĩ thủ thành chính là quân nhân Đại Khánh Quốc, tại khu vực Đại Khánh Quốc chiếm lĩnh, một đại đội người như vậy muốn tiến vào, đương nhiên không phải muốn vào là vào, binh sĩ thủ thành ngăn đám người Sở Nam lại, quát hỏi:
- Các ngươi có bằng chứng gì?
- Thiên Hạ Thương Hội không phải là bằng chứng sao?
Tên binh sĩ thủ thành nhìn Sở Nam từ trên xuống dưới một lượt đánh giá, sau đó nói với người bên cạnh:
- Ngươi lập tức đi mời Mai chưởng quỹ của Thiên Hạ Thương Hội đến đây, để cho hắn nhận dạng những người này đến cùng có phải là người của Thiên Hạ Thương Hội hay không.
Diệu Âm nghe thấy binh sĩ thủ thành bảo đi mời chưởng quỹ của Thiên Hạ Thương Hội, trái tim thoáng cái nhảy lên đến cổ, lúc nàng nghe thấy Sở Nam báo tên “Thiên Hạ Thương Hội”, chỉ cho rằng Sở Nam tùy tiện nói bậy, không ngờ rằng thực sự có “Thiên Hạ Thương Hội” tồn tại.
- Chưởng môn, nếu không thì chúng ta đừng vào thành nữa…
Diệu Âm lo lắng thân phận sẽ bại lộ dẫn đến phiền toái càng lớn hơn, mặc dù thanh âm của Diệu Âm rất thấp, tên binh sĩ thủ thành mặc dù không nghe thấy gì, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng sắc bén, đem toàn bộ phản ứng của Diệu Âm thu vào mắt, trong lòng càng thêm tin chắc đám người này có vấn đề, quay đầu lại thì thầm với một người lính sau lưng vài câu, tên binh lính kia lập tức quay người nhảy lên một con ma thú, rồi chạy đi.
- Chưởng môn…
Diệu Âm lúc này càng lo lắng hơn.
Sở Nam khoát tay nói:
- Không sao, hết thảy đều có ta.
Chỉ vài chữ ngắn ngủi, nhưng lại khiến nội tâm bất an của Diệu Âm thoáng cái bình tĩnh lại, đối với nam nhân này, nàng hoàn toàn tín nhiệm, chỉ cần chưởng môn nói thì nàng sẽ tin tưởng. Chưởng môn nói không sao thì nhất định sẽ không sao.
Sở Nam cố ý không khống chế thanh âm, tên binh sĩ thủ thành kia nghe thấy, hàng lông mày không khỏi nhíu lại, hắn không rõ đám người trước mắt có thân phận gì, nhưng trong lòng càng thêm đề phòng hơn.
Rất nhanh, Mai chưởng quỹ của chi nhánh Thiên Hạ Thương Hội ở Thanh thành liền đến, sau khi thương lượng với hai binh sĩ rồi mới đi đến cửa thành, Mai Lai Tiếu đi đến trước mặt đội trưởng binh sĩ thủ thành, vẻ mặt cung kính nói:
- Tào quân gia, ngài gọi lão hủ đến là có chuyện gì?
Tào Duy Quý chỉ vào đám người Sở Nam rồi nói:
- Mai chưởng quỹ có nhận ra những người này không?
Mai Lai Tiếu nhìn đám người Sở Nam một hồi, cẩn thận đánh giá đến ba lần, sau đó mới nói:
- Tào quân gia, những người này lão hủ chưa từng gặp!
- Mai chưởng quỹ, ngươi có thể nhìn kỹ hơn không? Đám người này treo cờ hiệu Thiên Hạ Thương Hội, nếu xảy ra chuyện thì Thiên Hạ Thương Hội đoán chừng cũng khó thoát khỏi liên quan.
Thanh âm của Tào Duy Quý có chút lạnh lùng hơn.
Mai Lai Tiếu từ trong ngữ khí đó nghe ra được sắp xảy ra chuyện trọng đại, lập tức đánh giá lại lần nữa, sau đó mới đáp:
- Tào quân gia, lão hủ tuy tuổi đã lớn, nhưng cũng chưa đến mức mắt mờ, vẫn có thể nhận ra người khác, những người này, lão hủ quả thật không biết!
Ngữ khí của Mai Lai Tiếu rất kiên định, đồng thời gọi lắc đầu thêm vài cái.
Lúc này, Tào Duy Quý mới xoay đầu lại, nhìn chằm chằm Sở Nam, quát lạnh:
- Bây giờ ngươi còn gì để nói? Trung thực khai báo, các ngươi đến cùng là ai? Đến Thanh thành có mục đích gì? Nếu hôm nay không nói rõ ràng thì chỉ e phải vào ngục giam với ta một chuyến rồi!
- Này, ngươi có nói đạo lý không vậy, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến Thanh thành, ngươi không cho chúng ta vào thì cũng thôi, còn muốn bắt chúng ta vào ngục giam sao?
Hai tỷ muội Hề Hề cũng nhịn không được nữa, yêu kiều quát.
- Nói đạo lý? Ở đây, ta chính là đạo lý!
Tào Duy Quý tỏ vẻ hống hách nói, Diệu Âm nhìn về phía Sở Nam, thấy Sở Nam nhắm mắt lại, trong lòng có chút bất an lo sợ, thấp giọng nói:
- Ta thấy, chúng ta nên rời đi…
- Rời đi? Không có sự đồng ý của ta, kẻ nào dám rời đi?
Tào Duy Quý vừa dứt lời thì âm thanh bước chân chỉnh tề từ đằng xa truyền đến, càng lúc càng đến gần cửa thành, khóe miệng Tào Duy Quý nhếch lên nụ cười lạnh, trong chớp mắt, một đội quân 800 người từ trong cửa thành tràn ra, đem đoàn người Sở Nam bao vây.
Lúc này, Sở Nam vẫn còn đang nhắm mắt, nghĩ đến một vấn đề.
Một tên quân sĩ cưỡi ma thú Đạp Vân Mã cấp năm từ trong đám người bước ra, nói:
- Tào đội trưởng, gian tế mà ngươi nói chính là đám người này?
- Hồi bẩm Lâm tướng quân, chính là bọn chúng, bọn chúng treo cờ hiệu Thiên Hạ Thương Hội, thế nhưng Mai chưởng quỹ của Thiên Hạ Thương Hội lại không nhận ra bọn chúng!
Tào Duy Quý nói sơ qua một lượt, tên tướng quân họ Lâm kia liền vung tay lên, quát:
- Đem bọn chúng bắt lại!
- Này, chúng ta không phải gian tế!
Hề Hề lớn tiếng nói, Mai Lai Tiếu thấy có chuyện, tốt nhất nên tránh xa, dù sao thì đạo lý của người làm ăn cũng là phát tài, vì vậy, Mai Lai Tiếu liền chắp tay cáo từ:
- Lâm tướng quân, Tào quân gia, nơi này không còn việc của lão hủ nữa, lão hủ xin đi trước.
Lâm tướng quân không để ý đến Mai Lai Tiếu, chỉ mang binh sĩ từng bước ép đến đám người Sở Nam, mà Tào Duy Quý thì lại gật đầu cười nhẹ với Tào Duy Quý, ý bảo Mai Lai Tiếu có thể rời đi. Đang lúc Mai Lai Tiếu quay người, bước được nửa bước thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một âm thanh:
- Mai chưởng quỹ, xin chờ một chút!
- Ồ?
Mai Lai Tiếu xoay người lại, thoáng cái nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Sở Nam, trong lòng liền dâng lên một cảm giác khó tả, Mai Lai Tiếu nhìn Tào Duy Quý, hỏi:
- Vị tiểu ca này, có gì phân phó?
- Gọi Phú Sơn đến gặp ta!
- Cái gì?
Mai Lai Tiếu chợt lên tiếng nghi vấn, trong ánh mắt đầy mơ hồ, nói:
- Tiểu ca, ngươi vừa mới nói gì?
Lại hỏi một lần nữa, ngữ khí Mai Lai Tiếu lúc này đã có chút mùi vị cung kính.
Lông mày Tào Duy Quý càng nhíu chặt, Lâm tướng quân cũng ngạc nhiên, vung tay lên ngăn đám thủ hạ chuẩn bị xuất thủ.
Âm thanh của Sở Nam không đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, nói:
- Gọi Phú Sơn đến đây gặp ta!
- Phú Sơn? Tiểu ca, ngươi nói Phú Sơn Đại chưởng quỹ? Eo lưng Mai Lai Tiếu bất giác hạ thấp xuống, hắn là loại người lặn lộn làm ăn, tất nhiên biết đối phương nếu không có gì sẽ không nói ra những lời này, nhất định là hắn có chỗ dựa, nếu như người trước mắt thực sự biết Phú Sơn Đại chưởng quỹ, vậy thì tuyệt đối không thể đắc tội với bọn họ, bằng không thì cuộc sống tốt đẹp của hắn sẽ tiêu tùng.
- Chính là hắn.
Sở Nam không đổi sắc nói.
Trong lòng Mai Lai Tiếu có chút tính toán, nhưng cũng không lập tức đi gọi Phú Sơn, ngược lại cung kính hỏi:
- Không biết các hạ là ai? Có quan hệ gì với Phú Sơn Đại chưởng quỹ?
- Ngươi chỉ cần đến nói với hắn, Thiên Hạ Thương Hội, bây giờ ta khá hài lòng!
Sở Nam nhàn nhạt nói, Mai Lai Tiếu càng cảm thấy khó hiểu, liền nói:
- Các hạ có thể nói rõ hơn một chút không?
- Nếu như hắn đến muộn thì ta sẽ rất không hài lòng.
Sở Nam lại lần nữa nói một câu khiến người ngoài cảm thấy khó hiểu, Mai Lai Tiếu lại càng có cảm giác người trẻ tuổi trước mắt nhất định có quan hệ đến Phú Sơn Đại chưởng quỹ, mà còn không phải là quan hệ bình thường, dường như địa vị còn cao hơn cả Phú Sơn Đại chưởng quỹ.
Mai Lai Tiếu nghĩ vậy, liền quay qua nói với Tào Duy Quý:
- Tào quân gia, ngài xem chuyện này…
Tào Duy Quý không nói, chỉ đưa mắt nhìn Lâm Tử Trùng tướng quân đang thúc ngựa đi đến trước mặt Sở Nam, hỏi:
- Ngươi đến cùng là ai? Có quan hệ gì với Phú Sơn?
Lâm Tử Trùng và Phú Sơn có chút giao tình, bởi vậy cho nên hắn mới ngăn cản thủ hạ xông lên.
Sở Nam nhìn Lâm Tử Trùng, nhàn nhạt nói:
- Ta không thích kẻ nào dùng loại ngữ khí bề trên này nói chuyện với ta.
Lâm Tử Trùng nghe xong lời này, trên mặt liền hiện lên vẻ giận dữ.
Tại phía xa, một đôi mắt nhìn thấy hết toàn bộ mọi chuyện phát sinh ở cửa thành.
Lâm Tử Trùng nghe thấy Sở Nam nói câu đó, vẻ mặt liền tức giận, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Sở Nam, ánh mắt Sở Nam so với ánh mắt Lâm Tử Trùng còn lạnh hơn gấp trăm lần, hơn nữa, bên trong còn ngập tràn sát khí, hoàn toàn khóa chặt lấy Lâm Tử Trùng.
Sát khí vừa tràn ra, bao phủ đệ tử Huyền Băng Môn và quân sĩ Đại Khánh Quốc, tất cả đều kinh đảm thất sắc, kể cả Tào Duy Quý, kể cả Lâm Tử Trùng, mà ngay cả Mai Lai Tiếu cũng toàn thân run rẩy, đồng thời trong mắt hiện lên một tia tinh quang.
Bởi vì, sát khí toàn thân Sở Nam quả thật dày đặc đến bức người.
Những quan sĩ này đều đã thấy máu tươi trên chiến trường, tự thể nghiệm qua loại sát khí này, như Lâm Tử Trùng dựa vào quân công thăng từ thiên phu trưởng lên đến tướng quân, đối với loại sát khí này càng thêm quen thuộc.
Bỗng nhiên, Lâm Tử Trùng nhìn chằm chằm Sở Nam, hắn cảm thấy cỗ sát khí này so với tất cả những sát khí mà hắn từng gặp cộng lại còn dày dặc hơn, trong lòng Lâm Tử Trùng cũng nảy sinh nghi vấn:
- Sát khí nặng như vậy thì phải giết bao nhiêu người? Năm vạn? Mười vạn? Hay là còn nhiều hơn?
Đối diện với sát khí như vậy, Lâm Tử Trùng rốt cuộc cũng sợ hãi, nhưng hắn không biểu lộ ra, toàn lực dùng uy nghiêm tướng quân của hắn mà duy trì, nhưng thân thể hắn vẫn không nhịn được mà run rẩy, ngay cả ma thú Đạp Vân Mã cấp năm mà hắn đang cưỡi cũng hoảng loạn, muốn thối lui.
Sở Nam không để ý đến Lâm Tử Trùng, quay đầu nhìn Tào Duy Quý, Tào Duy Quý không nhịn được mà lùi về sau ba bước, thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, trong lòng hắn cảm thấy may mắn, may mắn là vừa rồi không xuất thủ với Sở Nam, bằng không thì chỉ dựa vào sát khí này cũng đủ giết hắn không biết bao nhiêu lần rồi.
Mai Lai Tiếu càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng, không đặt câu hỏi với Sở Nam nữa, liền chắp tay nói với Sở Nam:
- Tiền bối, lão hủ sẽ đem tin tức này truyền về, xin tiền bối chờ một lát.
Sở Nam gật đầu, Mai Lai Tiếu vội vàng phái tiểu nhị sau lưng đi truyền tin, Sở Nam quay người lại nói với Diệu Âm: