Nếu tình huống cứ như thế này phát triển xuống, thần niệm của hắn chẳng mấy chốc mà tan thành mây khói, trận chiến này theo đó mà thất bại không còn nghi ngờ, thậm chí có thể là thân vẫn, đạo vong!
Nghiêm Thần rõ ràng thế cục hiện tại nhưng hắn vẫn một mực chỉ đem thần niệm ngưng tụ lại mà phản công nhưng không chút tác dụng nào đối với Tu La Ngục cả, mà hắn còn cảm giác được cỗ thần niệm công kích kia ngày càng mạnh. Nghiêm trọng hơn đó là, cái xoáy tròn tròn kia tản ra một cỗ uy năng kinh tâm động phách, cũng rất nhanh sẽ đem hắn phủ vào trong.
Nghiêm thần rống lên một tiếng to, trong tay nhất thời xuất hiện kiện pháp bảo quái dị, chiến lực Vũ Đế tu vi như nước vỡ đê điên cuồng tản ra.
Hiển nhiên, Nghiêm Thần đã đem một chiêu áp hòm của bản thân xuất ra!
Vừa ra tay chính là siêu cấp sát chiêu, một chiêu liều mạng, bộ dáng hoàn toàn là giết địch không cần mạng!
Đây là do Nghiêm Thần không dự liệu được.
Mà lúc này, trong suy nghĩ của Sở Nam chợt hiện lên ý niệm:
"Đây chính là chiến thuật xuất kỳ bất ý sao?"
Nghiêm Thần ném ra pháp bảo hình dáng kì lạ, ngay lập tức nó liền phát ra ngàn đạo ánh sáng ngũ sắc trùng trùng điệp điệp như một sơn mạch dài trăm trượng nhưng mà lại càng giống như thanh đao khổng lồ, bên trong ẩn hàm khí tức băng hàn mãnh liệt tựa như cuồng phong đánh thẳng về phía vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh.
- Lần trước, lão phu cũng không có toàn lực xuất thủ. Lần này, sẽ cho ngươi hảo hảo niếm sự lợi hại của lão phu!
- Chưa nghe qua sĩ biệt tam nhật là phải dùng cặp mắt khác mà nhìn sao? Huống chi đâu phải chỉ là tam nhật! Trên Huyền Băng sơn, Trang Bất Chu ngay cả dưới một chiêu này cũng bị oanh tới huyết nhục tung toé, ngươi thì tính là cái gì?
Sở Nam thành thật nói, dụng ý tấn công tâm địch nhân, đồng thời hắn còn đem từng đạo Lôi đình chi lực dành dụm được lúc luyện hoá Lôi đình ở Huyền Băng sơn tung ra.
Lôi đình chi lực này so với tử khí giống nhau, hắn chưa thực sự dùng hết sạch mà còn lưu lại gần một phần ba!
Rầm rầm rầm...
Ngũ sắc trùng trùng điệp điệp như dãy sơn phong va vào vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh liền bạo phát ra khói lửa rực rỡ, đem một phiến thiên không đen tối chiếu sáng như giữa trưa, như phích lịch lôi âm hướng bốn phương tám hướng cuồn cuộn cuối đi, ngay cả toà Thanh thành cận đấy cũng run rẩy không thôi, bộ dáng có chút giông giống một con thổ long đang phập phập phồng phồng không thôi.
Mặt đất bên dưới trong nháy mắt liền xuất hiện một cái hố vừa lớn vừa sâu.
Nghiêm Thần trừng mắt nhìn tới nhưng càng nhìn sắc mặt càng khó coi.
Sát chiêu của hắn va chạm với cái xoáy tròn kia cư nhiên không có đem cái vòng xoáy kia đánh tan tành, mặc dù vòng xoáy kia có nhỏ đi hơn so với ban đầu, hơi nhợt nhạt đi nhưng vẫn tản ra một cỗ uy năng khiến cho hắn kinh hồn táng đảm.
Thấy một màn như vậy, Nghiêm Thần như phản xạ có điều kiện mà nhớ lại câu lúc trước của Sở Nam:
"Chẳng lẽ là hắn nói thật, sư thúc thương thảm như vậy chẳng lẽ lại là do người trước mắt gây ra?"
Còn Sở Nam thì lại thở dài:
"Nếu như tử khí còn đủ, vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh có thể mạnh hơn hơn ba phần, khẳng định có thể đem sát chiêu của hắn hoàn toàn thôn phệ, hoá cho mình dùng. Thật sự là có chút đáng tiếc, ba phần này không biết ngày nào mới có thể đạt được, vậy hẳn là có thể cùng Huyền Vô Kỳ đánh một trận sao?"
Đối với cái nghi vấn này Sở Nam chỉ có lắc lắc đầu, tâm niệm ngày càng kiên định.
"Ta muốn trở thành cường giả, phải nhanh chóng mạnh mẽ hơn nữa! Phải trở nên mạnh mẽ!"
Nghiêm Thần đang không tin vào mắt mình thì chợt phun ra ba ngụm máu lớn, thân hình trên không cũng lung lay một trận, bộ dáng như tuỳ thời sẽ rơi xuống đất, thần niệm của hắn lúc này đã hoàn toàn đã bị tiêu diệt rồi, một tia cũng không còn!
Nghiêm Thần sắc mặt tái nhợt, một mảnh tử sắc, trong lòng dâng lên hàng vạn tâm tình, khiếp sợ có, sợ hãi có, đủ loại mặt trái tâm tình tràn ngập thân thể hắn. Bất quá, Nghiêm Thần không hổ là Vũ Đế cường giả, biết rằng sinh tử là trước mắt nên hắn không chút do dự đem toàn bộ mọi thứ trong trữ vật giới chỉ ném ra, trong đó bao gồm cả món pháp bảo hình thù kì lạ vừa rồi, nhìn qua tuyệt không phải là pháp bảo bình thường. Vật này vốn nằm trong trữ vật giới chỉ của hắn nhưng lúc này hắn lại không thương tiếc chút nào, đem cùng với mọi thứ ném ra ngoài!
Nhưng trừ một lọ đan dược!
Mấy chục kiện pháp bảo, cùng những thứ linh tinh vừa tiến vào phụ cận vòng xoáy thì Nghiêm Thần lập tức hét lên một tiếng "bạo", cùng lúc đó hắn liền đem bình đan dược kia dốc thẳng vào miệng.
Trong nháy mắt, Nghiêm Thần liền động thân nhưng lần này hắn không phải là liều mạng mà là hướng về một phía mà bỏ chạy!
Mà ngay lúc khi hắn hô "bạo" một tiếng thì Sở Nam lại phát ra một chữ "bạo" trước!
Vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh cùng với mấy chục pháp bảo phẩm chất cực kia cao đồng thời nổ tung, uy năng kinh khủng vô bì đồng thời hướng về phía đối phương cuốn tới như muốn huỷ diệt tất cả. Bất quá, trong nháy mắt sau, uy năng do vòng xoáy Dị Ngũ hành tương sinh bạo liệt cư nhiên đem uy năng bạo liệt của tất cả đám bảo vật bạo liệt kia gắt gao chặn lại, thậm chí còn dồn cỗ uy năng kinh khủng kia hướng về phía Nghiêm Thần cuồn cuộn cuốn tới.
Cảm giác không ổn trong lòng Nghiêm Thần càng lúc càng nồng nặc, tốc độ đào tẩu theo đó mà càng nhanh hơn.
Thấy thế Sở Nam liền lạnh lùng quát một tiếng:
- Nghiêm Thần, đã tới thì lưu lại đi, ngươi trốn thoát sao?
Dù sao, Nghiêm Thần không phải là hạng tầm thường, cho dù dưới nguy cơ sinh tử như hiện tại nhưng hắn vẫn có thể phản kích được một hai, nếu đổi lại là võ giả khác thì chỉ sợ đã bị hù cho tới chết, nào còn có tâm tư ném mấy chục kiện bảo vật ra sau tự bạo để bôn đào thoát mạng.