Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 779: Tiếp tục khom lưng, bái phỏng



Mà Thanh thành tân binh nghe được lời này của Sở Nam, trong nội tâm không khỏi cảm động một trận, càng có người lại tự trách mình lúc trước sao phải trầm mặc, từng tên trên mặt đều là một vẻ tự hào, vì một người có thể thủ hộ bọn hắn mà tự hào.

- Ngươi thực không muốn xin lỗi?

Thanh âm Sở Nam bắt đầu trở nên lạnh lùng, mà tên Đại tướng quân kia nhìn về Sở Nam, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén. Hổ Liệt chỉ đáp lại:

- Cho dù các ngươi là ân nhân cứu mạng, bổn tướng quân cũng sẽ không hướng các ngươi xin lỗi.

- Hổ Liệt, đây là lựa chọn của ngươi, ngươi tất nhất không nên hối hận.

Sở Nam nói, Hổ Liệt nghe được những lời này hắn lại cảm thấy quen quen, lại cẩn thận nghĩ lại chợt nhớ đây không phải là những lời hắn vừa mới nói với Sở Nam hay sao? Chỉ có điều thay đổi chính là danh tự mà thôi, Hổ Liệt không có đáp lại, trong nội tâm không khỏi thầm nói:

"Bổn tướng quân không xin lỗi đấy, ngươi chỉ là một tên Thiên phu trưởng nho nhỏ, lại có thể bắt ta xin lỗi như thế nào đây?"

Hổ Liệt không muốn xin lỗi, một nguyên nhân khác là ngoại trừ hắn không thể bỏ được mặt mũi xuống, mà lại càng tự cho là mình có thể thay cho uy danh Hổ Bí quân mà suy nghĩ, nếu là hắn hướng những người này xin lỗi mà nói, tôn nghiêm của Hổ Bí quân ở đâu?

- Lúc trước, ngươi nói ta bức Hổ Bí quỳ xuống, nhưng trước đó ngươi cũng muốn ép Thanh thành tân binh chúng ta quỳ xuống, Thanh thành tân binh chúng ta trung với Thiên tử, trung với Đại Khánh quốc, vì sao các ngươi lại muốn chúng ta phải quỳ xuống? Các ngươi như thế nào mà lại nhận một quỳ này của chúng ta, hơn nữa...

Sở Nam trong khi nói chuyện lại đi tới trước mặt Vân Phi, thanh âm đột nhiên ôn hoà xuống, sắng giọng vô cùng, nói:

- Hổ Liệt, ngươi cũng biết nàng là ai? Các ngươi cũng dám bức nàng quỳ xuống! Tội này, chính là tru di cửu tộc!

- A~!

Mọi người nghe như vậy, đặc biệt là mấy chữ "tru di cửu tộc" kia lại khiến bọn hắn trong nội tâm sinh ra vô cùng hàn ý. Vân Phi cũng sững sờ, không thể tưởng dược ngay lúc này Sở Nam lại nói tới nàng, mà ngay cả Vu Mã Dã cũng sững sờ, trong nội tâm không khỏi thầm nói:

"Nguyên lai hắn sớm đã biết rõ xuất thân, địa vị của Vân Phi!"

Con mắt Đại tướng quân loé lên, trong lòng cảm giác không ổn, đang muốn gọi Hổ Liệt trước xin lỗi, sau hãy nói tiếp nhưng không ngờ Hổ Liệt lại thốt ra:

- Ha ha ha, hắn là ai? Còn dám tru di cửu tộc ta, bổn tướng quân ngược lại muốn nhìn chân diện mục của hắn!

Hổ Liệt nói ra lời này, một là do Sở Nam bức tới gần như mất đi lý trí, hai là hắn cho rằng bên trong Thanh thành tân binh sẽ tuyệt không có đại nhân vật nào. Trước đó hắn đã được Chung Bách Đạo kể lại rành mạch, đem tên Thiên phu trưởng này miêu tả rõ ràng, nếu người kia thực sự là đại nhân vật, làm sao có thể nghe lệnh một tên Thiên phu trưởng này đây, làm sao có thể lên chiến trường chém giết đây?

Cho nên, Hổ Liệt tự cảm thấy không có gì sợ hãi.

Tiểu Thuý một bên sớm đã không nhịn được mà đứng ra, không hề cải biến thanh âm nữa mà dịu dàng quát lên:

- Lớn mật!

- Nữ nhân?

Thanh thành tân binh cả đám sững sờ, tuyệt đối không thể tin nổi trong bọn hắn dĩ nhiên lại có nữ nhân.

Vân Phi thấy thế cục đã phát triển tới mức này, rốt cục không cần giấu diếm nữa mà hung hăng trừng mắt Sở Nam, biết rõ là hắn đang muốn mượn hơi Hoàng tộc của nàng, nhưng trong hoàn cảnh này, nàng thực sự cũng rất tức giận cách làm của Hổ Bí quân.

Bởi vậy, Vân Phi xuất ra một khoả đan dược rồi ăn vào, năm tức thời gian sau, một chàng trai trước mắt mọi người liền biến thành một nữ tử dung nhan khuynh thành, mà tên đại tướng kia chứng kiến chân diện mục của Vân Phi xong liền rớt từ trên không xuống, ôm quyền cúi đầu hô:

- Lão tướng tham kiến Vân Phỉ công chúa!

Bốn chữ "Vân Phỉ công chúa" từ trong miệng Đại tướng quân truyền ra, hai mắt đám Hổ Bí quân sĩ kim quang đại phóng, phảng phất như cảm thấy một cái trảm đao hạ xuống. Còn tên Hổ Liệt kia hai mắt càng sắp nổ tung ra, thoáng từ trên không trung rơi xuống, nện trên mặt đất.

Mà Hổ Liệt không để ý tới bộ dạng chật vật, hướng về phía trước quỳ xuống...

Đổi lại tại Bắc Tề, một tên cao giai Võ Hoàng căn bản sẽ không để một vị công chúa vào trong mắt, chớ nói là công chúa, cho dù Hoàng gia huyết mạch Tần gia lão tổ cũng chỉ có cúi đầu xưng thần. Đây cũng là vì Tân gia muốn phát động chiến tranh, muốn mượn lực lượng của nước khác mà diệt trừ Thiên Nhất tông, muốn tái hiện lại uy nghiêm Hoàng gia của Tần gia!

Đáng tiếc, đây không phải là Bắc Tề quốc, mà lại Đại Khánh quốc.

Hoàng thất Đại Khánh quốc mạnh mẽ, đủ sức chèn ép các tông phái trong quốc gia, Đại Khánh quốc có lệnh, nếu như một tông phái nào bất tuân theo, hậu quả duy nhất chính là triều đình xuất động mười vạn đại quân, dễ dàng đem bọn hắn tiêu diệt!

Cho nên, đã là cao giai Võ Hoàng Hổ Liệt vừa bức Thanh thành tân binh quỳ xuống, mà bên trong đó lại có một vị công chúa, hơn nữa là vị công chúa này chính là song sinh với Thái tử, Vân Phỉ công chúa, lúc này hắn cái gì cũng không cần quan tâm nữa, liền lập tức quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi, trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng, bức Hoàng Phủ Vân Phỉ quỳ xuống, so với bức Thiên tử phải quỳ cũng không kém là mấy.

- Vân Phỉ công chúa, Hổ Liệt biết sai rồi, Hổ Liệt có tội, tội muôn ngàn lần chết, công chúa đại nhân đại lượng, kính xinh công chúa bỏ qua tộc nhân Hổ gia ta.

Đại tướng quân lúc trước cũng không có chen lời vào mà cũng không dám bác bỏ lời của Sở Nam, trong lòng hắn tuy khó chịu, hắn cho rằng, mặc dù Hổ Bí quân có muôn vàn cái sai thì cũng là sự tình của Hổ Bí quân, làm sao đến lượt ngoại nhân như hắn có thể phê phán được.

Bởi vậy, đại tướng Hổ Bí quân dung túng Hổ Liệt gây chuyện.

Nhưng mà, hắn cũng không ngờ rằng, trong Thanh thành tân binh tự nhiên lại tồn tại vị Vân Phỉ công chúa này!

Chu Tử Trạch thấy vậy không khỏi tán thán đáng tiếc trong lòng, hắn đã minh bạch bản thân đã bở lỡ cái gì, mà Thanh thành tân binh lại nhìn về phía Vân Phỉ mà ngây ngốc đứng tại chỗ, không biết phải làm gì lúc này cả, nhưng trong tâm bọn hắn không khỏi ẩn ẩn một tia tự hào. Cùng lúc đó, trong nội tâm bọn hắn đối với Sở tướng quân lại càng bội phục sát đất, Sở tướng quân biết rõ đối phương là công chúa, vậy mà còn dám huấn luyện nàng tàn khốc như vậy!

- Hừ!

Hoàng Phủ Vân Phỉ hừ lạnh một tiếng, uy nghiêm Hoàng thất hiện thị rõ ra, nói:

- Hổ Bí quân thật quá tệ hại, trong Âm Phong hạp cốc, Sở tướng quân dẫn đầu bổn cung cùng chiến hữu đem bọn hắn đánh bại, không chỉ không thừa nhận mà còn ngược lại dựa vào thế lực lén trả thù, hôm nay lại càng làm ra hành vi tiểu nhân bực này! Theo bổn cung thấy, danh tiếng đệ nhất quân đoàn Hổ Bí quân, thật sự danh bất phú kỳ thực!

Đại tướng quân sắc mặt biến, thân thể bất giác mà cúi thấp xuống một chút.

- Hổ Bí quân thân là Đại Khánh Hoàng Phủ quân, không phải là Hổ Liệt Hổ Bí quân, không phải là ai đó Hổ Bí quân!

Một câu như vậy lại khiến cho nội tâm Đại tướng quân cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ một tiểu nha đầu cũng dám hét lớn với hắn, có thể vì hắn đuối lý, thân thể của hắn bất giác lại cúi thấp xuống một chút, lúc này đã rất gần với một góc vuông rồi.

- Vân Phỉ công chúa, đều là do lão tướng quản giáo không nghiêm, lão tướng có tội, lão tướng...

Không để Đại tướng quân nói hết lời, Hoàng Phủ Vân Phỉ lại hừ lạnh một tiếng, cũng không nói tới Hổ Liệt và ba vạn Hổ Bí quân sĩ đang quỳ xử trí như thế nào, chỉ mang theo Tiểu Thuý bên người quay người lại mà đi, lúc đi ngang qua Sở Nam liền thấp giọng nói:

- Sở tướng quân, ta đối với ngươi rất có hứng thú.

Nói một câu không đầu không đuôi xong Hoàng Phủ Vân Phỉ liền giẫm chân một cái rồi rời đi, còn Tiểu Thuý lại xộc tới Sở Nam mà hừ lạnh một tiếng.

Sở Nam lơ đễnh, hắn lôi Hoàng Phủ Vân Phỉ ra đích thực là dựa thế, đại thắng trong Âm Phong hạp cốc lúc này đã không ai có thể dám xoá đi, mà còn có thể làm cho bọn hắn kiêng kị. Mặt khác, cũng làm cho Thanh thành tân binh một cỗ vinh dự, tạo thành một cỗ động lực khiến bọn hắn không ngừng tiến lên, hoặc có thẻ nói là áp lực.

- Thanh thành tân binh, nhập quân doanh.

Sở Nam la lớn, bọn người Vu Mã quân sư tranh thủ thời gian tổ chức lại đội ngũ rồi hướng về phía trước mà đi, không cần Sở Nam phân phó, Thanh thành tân binh liền xếp cột sống thẳng tắp lại, tận lực duy trì trận hình một hàng dài mà đi.

- Phế vật!

Đại tướng quân hét lớn với Hổ Liệt.

- Hảo hảo quỳ a, lúc nào công chúa tha thứ cho ngươi, ngươi mới được đứng lên.

Nói xong, Đại tướng quân liền đánh mắt nhìn về phía Sở Nam, lẩm bẩm:

- Sở Nam, họ Sở, là trùng hợp, hay là...

Đại tướng quân còn chú ý tới một tiếng "sát" kia của Sở Nam, trong nội tâm thật đúng là sinh ra một tia kính ý.

"Võ Tướng tu vi, quả nhiên là một cái hảo hảo nguỵ trang, để cho Hổ Bí quân ta lâm vào hoàn cảnh khó xử như vậy, há có thể để cho ngươi khá giả mà sống."

Tự nhủ xong, Đại tướng quân liền chân đạp thiên không mà đi.

Bởi vì sự xuất hiện của Vân Phỉ công chúa, vốn Thanh thành tân binh sẽ được an bài trú lại tại một nơi bẩn nhất, loạn nhất trong quân doanh thì cũng lập tức đổi thành nơi tốt nhất, trong toàn bộ quân doanh cũng truyền đi đại công một ngàn đánh một vạn Man Việt quân của bọn hắn cùng đả bại ba ngàn Hổ Bí quân, Thiên phu trưởng Sở Nam mặt không đổi sắc vượt qua Cổn Đao trận, lại một tiếng "sát" kinh thiên động địa khiến ba vạn người phải quỳ xuống, hơn nữa, những câu chuyện này qua tai người khác liền khoa trương hơn mấy phần.

Đương nhiên, nhân vật trong một loạt chuyện này, ngoại trừ Sở Nam ra thì còn có vị Đại Khánh quốc Hoàng Phủ Vân Phỉ công chúa!

Bọn Sở Nam vừa mới tiến vào quân doanh không lâu thì các chi quân đội khác liền tới thăm, thứ nhất tự nhiên là Ưng Tường quân, mà người tới đây cũng không phải là kẻ bình thường gì mà là một viên Đại tướng thống lãnh hai mươi vạn người.

Cái ân giải cứu vẻn vẹn hai ngàn người tuyệt đối không thể khiến Đại tướng quân tự thân đến đây, nguyên nhân có ba, một là Thanh thành tân binh đánh bại Hổ Bí quân, thứ hai là bản thân Sở Nam bởi vì mang họ Sở, cho nên bọn hắn phát huy trí tưởng tượng mà nghĩ tới chuyện kia, thứ ba là về Thái tử. Vị Đại tướng quân này không biết từ chỗ nào lại lấy được tin tức, biết được người sắc phong Thiên phu trưởng cho Sở Nam lại chính là do Thái tử tự thân sắc phong.

- Sở tướng quân, hảo hảo anh hùng xuất thiếu nên a!

- Đại tướng quân mới là bảo đao bất lão, cùng Đại tướng quân so sánh mà nói, tiểu tử còn kém xa lắm.

Sở Nam cũng không có dùng cái bộ dáng đối với Hổ Bí quân ra nói chuyện, so với lúc này hoàn toàn là hai bộ dáng khác nhau, không khỏi khiến trong lòng Mã tướng quân thầm nhủ:

"Không phải nói Sở tướng quân này phi thường cuồng vọng cao ngạo sao? Cái này hoàn toàn không đúng a, cái tên Sở tướng quân trước mắt này thế nhưng mà hiền lành cực kỳ a."

Trong nội tâm thầm nói như vậy nhưng ngoài miệng lại không có dừng lại:

- Sở tướng quân nói nói chi vậy, nếu không phải Sở tướng quân, tám ngàn Ưng Tường quân kia của ta đã không thể có một ai quay về được. Không phải tục ngữ có câu, Trường Gian sóng sau đè sóng trước, phương lâm tân thính thôi trần diệp a, ta à, quá già rồi.

....

Hai người bắt đầu ngươi một câu, ta một câu khiêm tốn qua lại, hào khí thập phần hảo hữu. Bất quá, hai người đều không có đề cập tới Hổ Bí quân, thẳng đến cuối cùng, trước lúc Mã tướng quân cáo từ thì mới nhắc nhở một câu:

- Sở tướng quân, Hổ Bí quân tuyệt sẽ không bỏ qua như vậy đâu.

- Không sao, ta chờ bọn hắn đến.

Sở Nam cười nhạt một tiếng nhưng Mã Đại tướng quân liền sững sờ, tuy chỉ một câu ngắn ngủn nhưng vậy lại làm cho Mã Đại tướng quân nghe ra một cỗ tự tin vô cùng, không ngớt khen mấy tiếng "hảo" sau liền mang theo bộ hạ rời đi.

Mã Đại tướng quân vừa đi, lại liên tiếp có người tới thăm, những người tới sau này tuy không phải là Đại tương quân đích thân tới thì chức vị cũng không thấp.

Mà tại nơi khác trong quân doanh, Hoàng Phủ Vân Phi thì lại mừng rỡ, nói:

- Quá sung sướng, thật sự là quá sung sướng.

- Tiểu muội, ngươi đã đã nói đến trăm lần rồi đấy.

Hoàng Phủ Triệt trên mặt cũng tươi cười, nói.

Hoàng Phủ Vân Phỉ nhảy cà tưng, nói:

- Ngươi không biết a, Niếp Thanh Vân là sơ giai Võ Đế cường giả a, là Hổ Bí Đại tướng quân nhưng lại bị ta giáo huấn không dám nói một câu nào!

Nói xong, nàng lại nói:

- Ai bảo hắn không ủng hộ Thái tử ca ca, bằng không, sự tình hôm nay sẽ không phát sinh rồi, mà cái tên Sở Nam kia lại lợi dụng ta, lại không biết, bị...

- Đúng rồi, tiểu muội, ngươi nói cái tên Sở Nam kia, có phải hay không là người Sở gia?

Hoàng Phủ Triệt cắt lời Vân Phỉ, thận trọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.