Hoàng Phủ Vân Phỉ giương đôi mày liễu lên, đôi mắt xếch lên trông vô cùng thâm tình, như chứa đựng cả một hồ nước bên trong.
Sở Nam thấy thế, nghi ngờ trong lòng càng đậm hơn, nhưng ngoài mặt vẫn là một bộ thuận miệng:
- Tự nhiên là thật.
- Hảo, ngươi là nam tử hán đại trượng phu, bổn cung tin ngươi nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt sẽ không đổi ý.
Hoàng Phủ Vân Phỉ trước tâng bốc hắn lên chín tầng trời, sau lại tiến tới hai bước, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại trong gang tấc, thậm chí ngay cả hai ngọn núi ẩn dưới lớp y phục mỏng như cánh ve cũng gần như chạm vào lồng ngực hắn, còn có hương thơm chui thẳng vào trong mũi hắn kia, còn tình ý trong đôi mắt càng ngày càng đậm, môi anh đào hồng nhuận, kiều diễm ướt át...
Rồi sau đó, nhẹn nhàng thốt ra hai chữ:
- Phò mã!
Phu quân công chúa, được gọi là phò mã!
Hai chữ "phò mã" này vừa ra khỏi miệng, tâm thần Sở Nam thật đúng là có chút sững sờ, vừa rồi hắn thấy cử động của Vân Phỉ tuy rằng đã mơ hồ đoán được ý của nàng nhưng không ngờ lại là hai chữ này.
- Phò mã, chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý?
Thanh âm của Vân Phỉ đột nhiên trở nên ôn nhu vô hạn, thân thể như không xương mà thoáng cái ngã vào trong ngực của hắn, còn hắn lại không một tiếng động mà lui về phía sau một bước, đem khoảng cách giữa hai người kéo giãn ra.
- Công chúa, đây là ý gì?
Hoàng Phỉ Vân Phỉ hiện lên vẻ ai oán, tiến về phía trước một bước, nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn làm phò mã của ta sao?
- Ta chỉ là một kẻ nghèo hèn, nào có thể xứng đôi với công chúa cành vàng lá ngọc đây?
- Bổn cung nói ngươi xứng đôi, ngươi chính là xứng đôi.
Hoàng Phủ Vân Phỉ tiếp tục lấn tới, còn Sở Nam lại tiếp tục lui lại. Không để cho hắn có cơ hội nói tiếp, nàng liền tiếp tục nói:
- Lúc trước ngươi khi dễ bổn cung, nếu ngươi thoả mãn bổn cung mọi chuyện coi như xoá bỏ. Còn có, đại nhân tình ngươi thiếu bổn cung, hiện tại chính là lúc trả.
Sở Nam thối lui lại ba bước, trong ba bước này hắn đã đoán được mục đích của nàng, nhưng mà hắn lại sao có thể đáp ứng được, Linh Vân cùng Tử Mộng Nhân sâu trong lòng hắn, hiện tại còn không biết hai nàng ra sao...
Còn nữa, Thái tử đánh chủ ý lên đôi tỷ muội Hề Hề, Sở Nam há có thể cho hắn toại nguyện.
- Ngươi đầu quân, làm ra đại sự như vậy không phải vì vinh hoa phú quý, không phải là quyền thế sao? Làm phò mã của bổn cung, ngươi chính là một bước lên trời. Trừ đó ra, ngươi còn có thể lấy được bổn cung!
Vừa nói, nàng liền tháo tấm khăn che mặt xuống, một dung nhan tiêu hồn lộ ra, trong miệng lại còn ngữ khí uy hiếp:
- Nếu ngươi lui nữa, bổn cung liền kêu cứu mạng, nếu để cho mọi người thấy được, nhìn người sẽ chịu hậu quả như thế nào!
Sở Nam thật không hề lui nữa, không chỉ không lui mà còn tiến lên phía trước một bước, trên mặt lộ ra một nụ cười, vô cùng phối hợp mà đem thân thể của Vân Phỉ kéo vào trong ngực. Hoàng Phủ Vân Phỉ thấy Sở Nam làm như vậy, thân thể không tự chủ được mà khẽ rung lên một cái. Thấy nàng có dị động như vậy, động tác của hắn lại càng thêm càn rỡ, một tay dang ra, bộ dáng như muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng vậy.
Hoàng Phủ Vân Phỉ không ngờ tới bản thân muốn trêu chọc Sở Nam thì đột nhiên biến thành như vậy, lại nhớ tới lời ca ca nói, Hoàng Phủ Vân Phỉ lại nhắm mắt lại, để hắn tuỳ ý khinh bạc, thậm chí là gạo nấu thành cơm!
Nhưng mà, vừa nghĩ tới tuổi tác của Sở Nam, nàng thủ thân như ngọc nhiều năm như vậy chẳng lẽ cứ như vậy bị một lão đầu tử hưởng dụng sao?
Nàng không chịu được nữa, mãnh liệt xoay người một cái mà vội vàng chạy đi!
Nhưng trước khi hoàn toàn chạy đi, nàng không thả lại một câu:
- Phò mã, ngươi là người của bổn cung!
Nhìn nàng rời đi, nụ cười trên mặt Sở Nam dần dần biến đi. Hắn vừa rồi phản khách vi chủ là chính vì thấy được Hoàng Phủ Vân Phỉ chỉ muốn phô trương thanh thế trong mâu thuẫn, nhưng Sở Nam rất rõ ràng, nàng vẫn sẽ tới nữa. Nghĩ tới mục đích của nàng, thần sắc hắn liền trở nên lạnh lùng:
"Các ngươi hẳn đã đoán ra ta chính là người kia sao? Hy vọng các ngươi không nên chạm vào điểm mấu chốt của ta, nếu không, kết cục của các ngươi so với Niếp Thanh Vân càng thêm bi thảm."
Trở lại Thanh thành tân binh binh doanh, đám người Vu Mã quân sư, Dịch Uy Phong nhìn Sở Nam càng thêm kính sợ, càng thêm cuồng nhiệt. Bọn họ tự nhiên biết được một màn trình diễn đầy uy phong của hắn. Vu Mã Dã cảm giác được lựa chọn đi theo Sở Nam này là lựa chọn chính xác nhất trong kiếp này của hắn, lấy thân phận của hắn, ban đầu hắn không cần phải đi theo đám Thanh thành tân binh này, làm quân sư của bọn hắn. Nhưng Vu Mã Dã lại nghĩ rằng, thứ nhất là muốn bồi dưỡng hắn, thứ hai là cũng hiểu được thân phân của Hoàng Phủ Vân Phỉ, nhận định rằng hắn ngày sau nhất định sẽ có đất dụng võ, nhưng thực tế không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy, mạnh như vậy, so với trong tưởng tượng của hắn còn muốn lớn hơn rất nhiều!
- Các ngươi muốn trở thành Hổ Bí quân sao?
Sở Nam nhàn nhạt nói một câu khiến cho toàn thể Thanh thành tân binh thất thanh kêu lên, tiếp đó là lâm vào vô tận cuồng hoan.
Đúng lúc này, một thân ảnh luôn thủ ở bên ngoài vội vàng trở về quân doanh của mình, hướng chủ tướng của hắn mà báo tin.
Thanh thành tân binh cuồng hoan, Hổ Bí quân lại trầm mặc.
Về phần Niếp Thanh Vân, sau khi nghe được thủ đoạn giết người độc ác của Sở Nam, phản ứng đầu tiên của hắn là bật thốt ra ba chữ "không thể nào", nhưng ánh mắt cũng chợt già đi mười mấy tuổi...
Thời gian nhanh chóng trôi đi, lúc ánh bình minh lại ló dạng nơi chân trời, mặc cho tin tức Sở Nam leo lên vị Hổ Bí Đại tướng quân truyền đi khắp cả quân doanh, còn hắn lại mang theo đám Thanh thành tân binh đi tới quân doanh Hổ Bí quân.