Lực lượng càng lớn, tốc độ càng nhanh, tia lửa xuất hiện tần suất càng cao, theo phong mà hiện, càng ngày càng tăng mạnh...
Nửa canh giờ không biết mệt mỏi, nhận thức càng ngày càng sâu.
Nhưng mà, chân mày Sở Nam chưa từng giãn ra, vẫn khoá chặt.
"Lực lượng, cũng không phải là nguyên nhân căn bản sinh ra Phong, chỉ là một dẫn dụ."
Sở Nam ngưng thần nín thở, toàn tâm đắm chìm vào cảm ngộ, cảm thụ hoàn cảnh xung quanh thân thể, không buông tha bất kỳ chi tiết nào!
Ra quyền, ra quyền, lại ra quyền...
Sở Nam cũng không biết đã đánh ra bao nhiêu quyền, chỉ biết là, đêm đen như mực đã bị chiếu sáng, trên bầu trời xuất hiện từng quyền kình như kình ngư trắng bệch. Mà bên trong Lực Quyền, lực lượng áp súc vào cũng càng ngày càng nhiều thêm.
Lại một lần xuất quyền.
Lần này, Sở Nam dồn lực lượng vào bên trong kinh mạch, chịu đựng đau đớn do áp súc mười năm đợt lực lượng, còn có cỗ năng lượng thần bí cùng dị Ngũ hành nguyên lực, uy cực lớn. Sau một kích, Sở Nam đột nhiên phát ra một tiếng kinh dị, đợi năng lượng chung quanh bình tĩnh trở lại xong, hắn lại lấy lực lượng đồng dạng cùng tốc độ đánh ra một quyền.
Lặp đi lặp lại như vậy, sau chừng trăm quyền sau Sở Nam mới dừng tay, ngưng xuất quyền lại mà thầm nghĩ trong đầu:
"Từ nơi bắt đầu xuất quyền đến nơi quyền đầu dừng lại, hai cái địa phương này nhiệt độ hoàn toàn khác nhau, lực lượng càng lớn, nhiệt độ xê xích càng lớn, mà cường độ Phong cũng càng lớn..."
"Chẳng lẽ đây chính là Phong?"
Trong lòng Sở Nam vẫn còn có chút không xác định, trong tăm tối, hắn cảm giác như mình đã bỏ sót qua một điểm gì đó.
"Nếu nhiệt độ bất đồng, chỗ này ta khởi hoả diễm, một chỗ khác lại thi triển ra kiên băng (băng cứng), Phong kia có hay không sẽ tự nhiên sinh ra?"
Đang muốn đem suy nghĩ trong lòng thử một lần thì hắn bỗng ngẩng đầu lên, một toà thành bao la hùng vĩ chợt xuất hiện trong tầm mắt.
Nhìn một cái, Sở Nam liền không dứt ra được.
Một bên là nghi vấn dấu trong lòng suốt ba năm, "cái gì gọi là Phong".
Một bên dõi mắt nhìn về nơi xa xa...
Không phải vì cái tường thành mang đến cho hắn rung động, không phải vì thành môn khẩu long phi phượng vũ, không phải vì nét cổ kính, hay là ba chữ "Kim Lăng thành" phảng phất như do cường giả lưu lại...
Đơn giản là trong toà thành này, có mẫu thân của hắn!
Chỉ điều này, vậy là đủ rồi.
Sở Nam không hề định tiến hành kiểm chứng suy nghĩ của bản thân nữa mà sửa sang lại quần áo, rồi lại đem chân diện mạo khôi phục lại, từng bước từng bước mang theo cảm xúc "gần hương tình khiếp" (Gần quên hương, tâm tình e sợ) mà hướng Kim Lăng thành đi tới. Trong lòng hắn rất muốn ngay lập tức xuất hiện trước mặt mẫu thân, cho mẫu thân một cái kinh hỉ, nhưng đôi chân kia lại có chút trì hoãn...
Đến cửa thành, mấy tên binh lính coi cửa thành thấy Sở Nam cũng không sửng sốt một cái, ngay lập tức liền nở một nụ cười, nói:
- Sở công tử, sớm như vậy a!
Sở Nam sửng sốt, ngay lập tức liền hiểu được ba chữ "Sở công tử" trong miệng bọn hắn là gì, cũng không phải nói hắn mà là vị "Sở công tử" ở Kình Thiên thành có chín phần tương tự hắn kia. Sở Nam cũng không đi giải thích, chẳng qua là hít sâu một hơi rồi giẫm chân một cái mà đi vào.
Nhìn thân ảnh Sở Nam đi xa, binh lính coi cửa thành không khỏi rối loạn một trận, một người lại lẩm bẩm thành tiếng:
- Sở công tử này mang đến cho ta cảm giác có cái gì đó không đúng. Thật giống như là một người khác vậy.
- Ngươi cũng cảm giác như thế sao? Ta cũng vậy, hơn nữa, đối mặt với Sở công tử, ta còn có cảm giác kinh sợ!
- Sở công tử sao lại là từ bên ngoài vào thành?
...
Những lời này thổ qua tai Sở Nam, nhưng hắn không có để lọt vào trong tai, lúc này trong lòng hắn chỉ tràn ngập thân ảnh của mẫu thân.
Kim Lăng thành quả nhiên không hổ là toà thành phồn hoa, vẫn chỉ là sáng sớm nhưng trên đường phố đã có không ít người lui tới, thần thái đều là vẻ hối hả.
Tiếng rao hàng, tiếng hét, tiếng cười đùa, đủ loại thanh âm pha tạp một chỗ tạo thành tiếng động rầm rĩ vô cùng, Sở Nam không có thi triển ra Trảm Thanh vũ kỹ, nhưng cũng đã đạt tới trình độ coi như không nghe thấy, trong lòng còn thầm nhủ:
"Đi qua con phố này, phố Đông Thủ có hẻm Hắc Y, Sở gia trong hẻm Hắc Y..."
Sở Nam không có thả thần niệm ra, mang theo một phần thành kính mà đi lại trên con phố, chứng kiến mọi người hối hả nhường đường mà nghị luận rối rít, là mọi người cũng cảm thấy được Sở công tử hôm nay có chút kỳ quái, mà Sở Nam lại xem nhẹ toàn bộ, chẳng qua là trái tim đập ngày một lợi hại.
Đột nhiên, phía trước chợt truyền đến một tiếng hét lớn:
- Tránh ra, mau nhường đường...
Cùng với tiếng hét còn có tiếng ma thú gầm gừ, còn có thanh âm mặt đất chấn động. Ngay lập tức, liền có tiếng kêu thảm thiết vang lên, chắc hẳn là có người né không kịp mà gặp xui xẻo, mà trong tiếng kêu liên tiếp vang lên, còn có tiếng quát mắng đầy thô lỗ:
- Đáng đời, sớm bảo ngươi nhường đường, ngươi lại không nhường!
Nghe thế, chân mày Sở Nam không khỏi nhăn lại một chút.
Hôm nay, là hắn muốn gặp lại mẫu thân, mà mới đến, hắn thực không muốn gây chuyện, nhưng hắn cũng không phải là sợ hãi. Nép vào một gian hàng, lời phụ thân dặn dò lại vang lên ở bên tai.
Ngay sau đó, cuồng phong cuốn tới, trong nháy mắt, đám người ở hai bên đường phố lập tức bắn ra hai bên, một cái đại đạo lập tức xuất hiện trước mắt.
Không cần Sở Nam thi triển thần niệm, hình ảnh phía trước đã hiện ra rõ ràng trước mắt hắn. Chỉ thấy, một thân thể to lớn, lại uy mãnh phi phàm, là một đầu ma thú lục cấp đầu sư tử thân ngựa.
Mà trên đầu Sư Mã thú này lại có một vị thiếu niên mặc hoa phục, tướng mạo anh tuấn, trong tay đang cầm một cây roi.
Mà ở phía sau đầu Sư Mã thú này lại có một vị mỹ phu nhân đang ngã nhào ra đất.
Mà cái một cái thanh âm "a" lại bắt đầu từ trong miệng mỹ phu nhân kia truyền ra...