Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 829: Chấn nhiếp, Thiên Nguyệt Huyền Thủy



Đám người Sở Thiên hạo cũng rõ ràng, điều kiện tiên quyết để bỏ qua tội trạng chính là bọn hắn phải nghe lời ns, nếu không hành vi phạm tội trên tờ giấy kia sẽ bị công bố ra, như vậy kết cục của bọn hắn sẽ còn thảm hơn cả Sở Thiên Hải.

Cho nên, lúc Sở Nam yêu cầu thu thập những vật phẩm chứa nguyên lực thì không ai dám tranh cãi, tất cả đều lập tức đi chuẩn bị. Sở Nam dựa vào tài nguyên của Sở gia, tất nhiên cũng không phải là người hiền lành gì, hắn muốn lợi dụng những tìa nguyên này để bản thân tấn thăng Võ Hoàng cao cấp, thậm chí là Võ Hoàng đại viên mãn. Đối với việc này, Sở Nam có lòng tin rất lớn, bởi vì thứ hắn thiếu không phải là cảm ngộ cảnh giới, mà là chất và lượng nguyên lực.

Mặt khác, Sở Nam còn muốn mượn nguyên lực khổng lồ để đả thông một đường kinh mạch, Tàng Thư Các của Sở gia có thể bù đắp thiếu sót về trận pháp của Sở Nam.

Về phần người của Công Tôn gia, đúng như Sở Nam dự liệu, cả ngày đều không xuất hiện, cũng không có người nào đến đây, mẫu nữ Tuyên Dương phu nhân chỉ đành bị nhốt ở Sở gia, mặc dù được hầu hạ chu đáo nhưng cái đầu heo của Tuyên Dương phu nhân vẫn không biến mất. Mẫu nữ Tuyên Dương phu nhân lúc này đã hận Sở Nam đến tột cùng, đồng thời sợ hại cũng lên đến cực điểm…

Sở Nam cũng không để ý đến Công Tôn gia, hắn muốn trước hết làm tốt việc của mình, sau đó mới sờ đến thế lực của hệ phái Thừa Tường, chuẩn bị vạn toàn mới có thể mạnh mẽ ra tay…

Đối với việc Sở Nam có thể chiếm vị trí trọng yếu trong Sở gia, lọt vào mắt Sở gia lão tổ, Sở Thiên Phong không hề hoài nghi, bởi vì thực lực ngày đó thể hiện ra vẫn còn đấy, chính ông cũng không ngờ rằng Sở Nam có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà đạt đến địa vị cao nhất.

o0o

Cấm địa Sở gia, so với cấm địa của Thiên Nhất Tông thì nhỏ hơn không ít, cũng không có nhiều hung thú. Tuy nhiên, độ quỷ dị thì lại không hề thua kém, cấm địa của tnh bất luận là cây cối trùng thú đều là thật. Nhưng cấm địa của Sở gia, đang lúc Sở Nam muốn dựa vào âm thanh phát ra mà tiến vào, bỗng nhiên, Sở Nam phảng phất cảm thấy mình bị đưa đến một mảnh thiên địa khác, cùng với mảnh thiên địa mà lúc trước hắn đứng hoàn toàn cách biệt.

Cũng giống như lúc ở Long Giác sơn bị Huyền Hỏa Huyết Mãng nuốt vào bụng, chỉ có điều, cấm địa Sở gia lại càng lợi hại hơn, khiến Sở Nam thoáng cái liền nghĩ đến cấm địa của Sở gia liệu có phải là do sa bàn thôi diễn huyễn hóa ảo cảnh ra hay không.

- Đi thẳng về phía trước, đến đầm nước.

Thanh âm kia lại lần nữa vang lên, ánh mắt Sở Nam thoáng rung động, tiếp tục đi về phía trước, càng đi về phía trước thì Sở Nam càng cảm thấy một cỗ hàn ý sâm lãnh, càng đi về trước thì càng lạnh, loại lạnh lẽo này có chút giống Băng Viêm đảo và Huyền Băng Sơn, nhưng lại không giống, phảng phất như ẩn chứa linh khí.

Đi được gần nửa canh giờ, Sở Nam cảm thấy mình đã đi rất xa, thế nhưng đầm nước vẫn chưa xuất hiện, cái lạnh lúc này đã thẩm thấu vào da thịt của hắn, cắn xé huyết nhục…

Đến lúc này, Sở Nam vẫn không dùng hỏa tương ngăn cản, hắn không bỏ qua một cơ hội rèn luyện tốt như vậy, vẫn như trước tiếp tục đi tới, sau nửa canh giờ, đầm nước rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt Sở Nam.

Chỉ có điều, diện tích của đầm nước này hơi nhỏ, đường kính chỉ vẻn vẹn ba mét.

Theo đầm nước xuất hiện, còn có một lão giả ở trong đầm nước, đầu tóc hai màu trăng đen đan xen, đây tất nhiên là Sở gia lão tổ. Mỗi bước của Sở Nam đều rất chậm, một cỗ khí tức lạnh lùng đang không ngừng thôn phệ tạng phủ và cốt cách của hắn…

Lúc Sở Nam đến bên cạnh đầm nước thì hắn đã biến thành một huyết nhân, đôi mắt đóng chặt của Sở gia lão tổ mạnh mẽ mở bừng ra, bên trong ẩn chứa đầy kinh hỉ, lập tức mở miệng nói:

- Xuống.

Xuống, tất nhiên chính là xuống đầm nước chỉ rộng ba mét này rồi.

Sở Nam không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống, có Sở gia lão tổ ở đây, tính mạng tuyệt đối sẽ không gặp vấn đề. Trong sát na tiếp xúc với nước, Sở Nam chỉ có một loại cảm giác, ý thức và thần niệm của hắn lập tức sẽ bị đóng băng rồi vỡ nát thành bụi phấn. Sở gia lão tổ đang muốn xuất thủ thì cỗ năng lượng thần bí trong cơ thể Sở Nam lại bùng lên, phát tán khắp toàn thân, cỗ khí tức lạnh lẽo lập tức rời khỏi cơ thể Sở Nam, giống như có ý thức, nước xung quanh Sở Nam cũng tránh khỏi Sở Nam, giống như năng lượng thần bí kia chính là thiên địch của cỗ hàn khí này, không khác gì chuột thấy mèo.

Sở gia lão tổ ngạc nhiên, sau nửa ngày mới nói:

- Ngươi đúng là quái thai của Sở gia, kinh mạch đứt đoạn mà còn có thể tu luyện đến cảnh giới này, không sử dụng chút nguyên lực, chỉ dựa vào thân thể cũng có thể đến được đây không nói, không ngờ ngay cả Thiên Nguyệt Huyền Thủy cũng sợ ngươi!

- Thiên Nguyệt Huyền Thủy?

Sở Nam vẫn cảm thấy vạn phần khó hiểu.

- Đây không phải là nước bình thường, cũng không phải là dị thủy, mà là thiên thượng chi thủy.

- Thiên thượng chi thủy?

Sở Nam tất nhiên sẽ không đơn giản cho rằng Thiên Nguyệt Huyền Thủy này chính là nước mưa từ trên trời rơi xuống, chỉ nghe Sở gia lão tổ nói tiếp:

- Tựa như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, sẽ là hỏa diễm. Thiên Nguyệt Huyền Thủy là rơi xuống trong đêm trăng tròn, huyền diệu vô cùng, cho nên mới có tên là vậy.

Nghe thấy lời này, trong lòng Sở Nam dị thường khiếp sợ, nhưng hắn không phải khiếp sợ bản thân Thiên Nguyệt Huyền Thủy, mà là khiếp sợ cỗ năng lượng thần bí trong cơ thể mình, thầm nghĩ:

- Cỗ năng lượng thần bí này rốt cuộc là gì? Không ngờ có thể khiến Thiên Nguyệt Huyền Thủy sợ hãi như vậy, còn cả quan tài thủy tinh, và bức tượng kia…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.