Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 833: Dẫn xà xuất động



Dương Hỏa chi độc trong thân Sở gia lão tổ đã được diệt hết, tu vi Võ Tôn không còn bị áp chế, cũng không bị giới hạn tính mệnh mười năm, tâm tình kích động không ngớt.

Tiếp đó, ông ta lại nhìn thấy Sở Nam muốn tấn cấp, càng thêm kích động, vội vàng phân phó Sở Nhất Hồng.

Sở gia lão tổ một lòng cấp bách, quả thật đã dẫn đến một hồi tinh phong bạo vũ. Sở gia lão tổ đối với bên ngoài nói là bế quan, thế nhưng đã bốn mươi năm không xuất hiện, cũng khiến rất nhiều người hoài nghi, thậm chí còn thông qua thủ đoạn, biết được Sở gia lão tổ đang bị trọng bệnh, tánh mạng nguy sớm tối.

Kể cả Công Tôn gia đối đầu với Sở gia, kể cả hoàng thất Đại Khánh Quốc…

Sở gia có thể sừng sững không ngã tại thành Kim Lăng, ngoại trừ do tổ tiên lập đại công ra, còn bởi vì có một cường giả cảnh giới Võ Tôn chống đỡ, có một vị cường giả Võ Tôn như vậy mới có thể chấn nhiếp những thế lực khác.

Nếu như Sở gia không còn cường giả Võ Tôn thủ hộ nữa, đúng như lời Sở gia lão tổ nói, Sở gia chắc chắn gặp tai họa lâm đầu.

Mà trong đêm khuya, gấp gáp tập hợp nhiều vật tích trữ nguyên lực như vậy, người bên ngoài nhìn vào, nhát định cho rằng là một chuyện cực kỳ nguy hiểm cấp bách, theo phản xạ sẽ có người liên tưởng đến thủ hộ giả xảy ra vấn đề.

Nếu không, như thế nào mà ngay cả gia chủ Sở gia Sở Nhất Hồng cũng tự thân xuất động?

Ngoài chuyện đó ra, còn có chuyện gì có thể khiến Sở Nhất Hồng kích động thành như vậy?

Tin tức cấp tốc truyền đi, Công Tôn gia chủ đang chờ Sở Nam bày trò, trên mặt chợt lóe lên vẻ mừng rỡ, sau khi khẽ lẩm bẩm một câu, lập tức bình tĩnh trở lại, trong lòng suy tính kỹ lưỡng:

- Chúng ta tạm thời không tùy tiện hành động, phải xác định một chút. Chỉ cần cây đại thụ kia ngã xuống, cái gì mà Sở Nhất Hồng, và thiếu gia chủ gì cũng sẽ sụp đổ theo. Dám làm mất mặt Công Tôn gia ta, quả đúng là không muốn sống.

o0o

Trong Vĩnh Sinh điện, vị ngồi trên cao biểu tình vô hỉ vô bi, không nhìn ra được trong lòng ông ta đang nghĩ gì.

o0o

Đang lúc Sở Nhất Hồng mang theo vài cái nhẫn trữ vật cao cấp đi thẳng đến cấm địa, phát khởi phòng ngự đi đến đầm nước, lập tức choáng váng, Sở gia lão tổ đang đứng bên cạnh đầm nước, còn Sở Nam thì ngồi trong đầm, htnt đang cấp tốc tiêu hao, đầm nước bắt đầu biến thành hố nhỏ…

- Lão tổ, đây là…

Sở gia lão tổ cười nói:

- Thiên Nguyệt Huyền Thủy đối với ta vô dụng rồi, bây giờ Thiên Nguyệt Huyền Thủy sẽ phát huy tác dụng lớn nhất của nó!

- Vậy còn Dương Hỏa chi độc của lão tổ…

- Đã diệt hết rồi!

- A…

Từ trước đến nay, Sở Nhất Hồng luôn là một bộ dạng núi Thái Sơn sụp đổ vẫn không đổi sắc cũng không khỏi bật thốt tiếng kinh hô, từ khi biết được Sở gia lão tổ trúng phải Dương Hỏa chi độc, áp lực trên người ông ta lập tức trở nên vô cùng lớn, chỉ nghe ông ta lắp bắp nói:

- Là ai trừ đi Dương Hỏa chi độc của lão tổ?

Suy nghĩ khẽ xoay chuyển, Sở Nhất Hồng chợt nghĩ đến nguyên nhân chính là Sở Nam, quả nhiên, chỉ nghe thấy Sở gia lão tổ nói:

- Đều là nhờ Sở Nam tiểu tử này, nó đã hấp thụ Dương Hỏa chi độc cho ta.

- Vậy hắn có xảy ra chuyện gì không…

Lúc này, Sở Nhất Hồng lại càng hối hận vì chuyện mình làm năm đó hơn.

- Với ta là độc, nhưng đối với hắn thì lại là phúc.

Sở gia lão tổ nói một câu này, sau đó hỏi:

- Những thứ ta bảo ngươi thu thập sao rồi?

- Toàn bộ ở đây.

Sở Nhất Hồng vội dâng nhẫn trữ vật lên, Sở gia lão tổ bắt lấy, ngoại trừ pháp bảo ra, tất cả đều đưa cho Sở Nam, mà trong lúc hai người nói chuyện thì Thiên Nguyệt Huyền Thủy trong đầm nước đã không còn.

So với Dương Hỏa chi độc, luyện hóa Thiên Nguyệt Huyền Thủy thật sự không hao tổn bao nhiêu tinh lực của Sở Nam, thứ nhất là vì hắn đã là Võ Hoàng cao cấp, quan trọng hơn là cỗ năng lượng thần bí trong người hắn khiến Thiên Nguyệt Huyền Thủy vô cùng phối hợp mà để cho Sở Nam luyện hóa, cùng hai loại dị thủy Dịch Âm Huyền Thủy và Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy dung hợp cùng một chỗ.

Chỉ có như vậy, năng lượng thần bí mới buông tha cho nó.

Trước khi luyện hóa Thiên Nguyệt Huyền Thủy, Sở Nam còn dùng Thiên Nguyệt Huyền Thủy để tôi luyện nhục thể của mình một lượt, cường độ thân thể lại cao hơn vài phần.

Mà Thiên Nguyệt Huyền Thủy vừa bị Sở Nam luyện hóa xong, trong không gian này liền không còn tồn tại lãnh khí nữa, cấm địa của Sở gia cũng không còn là cấm địa nữa. Sở Nam không chutsk hách khí nhận lấy những chiếc nhẫn trữ vật kia, Sở Nhất Hồng nói:

- Lão tổ, mệnh lệnh này đoán chừng khiến rất nhiều người liên tưởng phong phú à…

- Làm sao? Có kẻ cảm thấy lão tổ ta đã lâu không xuất hiện, một giở trò sau lưng?

Ánh mắt Sở gia lão tổ thoáng cái trở nên lạnh lùng, Sở Nhất Hồng khẽ gật đầu, Sở gia lão tổ lạnh nhạt nói:

- Lão tổ ta mà đi ra ngoài thì nhất định sẽ khiến bọn hắn thất vọng một phen…

- Lão tổ, không nên.

Thanh âm Sở Nam và Sở Nhất Hồng đồng thời vang lên, Sở gia lão tổ nhìn hai người, cười:

- Ông cháu các ngươi quả thật là tâm linh tương thông, nói xem, vì sao không nên ra ngoài?

Sở Nhất Hồng nói với Sở Nam:

- Ngươi nói đi.

Sở Nam gật đầu nói:

- Bên trong đến cùng có bao nhiêu “độc xà”? “Độc xà” đến cùng là độc cỡ nào? Sở gia không thể nào biết hết toàn bộ, không bằng nhân cơ hội này thỏa mãn bọn chúng, đem toàn bộ “độc xà” dẫn ra, sau đó một mẻ hốt sạch!

- Hảo tiểu tử.

Sở gia lão tổ tán thán một câu, sau đó nói với Sở Nhất Hồng:

- Ngươi cũng là có ý này?

- Đúng vậy.

Sở Nhất Hồng cũng tương đối hài lòng với Sở Nam, sau đó chợt hỏi:

- Vậy tiếp theo, chúng ta sẽ dẫn xà xuất động thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.