- Nếu không ngoài dự liệu sẽ có người đến tìm hiểu tình huống, lão tổ chỉ cần giả bộ suy yếu, htamaj chí bị thụ thương nhỏ, mà toàn bộ Thần Vũ hầu phủ cũng bày ra không khí khẩn trương, giới nghiêm chặt chẽ. Gia chủ thì phải biểu hiện vẻ trấn tĩnh tuyệt đối, thế nhưng lại âm thâm để lộ chút phong thanh cho đám Sở gia tử đệ, tin rằng bọn chúng sẽ càng liên tưởng nhiều hơn, chuẩn bị một ít đường lui cho bản thân. Sau bình minh, ta sẽ lấy chuyện Công Tôn gia để đi gặp Hoàng Đế, trong lúc nói chuyện, quyên góp một lượng lớn tài vật, sau đó thỉnh cầu Hoàng Đế che chở nhiều hơn. Lúc đó, tin rằng có thể bỏ đi nghi kỵ của đám độc xà kia…
Những lời này của Sở Nam vừa nói ra, hai mắt Sở Nhất Hồng liền nheo lại thành một đường nhỏ, mà Sở gia lão tổ lại nói:
- Thiên Nguyệt Huyền Thủy biến mất, cấm địa bị hủy, tin rằng không ít người có thể dễ dàng tra ra…
Lập tức, Sở gia lão tổ lại nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:
- Những tục sự này, về sau ngươi không cần để ý, ngươi phải nhanh chóng đề cao thực lực của mình, sau này ngươi hãy ở bên cạnh ta.
- Lão tổ…
- Ngươi không muốn sao?
- Không phải tiểu tử không muốn, tiểu tử đã ba năm không gặp mẫu thân, muốn có nhiều thời gian ở bên cạnh mẫu thân hơn.
Sở gia lão tổ gật đầu, nói:
- Ngoại trừ chuyện đó ra, ngươi phải ở bên cạnh ta.
- Được.
Sở Nam lúc này mới sảng khoái đáp ứng.
Sở Nhất Hồng nghe vậy thì trong lòng hơi có chút tiếc nuối, biểu hiện của đứa cháu này quả thật quá ưu tú, về phần tâm trí của nó, đoán chừng nhiều lão gia hỏa cũng không bằng, còn đảm lượng và thực lực càng không cần bàn cãi. Trong lòng bất giác càng hối hận hơn…
Sở gia lão tổ nhìn Sở Nhất Hồng, hung ác nói:
- Về sau bớt làm phiền hắn những chuyện này, nếu cách làm của ngươi không làm hắn hài lòng, ngươi chờ xem ta thu thập ngươi thế nào.
- Lão tổ, ta nào dám…
Sở Nhất Hồng không khỏi cười khổ, chính ông ta ngay cả lệnh bài gia chủ Sở gia cũng đã lấy ra rồi…
Rất nhanh, bình minh đã đến.
Lúc Sở Nam đang bộc lộ tài năng, ngoài chiến trường, Hoàng Phủ Vân Phỉ biết được Sở Nam đã trở lại thành Kim Lăng thì cũng lên đường trở về thành Kim Lăng, mà lộ trình của nàng lại là đi qua Thanh thành.
Hoàng Phủ Vân Phỉ muốn đi Thanh thành làm gì, không cần nói cũng biết.
Bắc Thần Cung Chủ cũng đã nhận được tin tức của thủ hạ, hai vị trưởng lão đã chết trong tay một võ giả tên là Sở Nam. Ngay lập tức, Bắc Thần Cung cũng không hạ lệnh cho người đi đoạt lại địa bàn đã bị Đại Khánh Quốc chiếm đoạt nữa, chỉ xuất ra một đạo Tuyệt Sát lệnh, nhất định phải tìm cho bằng được Sở Nam, giết không tha.
o0o
Đế Tôn trong bóng tối, tính toán cũng chỉ còn vài ngày nữa.
o0o
Thành Kim Lăng, trời đã bình minh.
Sở Nam đem tiểu hầu tử Vương thú còn đang trong thời kỳ sinh trưởng, lưu lại bên cạnh mẫu thân.
Lúc này, lực lượng thủ hộ xung quanh Lâm Tuyết Nhiên đã rất nhiều, âm thầm thủ hộ có vài cường giả Võ Hoàng, dưới uy thế bao trùm của Sở gia lão tổ, tự nhiên sẽ không để xảy ra chuyện gì. Nhưng Sở Nam vẫn đề phòng vạn nhất, dù sao thì tiểu hầu tử kia cũng có thể để lại vài vết cào trên mặt Võ Tôn sơ cấp Trang Bất Chu.
- Xem ra phải tìm cho nương thân một người để nói chuyện mới được.
Trong lòng Sở Nam chợt nghĩ.
Sở Nam xin gặp Hoàng Đế Đại Khánh Quốc, đồng thời dẫn theo mẫu nữ Tuyên Dương phu nhân, còn có những người làm chứng, Sở Nam không có trói mẫu nữ hai người, ngược lại cho bọn họ ngồi kiệu, chỉ có điều mẫu nữ Tuyên Dương phu nhân đều không thể cử động được chút nào. Sở Nam vừa đi ra ngoài thì xung quanh đã có vô số ánh mắt ngó chừng Sở Nam.
Khuôn mặt của Tuyên Dương phu nhân vẫn sưng phù giống như đầu heo, trong ánh mắt nhìn Sở Nam tràn đầy oán hận, đồng thời cũng đầy sợ hãi. Công Tôn Thanh nhớ lại tình cảnh của nàng lúc ở Sở gia, trong lòng không ngừng nghi vấn:
- Đêm hôm qua, Sở gia dường như rất khẩn trương.
Nhận được tin tức, Công Tôn gia chủ Công Tôn Hiền liền theo sát, cũng tiến về phía Vĩnh Sinh điện, Công Tôn Hiền thầm nhủ trong lòng:
- Vĩnh Sinh điện há là nơi ngươi muốn đến, muốn gặp Hoàng Đế là gặp hay sao?
Hành động lần này của Công Tôn Hiền, mục đích rất đơn giản, chính là muốn áp chế Sở Nam, đồng thời thăm dò tin tức từ Sở Nam, chứng nhận thực hư, bởi vì hắn đã nhận được tình báo nói rằng Sở gia càng lúc càng không bình thường.
Sở Nam và Công Tôn Hiền một trước một sau đến hoàng cung, vẻ mặt Công Tôn Hiền đầy lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại thư thái như đang xem một màn kịch vui, thầm nghĩ:
- Lão phu muốn xem ngươi sẽ tiến vào bằng cách nào!
Công Tôn Hiền cho rằng Sở Nam muốn mua chuộc “canh cửa”.
Thế nhưng, suy nghĩ này vừa dứt, trong hoàng cung đã có một vị công công bước ra, ngay sau đó Sở Nam liền tiến vào, Công Tôn Hiền kinh ngạc, bước lên phía trước hỏi tên binh sĩ, tên binh sĩ thấy Thừa Tướng đại nhân đến, tất nhiên không dám lạnh nhạt, vội vàng nói rõ đầu đuôi.
Thì ra Sở Nam này vào đây là bởi vì có hồi báo quân tình trọng đại, sắc mặt Công Tôn Hiền liền trở nên khó coi, cũng vội vàng tiến vào trong.
Hoàng đế Đại Khánh Quốc quả thật không phải muốn gặp cũng có thể gặp được, thế nhưng, Sở Nam lại là ngoại lệ, Hoàng Phủ Diệp rất có hứng thú với Sở Nam, một phế tiểu tử kinh mạch đứt đoạn hai mươi năm trước, hai mươi sau lại có thể sát tử cường giả Võ Đế, trong chuyện này, rốt cuộc có ẩn tình gì?
Cho nên, Sở Nam rất dễ dàng tiến vào Vĩnh Sinh điện, vừa vào Vĩnh Sinh điện, Sở Nam liền cảm thấy một cỗ uy áp, mà cỗ uy áp này không phải cố tình nhằm vào hắn, mà nó vốn dĩ đã tồn tại từ trước, không khỏi thầm nghĩ:
- Đây chính là hoàng giả chi uy sao?
Sở Nam ngẩng đầu, cũng không nhìn thấy lư sơn chân diện mục của Hoàng Phủ Diệp, chỉ nhìn thấy đôi chân của ông ta.
- Vi thần Sở Nam, tham kiến bệ hạ!
- Sở Nam?
- Có thần.
Vừa nói đến đây, tiếp kiến của Công Tôn Hiền lại truyền vào, Hoàng Phủ Diệp phía sau mành vải trướng liền lộ ra vẻ tươi cười hứng thú, thốt ra một chữ:
- Vào!
Công Tôn Hiền đi vào trong điện, sau một phen ca tụng công đức, Hoàng Phủ Diệp lại hỏi Sở Nam:
- Có quân tình gì trọng đại?
- Bệ hạ, quân tình trọng đại, không thể để ngoại nhân biết được, tránh tiết lộ quân cơ.
- Ở đây, có ai là ngoại nhân?
Hoàng Phủ Diệp hỏi rất trực tiếp, Sở Nam trả lời càng trực tiếp hơn, chỉ thẳng vào Công Tôn Hiền, nói:
- Hắn!
- Bệ hạ…
Trong lòng Công Tôn Hiền phát hỏa, nhưng trên mặt lại không hiển lộ, chỉ bày ra bộ dạng đầy ủy khuất, nói:
- Lão thần chính là Thừa Tướng do bệ hạ tuyển chọn, tiểu tử này nói lão thần là ngoại nhân, cũng chính là nói bệ hạ…
Nói đến đây, Công Tôn Hiền thoáng cái quỳ rạp xuống đất, nói:
- Lão thần chịu nhục, chết không có gì đáng tiếc, nhưng hắn ô nhục Ngô Hoàng, lão thần thỉnh tấu, bắt Sở Nam lại, trị hắn tội khi quân, lập tức vấn trảm.
- Công Tôn lão nhi, Ngô Hoàng là vạn thế thánh hoàng, ngươi luôn mồm đem đầu thương chỉ về phía thánh hoàng, có dụng ý gì?
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệp sáng lên, nhưng vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn màn kịch trước mắt.
Công Tôn Hiền lạnh nhạt nói:
- Vậy ngươi nói ta là ngoại nhân…
- Cấu kết Man Việt, ngoài ra còn có một cỗ thế lực thần bí, phản lại Đại Khánh Quốc ta, không phải ngoại nhân thì là gì?
- Nói bậy.
- Bệ hạ, vi thần có chứng cớ!
- Nói!
Lúc này, Sở Nam liền đem chuyện Nhiếp Thanh Vân, ám sát Sở Thiên Phong, còn có cả chuyện Tuyên Dương phu nhân phát sinh ngày hôm qua dâng lên, tất cả đầu thương đều chỉ về phía phủ Thừa Tướng…
Lời này của Sở Nam vô cùng có lập luận, chín phần thực, một phần giả, giả chính là Công Tôn Hiền.
- Càn rỡ!
Công Tôn Hiền lập tức bị chọc giận, quên mất thận ngôn (nói năng cẩn trọng), không khỏi bật thốt, lời vừa ra khỏi miệng liền nghe Sở Nam lạnh nhạt nói:
- Công Tôn Hiền lớn mật, trước mặt thánh hoàng, há có phần để ngươi nói càn rỡ? Ngươi thấy chuyện tình bại lộ? Thẹn quá hóa giận sao?
- Bệ hạ, oan uổng quá, Sở Nam ngậm máu phun người, lão thần vì Đại Khánh Quốc cúc cung tận tụy…
- Ngươi có dám để người xông vào phủ Thừa Tướng, tra xét một phen hay không?
Sở Nam nhàn nhạt hỏi, lại khiến Công Tôn Hiền sửng sốt, phản ứng đầu tiên trong lòng chính là:
- Hẳn là Sở gia đã có động tay động chân ở phủ Thừa Tướng…
Không đợi Công Tôn Hiền đáp ứng, thanh âm của Hoàng Phủ Diệp lại lần nữa truyền ra:
- Trẫm cho ngươi nói, ngươi chỉ cần nói là được.
Nghe thấy một câu khó hiểu như vậy, toàn thân Công Tôn Hiền thoáng cái phát lạnh, Sở Nam không để ý đến Công Tôn Hiền, lên tiếng nói:
- Rõ, bệ hạ! Ngày ấy, trong đám võ giả ám sát Sở soái có không ít cường giả Võ Đế kỳ lạ, bọn hắn có thực lực Võ Đế, nhưng lại không thể ngưng tụ thành "Trường", Sở soái suy đoán có thể đây là thủ đoạn sử dụng đan dược của thế lực nào đó nhằm nhanh chóng đề thăng tu vi võ giả.
Thanh âm vừa truyền ra, ánh mắt Hoàng Phủ Diệp thoáng cái trở nên lạnh lẽo, trong Vĩnh Sinh điện, uy áp càng thêm mãnh liệt, chuyện nghiêm trọng như vậy không phải đơn giản, nếu như có một phương thế lực có thể chế tạo ra một lượng lớn Võ Đế, lại tập hợp đám Võ Đế đó thành quân đội, kết quả có thể tưởng tượng được.
- Công này chính là đại công, Sở Nam, ngươi ở tiền tuyến trảm sát hai Võ Đế, đem mấy trăm vạn quân Man Việt đánh tan, ngươi muốn phong thưởng gì?
- Vi thần không cầu gì khác, chỉ muốn cấp cho mẫu thân một phong hào, một phong hào còn cao hơn nhất phẩm Cáo Mệnh phu nhân của Tuyên Dương phu nhân!
Lời của Sở Nam vừa xuất ra, trong lòng Công Tôn Hiền lại quặn lên, giống như nuốt phải con ruồi, kẹt ngang yết hầu, tất nhiên không thoải mái, đây rõ ràng là nhằm vào Công Tôn gia mà.
- Phong mẫu thân Lâm Tuyết Nhiên của Sở Nam là đặc phẩm Cáo Mệnh phu nhân!
- Tạ thánh hoàng ban ân!
- Sở Nam, ngươi rất không tồi, còn yêu cầu gì khác nữa?
- Vi thần, quả thật đúng là còn một yêu cầu.
- Nói!
Công Tôn Hiền nghe thấy Sở Nam quả thật muốn đề xuất yêu cầu, trong lòng không khỏi mừng rỡ, thầm nghĩ:
- Không biết thức thời, không biết tiến lui, còn muốn đấu cùng lão phu? Lão phu chính là Thừa Tướng, chính là đối tượng mà bệ hạ dùng để khắc chế Sở gia các ngươi đấy.
Chỉ có điều, Công Tôn Hiền nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Sở Nam, trong lòng vẫn còn chút bất an…
Trong lòng Công Tôn Hiền vừa vui vừa buồn, vui chiếm phần nhiều, đang chờ Sở Nam nói ra yêu cầu, sao đó sẽ tiến hành phản công, bằng không, mặt mũi hắn hôm nay sẽ mất sạch, không ngờ lại bị một tiểu tử chiếm tiện nghi.
Sở Nam nghiêm trang nói:
- Thánh hoàng tiết kiệm, không thịnh hành thổ mộc, mặc dù hoàng cung bị thời gian xâm thực, nhưng vẫn không sửa chữa, thánh hoàng thiên đức, nhưng Sở gia thân là con dân Đại Khánh Quốc, cảm giác được hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, nay nguyện góp chút lực, quyên góp 1000 vạn thượng phẩm nguyên thạch.
Những lời đầy khí phách này không hề vang vọng khắp Vĩnh Sinh điện, nhưng lại khiến Công Tôn Hiền kinh ngạc sững sờ, chủ ý lúc trước của hắn đều thất bại, yêu cầu như vậy, hắn dám phản đối sao?
- 1000 vạn thượng phẩm nguyên thạch? Sở gia các ngươi thật sự cam lòng quyên góp?
Trong lòng Công Tôn Hiền thầm nghi vấn, đột nhiên chợt nghĩ:
- Sở gia tại sao lại quyên góp 1000 vạn thượng phẩm nguyên thạch? Chẳng lẽ là… dùng tiền tiêu “tai”?
Kinh ngạc trong lòng Công Tôn Hiền thoáng chốc liền biến thành kinh hỉ.
Ánh mắt Hoàng Phủ Diệp cũng sáng lên, lập tức phỏng đoán ý tứ của Sở Nam, trong lòng không khỏi phiền muốn:
- Chẳng lẽ hắn thật sự không được?
Một Võ Tôn bỏ mình, đối với Đại Khánh Quốc mà nói thì đây chính là tổn thất tương đối lớn.
- Yêu cầu này của ngươi quả là đặc biệt, chỉ có điều, trẫm chuẩn.
- Tạ thánh hoàng.
- Luật pháp Đại Khánh Quốc không phải trò đùa, cưỡi thú chạy trọng phố, tùy ý đụng thương người qua đường, thật đúng là uy phong, trẫm còn chưa làm như vậy bao giờ…