Bạch Trạch Vũ nhìn những thiếu niên trước mắt muốn thông qua khảo thí, trở thành đệ tử Thánh Hỏa Môn mà không ngừng lắc đầu, nói:
- Không được, không được, không được…
Trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ:
- Những người này so với ta chênh lệch quá lớn, ta mười ba tuổi đã là Võ Sĩ cao cấp, mười bảy tuổi đã là Võ Sư cao cấp, những người trước mặt quả thật quá kém.
Nghĩ đến đây, trong đầu Bạch Trạch Vũ không khỏi hiện lên một đạo thân ảnh, đạo thân ảnh này chính là Sở Nam, không phải hình ảnh hắn thấy Sở Nam không thể chinh phục, liều mạng cũng muốn đứng lên, khiến hắn kinh hãi mà khởi dậy sát niệm. Mà là hình ảnh Sở Nam bị hắn lần lượt đánh ngã xuống đất, không ngừng thổ huyết.
- Ông trời đối với ngươi thật tốt, cho ngươi chết trước, bằng không thì ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, đánh từng quyền cho đến khi ngươi không thể đứng dậy được nữa, cho đến khi chết mới thôi…
Bạch Trạch Vũ nghĩ đến đây, ngẩng đầu nhìn người báo danh trước mặt, nói:
- Không được, ngươi quá lớn rồi.
- Tiền bối, ta còn thiếu ba tháng nữa mới mười tám tuổi, van xin người hãy cho ta một cơ hội, ta nhất định có thể vượt qua kiểm tra, tiền bối, cầu xin người…
Người này quỳ xuống trên mặt đất, mà bên cạnh hắn còn có một lão già tóc đã điểm bạc, chính là phụ thân của người thanh niên.
- Tiền bối, hãy cho con của ta một cơ hội, con của ta rất cố gắng, bây giờ đã là Võ Sĩ cao cấp rồi.
Hai người không ngừng cầu khẩn, tạo nên động tĩnh không nhỏ, những đệ tử Thánh Hỏa Môn phụ trách thu nhận đệ tử cũng đổ dồn ánh mắt về phía bên này.
Bạch Trạch Vũ cảm thấy những ánh này, đặc biệt là những ánh mắt đồng tình trong các mắt các nữ tử, lại nghe thấy hai người kia gọi hắn là tiền bối, trong lòng quả thực sảng khoái, vì vậy cao hứng nói:
- Được, cho các ngươi một cơ hội!
- Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối…
Hai cha con đồng thời dập đầu tạ ơn không ngừng, Bạch Trạch Vũ lúc này mới hỏi:
- Ngươi tên gì?
- Ta họ Sở, tên Trạch Vũ.
- Sở Trạch Vũ?
Bạch Trạch Vũ lẩm bẩm, thần tình trên mặt đột nhiên biến hóa, Sở Trạch Vũ đang muốn đi về phía sân khảo thí bên trái thì Bạch Trạch Vũ chợt quát:
- Đứng lại.
- Tiền bối, người có gì phân phó?
- Ngươi bị loại rồi.
Bạch Trạch Vũ lạnh lùng nói, thanh niên gọi là Sở Trạch Vũ căn bản không kịp phản ứng, chân hắn theo phản xạ bước về phía trước, Bạch Trạch Vũ đưa tay ngăn lại, lần nữa nghiêm giọng quát:
- Ta nói ngươi bị đào thải, ngươi không nghe sao?
- Tiền bối…
Sở Trạch Vũ rốt cuộc cũng hồi thần lại, vội hỏi:
- Tiền bối, ta còn chưa trải qua khảo thí, tại sao lại bị đào thải?
- Không cần khảo thí nữa, ta nói ngươi bị loại thì ngươi bị loại.
- Dựa vào cái gì? Ta hoàn toàn phù hợp điều kiện tuyển nhận đệ tử Thánh Hỏa Môn, ngươi có tư cách gì không cho ta khảo thí?
Sở Trạch Vũ bắt đầu tức giận, phụ thân Sở Trạch Vũ ở bên cạnh vội vàng cầu khẩn:
- Tiền bối, người có phải là nhầm lẫn gì không?
- Câm miệng!
Bạch Trạch Vũ rống lên với phụ thân Sở Trạch Vũ, sau đó quay đầu nói với Sở Trạch Vũ:
- Ngươi bước thêm một bước đừng trách ta hạ thủ vô tình, kẻ tự tiện xông vào Thánh Hỏa Môn đều phải chết!
Nghe nói vậy, Sở Trạch Vũ gấp đến hai mắt đỏ hồng, nắm đấm hắn khẽ siết chặt, muốn xông lên đánh Bạch Trạch Vũ vài quyền, nhưng phụ thân hắn đã vội vàng kéo hắn lại, khuyên nhủ:
- Nhi tử, ngươi đừng giận, Thánh Hỏa Môn không muốn ngươi thì thôi, vẫn còn môn phái khác, chắc chắn sẽ có nơi tu luyện thích hợp với ngươi, chúng ta đi thôi…
Sở Trạch Vũ cũng biết nếu như hắn xông lên làm loạn, không chỉ bị không đánh được người ta mà còn bị người ta đánh chết, ngay cả phụ thân của hắn cũng sẽ liên lụy, Sở Trạch Vũ cố gắng nhẫn nhịn, cắn răng hỏi:
- Vì sao? Vì sao chứ?
- Bởi vì ngươi họ Sở, tên còn là Trạch Vũ nữa, hơn nữa hai chữ Trạch Vũ còn nằm phía sau chữ Sở! Nếu như ngươi đổi lại họ tện, ví dụ như ngươi tên là Bạch Nam, nói không chừng ta có thể cho ngươi cơ hội!
Bạch Trạch Vũ nở nụ cười, nụ cười phi thường đắc ý, cực kỳ khoa trương.
-DG-: Tất cả tội lỗi đều do tác giả, đặt cái tên quá ép người
- Ta họ Sở thì làm sao? Dựa vào cái gì ta tên là Sở Trạch Vũ thì không cho ta tham gia khảo thí? Còn bắt ta họ Bạch, gọi là Bạch Nam? Tùy ý đổi tên,quên đi tổ tông chính là chuyện đại sỉ nhục, ta làm sao có thể đáp ứng?
Sở Trạch Vũ đúng là điên rồi, hắn hoàn toàn không biết chuyện gì cả.
- Cho ngươi một con đường sáng ngươi lại không đi, ngươi không đổi tên thành Bạch Nam thì cút đi, đừng ở đây ngăn cản, những người khác còn phải khảo thí!
Bạch Trạch Vũ mặc kệ ánh mắt của những đồng môn nhìn hắn thế nào, dù sao thì hắn tiến vào Thánh Hỏa Môn cũng không giống những người này, cho dù bọn hắn có phản ánh lên trên thì hắn cũng không sợ, tất cả đều có sư phụ hắn bao che rồi.
Sở Trạch Vũ vẫn không lập tức rời đi, trong mắt hắn lúc này tràn đầy lửa giận.
- Nếu không cút thì đừng trách ta không khác khí.
Bạch Trạch Vũ nói xong liền vung một quyền đánh tới Sở Trạch Vũ, một quyền này chỉ là Hỏa Liệt Quyền, chỉ có điều uy thế so với ba năm trước thì tăng gấp bội. Trên nắm tay bộc phát hỏa diễm lấp lánh, không phải là màu vàng hay màu tím, mà là Cực Dương Chân Hỏa.
- Phành…
Sở Trạch Vũ trung một quyền thối lui vài chục mét có dư, miệng không ngừng thổ huyết, phụ thân Sở Trạch Vũ vội vàng chạy đến, mà ánh mắt những đệ tử Thánh Hỏa Môn khác nhìn Bạch Trạch Vũ cũng thay đổi, có người hoảng sợ nói:
- Không thể tưởng tượng được Bạch sư huynh đã luyện thành Cực Dương Chân Hỏa, không hổ là thiên tài chỉ sau Mộc sư huynh…
Những người khác đều nhao nhao gật đầu phụ họa.
Bạch Trạch Vũ tất nhiên đã nghe thấy những âm thanh này, trong lòng khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ:
- Đệ nhị thiên tài? Ta đã sớm muốn vượt qua Mộc Thiếu Thu, sẽ có lúc ta đem hắn dẫm dưới chân, để các ngươi biết ta mới thật sự là đệ nhất thiên tài của Thánh Hỏa Môn.