- Thiếu chủ, ngươi biết căn cứ của tổ chức sát thủ Khô Lâu?
- Đi theo ta là được rồi.
Sở Nam không nói nhiều, nhanh chóng lên đường, trước khi diệt Thánh Hỏa Môn, hắn quả thật không biết căn cứ của tổ chức sát thủ Khô Lâu, cho dù dùng lực lượng của Sở gia thì cũng xuất hiện đến mấy suy đoán, nhưng chưa thể xác định, thế nhưng bây giờ lại từ Phiền Tử Kiến biết được, bởi vì tổ chức sát thủ Khô Lâu chính là quân cờ của Đại Chu ở Đại Khánh Quốc…
Trong lòng lão quái vật lúc này đã không bình tĩnh được nữa, thầm nghĩ:
- Gia tộc, môn phái, tổ chức sát thủ, còn có quân đội, thiếu chủ Sở gia này đã náo loạn khắp Đại Khánh Quốc một phen, hắn đến cùng muốn làm gì? Chẳng lẽ chỉ vơ vét của cải? Có đánh chết ta cũng không tin, tuy nhiên không biết đến cùng là hắn muốn gì?
Sở Nam nhìn vầng thái dương trên đầu, trong lòng có chút cấp bách:
- Lại một ngày nữa trôi qua, Huyền Vô Kỳ đã ra chưa?
o0o
Bên trong trụ sở bí mật của Đại Chu, Đế Tôn cũng đang nói:
- Sắp rồi, thiên hạ này sắp trở nên náo nhiệt rồi.
o0o
Cùng lúc đó, trong Vĩnh Sinh điện, một hắc ảnh đang hướng Hoàng Phủ Diệp bẩm báo hành vi của Sở Nam, Hoàng Phủ Diệp sau khi nghe xong, liền phất phất tay, để hắc ảnh rời đi, sau nửa ngày mới lẩm bẩm:
- Tên Sở Nam nay quả thực không đơn giản, không thể để thế lực Sở gia tiếp tục cường đại được nữa, Công Tôn gia bây giờ đã không còn là đối thủ của Sở gia, nên chọn nhà nào để lên đài đây? Nhiếp gia vốn là một lựa chọn tốt, chỉ tiếc rằng Sở Nam ra tay quá nhanh…
Suy nghĩ hồi lâu, Hoàng Phủ Diệp vẫn không tìm ra được nhân tuyển thích hợp.
Đang lúc ảo não, trong đầu Hoàng Phủ Diệp chợt lóe lên một cái tên.
Cái tên này, gọi là Sở Nam!
Hai chữ “Sở Nam” thoáng hiện trong đầu vị Đại Khánh Quốc chi chủ này, Hoàng Phủ Diệp từ trước đến nay đều vui buồn không lộ ra trên mặt, thế nhưng lúc này gương mặt lại hiện ra vẻ tươi cười thú vị.
- Ngươi không phải muốn phong Vương Hầu sao? Trẫm cho ngươi! Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông, hoặc lấy đao đánh kiếm! Ván cờ này các lúc càng thú vị rồi!
Hoàng Phủ Diệp lẩm bẩm, phảng phất như nhìn thấy tràng cảnh hai quân liều mạng chém giết được thôi diễn trong sa bàn, hơn nữa, cả hai quân này đều là họ Sở!
- Người đâu!
Thanh âm uy nghiêm của Hoàng Phủ Diệp vang vọng trong Vĩnh Sinh điện, một người tiến vào, quỳ xuống đất.
- Soạn chỉ!
Văn phong tứ bảo lúc này xuất hiện trước mặt người kia, chỉ có điều giấy không phải màu trắng, mà là hoàng kim óng ánh, trái phải đều là quyển trục có long ấn.
- Phong Sở Nam làm Quan Quân Hầu!
Chỉ bảy chữ ngắn ngủi từ trong miệng Hoàng Phủ Diệp phát ra, người soạn chỉ lập tức toàn thân chấn động, tiếp đó một vài tài liệu liên quan đến Sở Nam bị ném đến trước mặt hắn, người soạn chỉ vội vàng duyệt qua, lập tức viết xuống:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…
Hoàng Phủ Diệp tuy chỉ nói bảy chữ, nhưng ý chỉ luôn phải trau chuốt một phen, kết quả là trên quyển trục óng ánh hoàng kim kia đã xuất hiện các loại từ ngữ như trí dũng song toàn, dũng quan tam quân,…
Đợi soạn chỉ hoàn tất, quyển trục hoàng kim bay đến trước mặt Hoàng Phủ Diệp, ngay sau đó, đồng dạng liền xuất hiện một ngọc tỉ lăng không hiện ra, khắc lên trên quyển trục, quyển trục lập tức phát sáng lập lòe, một cỗ năng lượng “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn” chấn động không ngừng.
Hoàng Phủ Diệp phất tay để người kia lui ra, ánh mắt trở nên lăng lệ vô cùng:
- Nếu ngươi không trở thành cây đao nhọn của trẫm, vậy thì… trẫm có thể phong ngươi làm Vương Hầu thì cũng thể để ngươi rơi xuống vực sâu, thaajmchis là hủy đao!
Tin tức Sở Nam trở thành Quan Quân Hầu từ Vĩnh Sinh điện truyền ra, rất nhanh đã khiến dư luận xôn xao, Công Tôn Hiền nghe thấy tin tức này, lập tức ngẩn ra tại chỗ, chán nản ngồi xuống đất, hắn biết Công Tôn gia không được sự sủng ái của hoàng thượng thì lần này thật sự xong rồi.
Trong thành Kim Lăng, còn có một phủ, ở rất xa, chính là Vũ Mục phủ của đường Vũ Mục.
Vũ Mục là người duy nhất tại Đại Khánh Quốc, sau khi tiếp nhận tin tức Sở Nam được phong Quan Quân Hầu, chỉ cười mà không nói, thế nhưng nụ cười kia lại không khiến người ta có cảm giác tắm gió xuân, ngược lại lạnh lẽo như sương:
- Một tiểu tử còn chưa đầy hai mươi đã phong Quan Quân Hầu, Sở gia một nhà hai hầu, hoàng đế đang có chủ ý gì đây?
o0o
Sở Nam cách tổ chức sát thủ Khô Lâu không xa, nhưng lại không biết việc này, không biết hắn đã trở thành Quan Quân Hầu, không biết trong thành Kim Lăng bởi vì hắn mà tạo nên vô số sóng gió, hắn chỉ toàn lực đi thu thập dược liệu "Trường Thọ Đan" và "Phong Ma Đan", "Trường Thọ Đan" chính là để luyện chế cho cha mẹ hắn, "Phong Ma Đan" thì để cho chính hắn, hắn có cảm giác, mặc dù Huyền Vô Kỳ không lập tức tìm đến tận cửa, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày hắn và Huyền Vô Kỳ triển khai quyết đấu sinh tử, đây chính là số mệnh, bắt đầu từ một khắc hắn bị Huyền Hỏa Huyết Mãng nuốt vào bụng, có được di vật của Ma Đạo Tử thì số phận đã định sẵn.
- Luyện đan, luyện khí, thời gian…
Trong đầu Sở Nam hiện lên ba từ này, sau đó kiên định nói:
- "Trường Thọ Đan" phải luyện, trọng kiếm cũng phải tu phục!
Lúc Sở Nam đang thu thập linh dược "Trường Thọ Đan", đồng thời cũng tìm thấy không ít tài liệu luyện khí quý hiếm, những tài liệu này đều là chuẩn bị để làm trọng kiếm.
Động tĩnh Sở Nam khiến rất nhiều thế lực chú ý, tất cả mọi người đang suy đoán hướng đi của Sở Nam, trong đó có cả Khô Lâu, các đại nhân vật tập trung trong một nơi bí mật của Khô Lâu, một người tay đeo nhẫn trữ vật hình Hồ khô lâu nói:
- Qua suy đoán sơ bộ, tài vật trên người Sở Nam nếu như đổi thành thượng phẩm nguyên thạch, thì có lẽ không ít hơn 8 tỷ, vượt quá 10 tỷ cũng không phải là không có khả năng!
- 10 tỷ thì sao? Ngươi biết hắn bây giờ đang ở đâu không? Lại nói, ngươi có thực lực để nuốt 10 tỷ sao?
Người nói lời này, trên tay đeo nhẫn trữ vật hình Hổ khô lâu!
- Ta đương nhiên không có, nhưng, Khô Lâu thì có!
- Hồ khô lâu, ngươi muốn kéo toàn bộ Khô Lâu vào hố lửa? Ngươi xem kẻ nào chọc vào tên sát tinh kia, Phong Vũ lâu, Thánh Hỏa Môn, Nhiếp gia,… có ai là có kết cục tốt?