Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 898: Một cước đạp không



- Ha ha ha…

Sở gia lão tổ cuồng tiếu một trận, vỗ bả vai Sở Nam rồi nói:

- Tiểu tử ngươi so với ta năm đó còn cuồng hơn!

- Chuyện đó là hiển nhiên.

- Khen ngươi hai câu mà ngươi đã phồng lỗ mũi rồi, nghe cho kỹ đây, tiểu tử, sau ngươi xuất quan, nếu không thể đánh bại ta, vậy thì phải tăng thêm huấn luyện ma quỷ. Ngoài ra, cho dù ngươi muốn bế quan thì cũng phải thụ phong Quan Quân Hầu rồi hãy bế quan. Bởi vì như vậy, cho dù Huyền Vô Kỳ có xuất quan thì vị ở trong Vĩnh Sinh điện kia cũng sẽ không để cho Quan Quân Hầu hắn vừa phong bị người khác đánh chết được. Lại nói, nếu ngươi không còn thì hắn muốn tìm một cây đao cũng không phải dễ. Trời sáng thì ngươi lập tức đem tin tức về Đại Chu nói cho vị ở Vĩnh Sinh điện nghe, có nhiều nhân tố như vậy, Huyền Vô Kỳ có lẽ sẽ không lập tức giết đến, mà cho dù hắn giết đến… hừ…

Sở gia lão tổ hừ lạnh một tiếng, sát khí lạnh lẽo phát ra, sau đó nghiêm túc nói-

- Ngươi phải càng mạnh hơn, nhanh hơn thì mới có thể đánh bại ta. Sở Nam, ta chờ ngươi đánh bại ta.

- Ừm…

Sở Nam gật mạnh đầu, quay người rời đi, bóng lưng tựa như ngọn núi. Sở Nam nói muốn đánh bịa Sở gia lão tổ cũng không phải là ngông cuồng không biết bản thân, lần này hắn bế quan, quan trọng nhất chính là muốn lợi dụng trận pháp, lợi dụng sa bà thôi diễn, đem toàn bộ những kinh mạch còn lại của Thương Sơn Quyết thôi diễn ra, đả thông toàn bộ.

- Sau đó, chính là kiện Thánh Khí Vũ Hóa Phiến kia.

Ngoài ra, còn có Thiên Nhai Chỉ Xích, Thiên Hành Cửu Bộ, Càn Khôn Nhất Chỉ,…

Nếu như còn thừa thời gian, Sở Nam còn muốn tu luyện Huyễn Ảnh Phân Thân, ngưng tụ ra một phân thân, dù sao thì nhiều người hơn, không những chiến lực tăng mà còn nhiều thêm một mạng!

Trở lại viện tử, Lâm Tuyết Nhiên và Sở Châu Nhi còn chưa ngủ, Sở Nam nói chuyện với nương thân một lúc, Lâm Tuyết Nhiên nói cho hắn biết, Sở Thiên Phong cha hắn sắp từ tiền tuyến trở về rồi.

Nghe tin tức phụ thân sắp trở về, Sở Nam tất nhiên cao hứng không thôi, đã gần bốn năm rồi, rốt cuộc thì một nhà cũng có thể đoàn tụ, có thể giống như lúc trước, ba người ngồi một bàn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt thì trời đã sáng.

Sở Nam đi đến Vĩnh Sinh điện, ngoại trừ bẩm báo sự tình Đại Chu, còn nghe phong làm Quan Quân Hầu. Lúc rời đi, Sở Nam còn đụng phải Hoàng Phủ Vân Phỉ, hôm nay Hoàng Phủ Vân Phỉ ăn mặc so với minh châu còn muốn lấp lánh hơn, lúc nhìn thấy Sở Nam còn ném cho Sở Nam một ánh mắt hàm tình.

Trong lòng Sở Nam không hề bận tâm, hắn tất nhiên thấy ánh mắt đó, nhưng hắn càng biết người trong lòng hắn là ai, chính là Tử Mộng Nhân, Sở Linh Vân, còn có Điệp Y Tiên Tử…

Hoàng Phủ Vân Phỉ sở dĩ làm vậy, lý do rất phức tạp, nhưng cũng rất đơn giản. Những chuyện mà mấy ngày qua Sở Nam làm, Hoàng Phủ Vân Phỉ đều biết rõ, còn nhớ đến uy hiếp của Sở Nam, trái tim Hoàng Phủ Vân Phỉ không khỏi lạnh toát, tối hôm qua Hoàng Phủ Vân Phỉ cũng nhận được lá thư mà Thái tử ca ca Hoàng Phủ Triệt gởi cho nàng, trong thư muốn nàng nhất định phải giao hảo với Sở Nam, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, hai người nhất định phải kết làm phu thê, thành duyên Tần Tấn càng tốt, vì vậy, Hoàng Phủ Triệt còn nảy ra chủ ý, để Hoàng Phủ Vân Phỉ sử dụng chiêu gạo nấu thành cơm, sau đó lại mời phụ phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn cho hai người.

Như vậy thì Sở Nam không thể tiếp tục từ chối được nữa. Còn hắn cũng được thế lực cường hãn là Quan Quân Hầu ủng hộ.

Hoàng Phủ Vân Phỉ sau khi đọc xong, không khỏi trầm mặc, cảm tình của nàng đối với Sở Nam rất phức tạp, có kính nể, ví dụ như lần đầu tiên gặp tên lính mới ở Thanh thành. Cũng có oán hận, ví dụ như hắn không những ẩn giấu thân phận với nàng mà còn uy hiếp nàng. Còn có sự sùng bái đối với cường giả, càng thưởng thức Sở Nam hơn.

Sau khi suy nghĩ trước sau, Hoàng Phủ Vân Phỉ quyết định dựa theo lời Hoàng Phủ Triệt mà làm, cho nên mới có một màn hôm nay, hơn nữa, lúc đi sát qua bên người hắn, Hoàng Phủ Vân Phỉ còn khẽ mở đôi môi anh đào, nói:

- Muốn biết Tử Linh thảo ở đâu thì đến tìm ta.

Dứt lời, Hoàng Phủ Vân Phỉ liền thướt tha rời đi.

o0o

Ngay lúc Sở Nam đang đứng trong Vĩnh Sinh điện, Bắc Tề Quốc, Thiên Nhất Sơn xảy ra đại sự.

Tại nơi tuyệt mật của Thiên Nhất Sơn, nơi Huyền Vô Kỳ bế quan, hắn đang đứng trong một loại cảnh giới huyền diệu, trong cảnh giới này, hắn chi phối tất cả, tất cả mọi loại hỏa diễm đều phải nghe mệnh lệnh của hắn, phủ phục dưới chân hắn, hướng về phía hắn tam quỳ cửu khấu tam thập lục bái (*).

(*) Ba quỳ chín lạy ba mươi sáu bái.

Phía xa xa, một ngọn hỏa diễm dày đặc đột nhiên xuất hiện một trận phong bạo, phô thiên lấp địa.

Trong cơn phong bạo, đột nhiên xuất hiện một bậc thang.

Trong sát na nhìn thấy bậc thang, trong lòng Huyền Vô Kỳ lập tức xuất ra một đạo ý niệm:

- Đạp lên đi, lúc đó sẽ vượt qua cảnh giới Võ Tôn! Đạp lên đi, sẽ trở thành Võ Thánh! Đạp lên đi, lúc đó có thể chính thức nắm giữ quy tắc chi hỏa! Mọi loại hỏa diễm trên thế gian đều phải nghe nó hiệu lệnh!

Không chút do dự, Huyền Vô Kỳ đi đến phía những bậc thang kia, bước lên từng bước một, không có thống khổ, không có hỏa kiếp đốt thân, chỉ có sảng khoái như cá gặp nước, chỉ có cuồng ngạo như thiên hạ đều trong tay ta.

Rất nhanh, Huyền Vô Kỳ đã đứng trước bậc thang, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một đạo thần niệm:

- Tín ngưỡng ta, ngươi mới có thể đạp lên bậc thang này!

Theo đạo thần niệm này xuất hiện còn có một tia hỏa diễm!

Hỏa này mặc dù chỉ có một tia, nhưng uy năng phóng xuất ra lại tràn ngập toàn bộ không gian ý niệm của Huyền Vô Kỳ.

Nhìn tia hỏa diễm này, trong lòng Huyền Vô Kỳ nhất thời cảm thấy vô lực, mặc dù bản thân có thể khống chế tất cả mọi loại hỏa diễm trên thế gian, thế nhưng lại không thể khống chế được tia hỏa diễm này, bất giác, Huyền Vô Kỳ liền khom người xuống bái, tín ngưỡng tia hỏa diễm này.

Trong tích tắc lựa chọn, cảm giác vô lực trên người hắn đột nhiên tiêu tán, tiếp đó tia hỏa diễm cũng biến mất, Huyền Vô Kỳ cảm thấy trong thể nội dường như có thêm một thứ gì đó không rõ, Huyền Vô Kỳ đối với sự xuất hiện của tia hỏa diễm kia, thanh âm kia, quả thật có chút nghi hoặc.

Thế nhưng, nhìn bậc thang gần ngay trước mắt, bậc thang Võ Thánh, Huyền Vô Kỳ lại quên đi tất cả nghi hoặc, hưng phấn vạn phần cất bước đạp lên bậc thang, muốn bước lên bậc thang đó.

- Ầm…

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, nổ sập một mảng Thiên Nhất Sơn, cả năm ngọn núi cũng đồng thời thấp đi một chút, đệ lục phong cũng bị hủy, mà nơi bế quan tu luyện của Huyền Vô Kỳ cũng chấn động kịch liệt, cự thạch không ngừng lăn xuống.

Tiếng nổ này không chỉ hủy Thiên Nhất Sơn mà còn vang lên trong nội tâm Huyền Vô Kỳ, phá vỡ cảnh giới huyền diệu của hắn.

Tức khắc, cảnh giới huyền diệu liền bị phá vỡ, vạn hỏa sụp đổ, bậc thang Võ Thánh biến mất…

-DG-: Đoán không sai mà, hắn lên Võ Thánh thì chúa mất rồi

Vốn chỉ còn cách bậc thang Võ Thánh vẻn vẹn một bước, không ngờ Huyền Vô Kỳ lại đạp vào hư không…

- Á á á á…

Huyền Vô Kỳ giống như hung thú bị cướp đi hài tử, rống lên một tiếng bi thiết phẫn nộ, tiếng hét thảm vang vọng cả tòa Thiên Nhất Sơn, Trang Bất Chu đang tu luyện để khôi phục tu vi cũng nhảy dựng lên, lẩm bẩm:

- Sư huynh xuất quan rồi…

Một giây đó còn kinh hỉ vô cùng, nhưng chỉ nháy mắt sau, Trang Bất Chu liền phát hiện bên trong tiếng hét không phải là cuồng hỉ, mà là cuồng nộ, lòng Trang Bất Chu nhất thời rối loạn, không khỏi nghĩ:

- Sư huynh đã xảy ra chuyện gì sao?

Tất cả hi vọng hiện nay của Trang Bất Chu đều đặt trên người sư huynh Huyền Vô Kỳ, nếu như Huyền Vô Kỳ xảy ra chuyện gì thì hắn, thậm chí cả Thiên Nhất Sơn, tất cả nguyện vọng đều sẽ mất sạch.

Trang Bất Chu vội vàng mang theo mười tên đệ tử Thiên Nhất Tông từ bên ngoài lao đến, nhìn thấy một thân ảnh bị hỏa diễm vây quanh, trong nháy mắt Trang Bất Chu và đám người nhìn thấy, những tệ đệ tử Thiên Nhất Tông có hỏa thể chất và tu luyện võ quyết Hỏa hành liền cảm thấy hỏa diễm trong cơ thể mình tựa như bị khống chế, kích động như muốn phá thể mà ra vậy.

Lại một tiếng gầm giận giữ, trên không trung rơi xuống một đoàn hỏa diễm, rơi lên Thiên Huyền Phong, lập tức Thiên Huyền Phong bị ngọn lửa này bao phủ, chỉ trong vài giây thì hỏa diễm biến mất, Thiên Huyền Phong trước mắt mọi người cũng bị thiêu đốt thành hư vô.

Đám người Trang Bất Chu nghẹn họng nhìn trân trối, trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng lẫn sợ hãi, Trang Bất Chu lẩm bẩm:

- Sư huynh thành công rồi, thành công rồi…

Chốc lát sau, Trang Bất Chu lại tràn đầy nghi hoặc:

- Sư huynh thành công rồi, tại sao còn phát ra tiếng hét như vậy?

Tại một nơi cách Thiên Nhất Sơn rất xa cũng có mấy chục người vẻ mặt hưng phấn, mỗi người đều lẩm bẩm:

- Thành rồi, thành rồi, Huyền Vô Kỳ đã bị ra rồi, uy năng của cấm chế bạo tạc quả thật khiến người ta hãi nhân…

- Đừng nói nữa, nhanh rút lui, Huyền Vô Kỳ cũng không phải là thứ tốt lành gì đâu.

Một thanh âm lạnh lùng cắt đứt nghị luận của bọn hắn, mọi người đều run rẩy, vội vàng muốn bỏ chạy, đột nhiên một âm thanh phẫn nộ đến tột cùng trực tiếp vang lên trong đầu bọn hắn:

- Muốn đi? Các ngươi còn muốn đi? Các ngươi có thể chạy đi đâu?

Trong đầu bọn hắn không ngừng quanh quẩn những âm thanh này, những kẻ chạy trước tiên, bất kể là trên trời hay dưới đất đều bỗng nhiên biến thành hỏa diễm, mấy người kia nhất thời bị chìm trong biển lửa, hỏa diễm này không chỉ thiêu đốt bên ngoài bọn hắn mà còn từ bên trong đốt ra…

Chỉ trong nháy mắt, những kẻ này liền biến thành một làn khói, bị gió thổi tan, những người còn lại thấy vậy lập tức sợ hãi tới cực điểm, bọn hắn biết thực lực Huyền Vô Kỳ rất cao, nhưng không ngờ vẫn còn đánh giá thấp hắn.

- Các ngươi là phụng mệnh ai mà đến?

Huyền Vô Kỳ phải tìm cho bằng được hung thủ đã phá đi bậc thang Võ Thánh của hắn, đem đối phương bầm thây vạn đoạn, những người này thấy tình thế không ổn, vội vàng tự bạo, thế nhưng Huyền Vô Kỳ lại hừ lạnh một tiếng:

- Trước mặt lão phu, các ngươi còn dám tự bạo?

Lập tức, trong đan điền bọn hắn liền xuất hiện một đoàn hỏa diễm, đem nguyên hạch của bọn chúng đốt sạch sẽ, mấy người kinh hãi, Huyền Vô Kỳ không tiếp tục đặt câu hỏi, ngược lại đem bọn chúng từ từ đốt thành tro tàn, đốt thành hư không.

- Cuối cùng, có người đã sợ rồi, yếu ớt nói:

- Chúng ta phụng mệnh Đế Tôn!

- Đế Tôn là ai?

- Là Đại Chu chi chủ.

- Đại Chu?

Sắc mặt Huyền Vô Kỳ đại biến, quát:

- Đại Chu, lão phu thề bất lưỡng lập với các ngươi, lão phu nhất định phải hủy Đại Chu, giết sạch tất cả người của Đại Chu!

Trong tiếng rống giận của Huyền Vô Kỳ, những người này lập tức chìm vào biển lửa, toàn bộ tiêu vong…

Hủy một Phong, giết hơn mười người, thế nhưng không thể giải được mối hận sâu đậm trong lòng Huyền Vô Kỳ.

Võ Thánh à, chỉ cần bước lên nấc thang là có thể trở thành Võ Thánh, thế mà lại không thể đạp xuống, nấc thang không còn, khiến hắn cũng không thể trở thành Võ Thánh chân chính. Tình huống cũng giống như lão quái vật chỉ bước được nửa bước vào cảnh giới Võ Tôn, vẫn còn nửa bước tại cảnh giới Võ Đế.

Loại cảnh giới này cũng không phải muốn là có thể tiến vào, lần này bỏ lỡ thì không biết đến khi nào mới có thể đứng trên nấc thang Võ Thánh đó, thậm chí có khi cả đời vô vọng.

Như vậy, hỏi Huyền Vô Kỳ sao có thể không hận? Có thể nào không xem Đại Chu thành cái đinh trong mắt, cái dằm trong thịt?

Huyền Vô Kỳ thu ngọn lửa trên người lại, nhìn về phía Thiên Nhất Sơn, lông mày cau chặt, nói:

- Khí tức sinh mệnh ít vậy? Thiên Nhất Sơn xảy ra hạo kiếp sao? Lại là do Đại Chu làm à?

Nghi hoặc một phen, Huyền Vô Kỳ hướng về phía đám người Trang Bất Chu đi đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.