Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 903: Xuất quan, nhất thiểm ngũ thiên lý (*)



(*) vừa lóe lên liền cách xa năm ngàn dặm

Thương Sơn Quyết tầng thứ sáu, đường kinh mạch thứ năm mươi, Sở Nam thôi diễn suốt ba ngày mới ra.

Tầng thứ bảy, Sở Nam dùng một tuần.

Tầng thứ tám, Sở Nam dùng nửa tháng.

Tầng thứ chín, Sở Nam dùng trọn vẹn bảy bảy bốn mươi chín ngày.

Hình tượng Sở Nam lúc này người không giống người, quỷ không giống quỷ, nhưng đôi mắt hắn lại ngày một sáng hơn, thời gian qua không ngừng thôi diễn, Sở Nam đã qua tuổi sinh nhật thứ hai mươi.

Trong lúc thôi diễn Sở Nam còn thổ huyết, nhưng vẫn tiếp tục tiến hành.

Kinh mạch Thiên Nhai Chỉ Xích, phần bụng, phần ngực, cánh tay, đầu, tổng cộng bảy đường kinh mạch mất hết của Sở Nam năm tháng. Đến lúc này, Sở Nam đã thôi diễn ra toàn bộ kinh mạch toàn thân của Thiên Nhai Chỉ Xích.

Lúc này, thỉnh thoảng lại có thư tịch trận pháp đưa đến.

Chỉ có điều, những thư tịch trận pháp này đối với Sở Nam mà nói, tác dụng không quá lớn, chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra nguyên lý trận pháp. Chỉ có một ít trận pháp quỷ dị có thể đem trận pháp hình thành độc vụ, thôn phệ nguyên lực, là còn có thể tăng thêm tri thức về trận pháp của Sở Nam.

Theo thư tịch trận pháp được đưa vào còn có những tài liệu bố trí trận pháp, đây cũng là do những người muốn dựa vào gốc đại thủ của Sở Nam, dùng hết toàn lực mới có được…

Vốn Sở Nam muốn dừng lại nghiên cứu Thánh Khí Vũ Hóa Phiến một chút, nhưng lại chợt thay đổi chủ ý, chuẩn bị đem kinh mạch thôi diễn một lần nữa, như vậy thì mạch suy nghĩ mới không bị ngắt, đến lúc đó tinh thần càng tập trung mới có thể hiểu ra “cái gì gọi là phong”.

Tiếp theo là Huyễn Ảnh Phân Thân.

Tuy nhiên bây giờ Sở Nam đã hoàn toàn có thể đem các loại trận pháp quán thông, mà quen tay hay việc, hạ bút thành văn, quả thật có thể thôi diễn ra sáu đường kinh mạch còn lại của Huyễn Ảnh Phân Thân, Sở Nam lại mất thêm ba tháng nữa.

Sau đó, Thiên Hành Cửu Bộ chỉ còn hai đường kinh mạch, Càn Khôn Nhất Chỉ còn lại tám đường kinh mạch.

Tổng cộng mười đường kinh mạch, bốn tháng mới xong.

Lúc này Sở Nam đã bế quan một năm rưỡi, lúc sinh nhật hai mươi mốt tuổi, hắn vẫn đang tập trung thôi diễn đường kinh mạch, mà kinh mạch trên người của hắn cũng đã đạt tới số lượng tám trăm sáu mươi kinh mạch.

Quan Quân Hầu thành Kim Lăng sớm đã dựng lên, nhưng bởi vì không có chủ nhân cho nên vẫn bỏ vắng.

Sở Nam vẫn không khai quan mà ra, kinh mạch đã thôi diễn ra thì tất nhiên phải bắt đầu đả thông, theo phản xạ có điều kiện, Sở Nam muốn đem bốn đường kinh mạch của Thương Sơn Quyết đả thông trước.

Thế nhưng, Sở Nam vẫn nhịn được.

Bởi vì nếu đả thông bốn đường kinh mạch của Thương Sơn Quyết thì sẽ khiến thân thể Sở Nam càng cường hãn hơn, Sở Nam cũng không biết sẽ cường hãn đến mức nào, nếu vậy thì đả thông những đường kinh mạch khác lại càng phí sức hơn.

Suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, Sở Nam quyết định trước hết đả thông mười bảy đường kinh mạch của Thiên Nhai Chỉ Xích.

Đả thông kinh mạch không phải nghi ngờ, chính là một chặng đường thống khổ.

Mà lần này, chặng đường thống khổ thực sự, bởi vì Sở Nam sau khi trải qua lần lôi điện rèn luyện quỷ dị kia, lại thêm tinh huyết và nội đan Thánh Sát Kỳ Lân cải tạo sớm đã vô cùng cường hãn, mà độ cường hãn và độ khó đả thông kinh mạch, cùng thống khổ phải thừa nhận thì hoàn toàn có quan hệ trực tiếp.

Càng cường hãn càng khó đả thông, càng thống khổ hơn.

Dù sao Sở Nam cũng từng trải qua tôi luyện “thống khổ”, nhưng chỉ mới đả thông đường kinh mạch ở phần bụng của Thiên Nhai Chỉ Xích đã khiến Sở Nam đau đến chết đi sống lại, hơn nữa, vật tích trữ nguyên lực cũng tiêu hao đến mức người khác sợ hãi, chỉ dùng một lượt đã hao sạch toàn bộ những vật tích trữ nguyên lực của Công Tôn gia.

Vật tích trữ nguyên lực mà Sở Nam có được đã nhiều đến mức không thể đếm, nhưng Sở Nam thấy đả thông một đường kinh mạch đã mất nhiều nguyên lực như vậy cũng không khỏi lo lắng, sợ rằng những vật tích trữ nguyên lực này không đủ để hắn đả thông toàn bộ kinh mạch.

Bởi vì những kinh mạch của Thiên Nhai Chỉ Xích, càng về sau thì càng cần nhiều vật chứa nguyên lực hơn.

Quả nhiên, lo lắng của Sở Nam đã trở thành sự thật, sau khi đả thông mười bảy đường kinh mạch mà Sở Nam bỏ ra hơn chín tháng thể thôi diễn, toàn bộ nguyên lực mà hắn thu được gần như chẳng còn lại bao nhiêu.

Nhìn thấy loại tình huống này, Sở Nam cười khổ không thôi, còn nói gì mà muốn đánh bại lão tổ, Ngay cả Thương Sơn Quyết còn chưa đả thông được một tầng, hắn dựa vào cái gì mà đòi đánh bại lão tổ?

Hắn cũng không tin rằng một quyền của mình có thể đánh vỡ Vô Cực hỏa vực của lão tổ, lại nghĩ đến huấn luyện khủng bố của lão tổ, cho dù Sở Nam trải qua thống khổ nhiều như cơm bữa cũng không khỏi rùng mình một cái.

Thế nhưng, không có vật tích trữ nguyên lực, Sở Nam cũng không có cách nào, chỉ đành phá quan mà ra.

Lúc này Sở Nam đã sắp hai mươi hai tuổi rồi.

Bế quan hơn hai năm, đây có lẽ là lần bế quan lâu nhất, cái này cũng là bởi vì để bớt lo nghĩ về sau cho nên Sở Nam mới có thể không thể không toàn tâm toàn ý bế quan, hơn hai năm chìm trong dung hội trận pháp và đả thông kinh mạch, tu vi của Sở Nam trong lúc bất giác đã đột phá cảnh giới Võ Đế sơ cấp, mà thần niệm của hắn cũng trở nên cường đại, càng thêm trầm liễm, uy lực mạnh gấp bội.

Thế nhưng, hơn hai năm bế quan mà Sở Nam vẫn chưa xong.

Lúc Sở Nam nhìn thấy mặt trời lần nữa, hắn liền cảm thấy ánh mặt trời vô cùng rực rỡ. Thân thể cường tráng của Sở Nam có thể dùng mấy từ “gầy như que củi để hình dung”, mà trong khoảnh khắc Sở Nam xuất quan, Sở gia lão tổ liền xông đến, quát:

- Tiểu tử, ngươi cuối cùng đã xuất quan, đánh với ta một trận, lão tổ muốn xem thực lực của ngươi hiện nay đã đạt đến trình độ nào!

- Lão tổ, người quá nóng lòng rồi, ta còn chưa muốn xuất quan đâu. Ta chỉ là không thể không xuất quan thôi, người hãy để ta nghỉ ngơi một lát rồi nói sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.