- Ngươi không biết vị trí của Hoành Đoạn sơn mạch từ trước đến nay luôn là vị trí binh gia giao tranh sao?
Đế Hạo cười lạnh nói,Sở Nam gật đầu, dường như suy nghĩ gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn Đế Hạo, hỏi:
- Một vấn đề phi thường trọng yếu, nếu ngươi đã biết ta là Lâm Vân Bắc Tề Quốc, vậy thì ngươi cũng biết ta là chưởng môn Thần Khí Phái, ta hỏi ngươi, Lữ trưởng lão của Thần Khí Phái và cả Hàn Võ Hoàng có phải đang ở trong tay các ngươi không?
Nhìn thấy ánh mắt và câu hỏi của Sở Nam hoàn toàn không giống lúc thường, Đế Hạo không dám đùa giỡn, trực tiếp nói:
- Nếu như ta đoán không sai thì quả thật nằm trong tay Đại Chu, chỉ có điều bọn hắn không nằm trong tay ta, hẳn là trong tay lão Cửu.
- Lão Cửu?
- Lão Cửu chủ trì tất cả sự vụ Man Việt, Hàn Võ Hoàng lúc trước là bị bắt trong cảnh nội Man Việt…
Đế Hạo đem những gì hắn biết nói ra toàn bộ, Sở Nam lẩm bẩm:
- Man Việt, lần này phải đến Man Việt rồi.
Đế Hạo thấy thần sắc của Sở Nam, dường như nghĩ đến điều gì đó, nói gấp:
- Nếu ngươi đến Man Việt, ta có thể giúp đỡ ngươi.
- Ồ?
- Ngươi có thể giúp đỡ?
Sở Nam nghi vấn một tiếng, tâm niệm chợt chuyển, lập tức hiểu ra chuyện gì, Đế Hạo đã rơi vào tay hắn, bị hắn hung hăng làm thịt một phen, không cần phải nghi ngờ, thế lực của Đế Hạo chắc chắn đại giảm. Bởi vậy, Đế Hạo đương nhiên cũng muốn đối thủ cạnh tranh của hắn là lão Cửu kia thế lực đại giảm.
Hiểu rõ điều này, Sở Nam cười nói:
- Nói đi, ngươi nói càng rõ ràng ta sẽ càng thỏa mãn ngươi.
Đế Hạo nghĩ gì thì sẽ làm như thế, hắn không nghĩ rằng sẽ tạo thành thất bại gì cho Đại Chu, việc quật khởi của Đại Chu, căn bản không ai có thể ngăn cản, Đại Chu ẩn mình lâu như vậy là để khôi phục vinh quang ngày xưa, bước chân của Đại Chu không phải chỉ một mình Sở Nam hay Lâm Vân có thể cản được.
Cho nên, việc mà Đế Hạo quan tâm chính là không thể để thế lực của các huynh đệ mạnh hơn hắn, tạo thành uy hiếp với hắn. Cho nên, Đế Hạo đem toàn bộ tình huống của lão Cửu nói ra rất rõ ràng.
Sở Nam nghe xong, lại hỏi:
- Kiện Thánh Khí của ngươi dùng như thế nào? Có công năng gì?
Đế Hạo suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng nói:
- Kiện Thánh Khí đó gọi là Bát Tương Quân Kính…
Nghe Đế Hạo nói xong, Sở Nam cười, cho Đế Hạo một cái cam đoan:
- Hạo Vương, nể tình ta và ngươi xem như hợp tác, ta hứa với ngươi, ngươi nhất định có thể sống sót. Tiếp đó, nếu ngươi phối hợp tốt, nói không chừng đến lúc đó ta còn có thể giúp ngươi một tay!
Đế Hạo sững sờ, sau đó liền kinh hỉ, hắn thật không ngờ hãm hại huynh đệ của mình lại thu được chỗ tốt ngoài ý muốn như vậy, Sở Nam không để ý đến Đế Hạo đang chìm trong vui sướng, tiếp tục đi bố trí Sát Ngư trận của hắn, hắc đản chấn động trong nhẫn trữ vật, Sở Nam vội vàng lấy hắc đản ra.
Lần này, Sở Nam bị chấn kinh rồi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà một đống vật tích trữ nguyên lực khổng lồ trong nhẫn trữ vật đủ để Sở Nam đả thông ba đường kinh mạch Huyễn Ảnh Phân Thân đã bị tiêu hao sạch sẽ không còn, bị hắc đản thôn phệ sạch sẽ…
Mà bây giờ, hắc đản còn thông báo Sở Nam biết cảm giác “đói” của nó, vẫn muốn ăn tiếp.
Nghĩ đến tất cả những gì trải qua với hắc đản, lại nhớ đến chuyện trong lòng Thánh Hỏa Sơn, hắc đản cố ý không muốn nội đan Thánh Sát Kỳ Lân mà nhường cho hắn, Sở Nam không nói hai lời, đem hắc đản bỏ vào trong một cái nhẫn trữ vật chứa đầy vật tích trữ nguyên lực, đồng thời còn nói:
- Tiểu Hắc, đừng tiết kiệm, cho dù ngươi nuốt bao nhiêu thì ta đều có thể cho ngươi, dù sao thì bây giờ ta cũng đang có một con cá lớn, ngoài ra còn có một con cá nữa đang chờ ta đến làm thịt!
Hắc đản dường như nghe hiểu lời Sở Nam nói, ở trong nhẫn trữ vật điên cuồng thôn phệ, Sở Nam lẩm bẩm:
- Xem ra số ta đã định là nghèo suốt rồi, vì nguyên thạch, phải cố gắng phấn đấu thôi.
Chốc lát sau, Sở Nam không bố trí Sát Ngư trận nữa, ngược lại mặc “ẩn thân y”, đem sáu chi lực lượng Võ Hoàng và hai chi lực lượng Võ Đế còn lại bắt vào trong Sát Ngư trận.
Làm xong tất cả, Sở Nam mới đem lực chú ý tập trung lên Sát Ngư trận, phạm vi Sát Ngư trận lúc này lại tiếp tục mở rộng, ba ngày sau, tất cả tài liệu trận pháp trong tay Sở Nam đều đã hóa thành trận pháp, Sát Ngư trận cũng đã bao trùm nửa thành Đông Hoa.
Bày trận xong, Sở Nam trước hết đem hắc đản lấy ra, nhỏ lên nó một ít tinh huyết Long Kỳ Lân, lại đem nó bỏ vào một chiếc nhẫn trữ vật khác. Sau đó, đưa Huyền y lão giả đến, Huyền y lão giả đoạn thời gian này muốn bao nhiêu yên tĩnh có bấy nhiêu yên tĩnh, bởi vì hắn đã hoàn toàn đắm chìm bên trong Sát Ngư trận của Sở Nam, hắn không nghĩ cách phá trận của Sở Nam, mà là muốn biết trận pháp này của Sở Nam đến cùng có bao nhiêu trận.
Thế nhưng, ngay cả điểm này Huyền y lão giả cũng không làm được.
Sở Nam không phải là người thiện lương gì, liền kích phát ra Diệt Nguyên Minh Đằng, đem tu vi của Huyền y lão giả thôn phệ xuống còn tu vi Võ Vương, sau đó mới nói:
- Phiền ngươi trở về nói với hoàng đế Đại Chu, muốn mạng con hắn và cứu ra những Võ Hoàng, Võ Đế kia thì hắn mang đến đủ nguyên thạch, nếu như hắn cảm thấy mạng của con hắn không đáng tiền, ta sẽ một đao giải quyết bọn hắn!
Sắc mặt Huyền y lão giả đại biến, vội vàng gật đầu không ngừng.
Sau khi Huyền y lão giả rời đi, Sở Nam mới cười nói:
- Hi vọng Đại Chu có thể phái thêm nhiều người đến giải cứu một chút.
Lập tức, Sở Nam lại chìm trong việc đả thông đường kinh mạch Huyễn Ảnh Phân Thân, sau khi xong việc mới bắt tay đả thông Thương Sơn Quyết.
Ba ngày sau, thành Đông Hoa liền có hai ba mươi người đến, tu vi không phải cao, dẫn đầu là vài tên Võ Hoàng, còn lại đều là Võ Vương, vài tên Võ Hoàng hét lớn:
- Lâm Vân, giao Hạo Vương của chúng ta ra đây, nếu không, lão tử sẽ đến thành Kim Lăng, tiêu diệt cả nhà ngươi.