Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 916: Các ngươi đang nói mớ sao?



- Ta…

Trang Bất Chu cắn răng nói:

- Sư huynh của ta nhất định sẽ báo thù cho ta, nhất định!

- Kết cục của Huyền Vô Kỳ so với ngươi còn thảm hơn!

Sở Nam tự tin nói, Trang Bất Chu cuồng tiếu nói:

- Huyền sư huynh lập tức sẽ trở thành Võ Thánh, ngươi cho rằng ngươi có thể giết được một Võ Thánh sao? Ha ha ha…

Ánh mắt Sở Nam thoáng co lại, nói:

- Nếu như hắn đã đột phá Võ Thánh, vậy thì hắn bây giờ không phải đang ở Thiên Nhất Sơn, mà đã ở thành Đông Hoa này rồi!

Vẻ mặt Trang Bất Chu thoáng khựng lại, nhìn chằm chằm đệ tử Thiên Nhất Tông, quát:

- Tuyệt Sát lệnh, giết Lâm Vân!

- Tuyệt Sát lệnh?

Sở Nam hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên, vươn nắm ngón tay ra, nói:

- Sư mẫu, đồ nhi hôm nay sẽ vì người mà báo thù, lấy máu của Trang Bất Chu để tế bái anh linh của người!

Dứt lời, năm ngón tay Sở Nam bắt đầu khép lại.

Thoáng chốc, giống như có trăm ngàn vạn sợi dây từ trong cơ thể Trang Bất Chu cắt qua.

Phành…

Trang Bất Chu hoàn toàn biến thảnh một mảnh huyết nhục nát nhừ.

- Sư mẫu, ta sẽ chiếu cố tốt cho các nàng Hề Hề, người hãy yên tâm.

Lúc Sở Nam đang lẩm bẩm, đám cường giả Võ Đế Thiên Nhất Tông đằng đằng sát khí vây sát đến, đám người Bắc Thần Cung, Tứ Tượng Đại Chu, cao nhân ẩn thế cũng theo ý mà động.

Cường giả Võ Đế thuần một màu, hơn nữa còn không phải là Võ Đế sản phẩm kém chất lượng.

Tổng cộng ba mươi chín tên Võ Đế đánh tới Sở Nam, những kẻ này, ngoại trừ tên phá trận họ Lý không xuất thủ ra, còn những người khác đều xuất thủ.

Trong ba mươi chín Võ Đế, tu vi thấp nhất cũng là Võ Đế trung cấp.

Mặc dù bọn hắn đã tận mắt nhìn thấy sự cường hãn của Sở Nam, thấy Sở Nam Sở Nam đánh chết Trang Bất Chu, ba mươi chín tên Võ Đế bọn hắn đồng thời xuất thủ, ngay cả Võ Tôn sơ cấp cũng không kháng nổi, Trang Bất Chu trước khi chết đã nói những lời này khiến bọn hắn quyết định xuất thủ liều mạng.

Sở Nam vì sư mẫu báo thù khiến cho Trang Bất Chu hóa thành một bãi huyết nhục, quay người lại, không thi triển lôi điện, cũng không thi triển thủ đoạn gì khác, mang theo nắm quyền xông lên, thân ảnh vừa lóe liền nhảy vào trong tám tên Võ Đế Thiên Nhất Tông.

Mười tám tên Võ Đế Thiên Nhất Tông lập tức đại hoảng không thôi, mỗi người đều thi triển ra bí kỹ uy lực lớn nhất, xuất ra pháp bảo lợi hại nhất. Đáng tiếc, liệt viêm ngập trời cũng tốt, cực phẩm Tông Khí cũng được, tất cả đều không chống đỡ nổi nắm quyền kia.

Trong nhất thời, tiếng hét thảm vang lên khắp bốn phía, huyết nhục bay tứ tung.

Nắm quyền của Sở Nam xuyên qua liệt viêm, đánh tan kiếm quang nhiếp người, đánh nát ngạnh thổ, rồi đánh lên ngực đám người này, khiến bọn hắn ngực vỡ, đan phá, đánh lên đầu, lục phủ ngũ tạng bị nghiền nát…

Trong nháy mắt, mười tám tên Võ Đế chỉ còn lại năm tên sống sót.

Năm tên Võ Đế này sợ đến tận cùng, cũng mặc kệ cái gì mà Tuyệt Sát lệnh hay cừu hận giữa Lâm Vân và Thiên Nhất Tông, đồng loạt quay người bỏ chạy, đem tất cả pháp bảo trên tay ném đến Sở Nam, muốn dùng tự bạo để ngăn cản Sở Nam truy sát.

Thế nhưng, lúc bọn hắn vừa ném pháp bảo ra, còn chưa kịp hét “bạo” thì song thủ Sở Nam đã vươn ra, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đem những kiện pháp bảo Tông Khí kia bắt lấy, xóa bỏ ấn tích, sau đó trực tiếp bỏ vào trong nhẫn trữ vật.

Cho nên, lúc năm tên Võ Đế thốt lên chữ “Bạo” thì lại không nghe thấy pháp bảo nổ tung, không có tiếng nổ truyền ra, cả năm tên Võ Đế đều cảm thấy không ổn, toàn thân khẽ chấn động, ngay cả quay đầu lại nhìn cũng không dám, chỉ cấp tốc chạy trốn…

Bọn hắn vốn là chia thành năm hướng để trốn, tuy nhiên lại bị một cỗ lực lượng vô hình trói chặt, kéo sang một bên, bọn hắn dùng toàn lực cũng không thể giãy thoát được, giống như cá trong chậu, không thể nhảy ra, cảm giác như không thể phản kháng được.

Cuối cùng, cả năm tên Võ Đế liều mạng chạy trốn đều bị kéo đến một chỗ, năm tên Võ Đế biết bất diệu, ngửi thấy khí tức tử vong, liền gào thét:

- Lâm Vân, ngươi thật sự dám giết chúng ta?

- Nực cười, Trang Bất Chu ta còn dám giết, huống chi các ngươi!

- Sư tôn sẽ không bỏ qua cho ngươi, nhất định sẽ đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển!

- Thì sao? Các ngươi lập tức sẽ chết ngay thôi.

- Lão phu liều mạng với ngươi!

Lúc người này hét lên thì năm người bọn hắn đã đứng cùng một đường thẳng, mà Sở Nam cũng đánh ra một quyền lăng lệ sớm đã chuẩn bị, lực lượng tuôn tràn, thân thể tên Võ Đế gần nắm quyền của Sở Nam nhất lập tức ầm ầm vỡ vụn.

Ngay sau đó, tên thứ hai nát, tên thứ ba nát, tên thứ tư và tên thứ năm cũng vỡ vụn.

Sau khi Trang Bất Chu bị một quyền đánh chết, năm tên Võ Đế cũng bị một quyền đánh nát vụn…

Vẻn vẹn chỉ trong chớp mắt, mười tám tên Võ Đế của Thiên Nhất Tông liền biến thành huyết nhục nát bét, không thể tiếp tục sống.

Một màn huyết tinh như vậy khiến đám võ giả tại thành Đông Hoa liền phát ra một loại cảm xúc “sợ hãi”, thế đến hung mãnh không thể ngăn cản, tất cả tâm thần của bọn hắn đều bị một nam nhân tên là “Sở Nam” chấn nhiếp.

Sở Nam thu quyền, thân ảnh lắc lư, lại lần nữa xuất hiện trong đám người thập đại đệ tử chân truyền Bắc Thần Cung, cường giả Tứ Tượng Đại Chu và cao nhân ẩn thế, pháp bảo trong tay bọn chúng tản phát ra uy năng khổng lồ, hiển nhiên muốn xuất ra đại sát chiêu của bản thân.

Chỉ tiếc, còn chưa kịp thi triển thì Sở Nam đã đem mười tám tên Võ Đế của Thiên Nhất Tông trảm sát gần như không còn, bọn hắn sững sốt, không dám ra tay, nhìn thấy Sở Nam lại xông vào giữa bọn hắn, thân thể những người này không khỏi run rẩy.

Sở Nam nói:

- Ta đã nói rồi, các ngươi nếu nhúng tay thì ta sẽ không khách khí!

- Sở Nam, ngươi có biết chúng ta là người của Bắc Thần Cung?

Một gã đệ tử Bắc Thần Cung trong lòng rối bời, nghĩ rằng dùng tên tuổi của Bắc Thần Cung sẽ chấn nhiếp Sở Nam, thế nhưng Sở Nam lại cười nói:

- Ta biết.

- Lão tổ của chúng ta đã trở về rồi, lão tôn của chúng ta là cường giả Võ Tôn.

- Nếu ta giết các ngươi thì lão tổ của các ngươi sẽ đẩy ra vào chỗ chết, đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.