Sở Nam cười lạnh, tên đệ tử Bắc Thần Cung giống như không nghe ra hàm nghĩa của những lời trào phúng này, ngạo nghễ nói:
- Không sai, hôm nay nếu ngươi thả chúng ta, bồi thường cho chúng ta, vậy sự tình ngươi trảm sát hai trưởng lão của Bắc Thần Cung cũng sẽ xóa bỏ…
- Bồi thương cho các ngươi?
- Không sai, bằng không…
- Bằng không thì sao?
- Bằng không, lão tổ sẽ…
Tên đệ tử Bắc Thần Cung này còn đang nói thì đã nhìn thấy Sở Nam đến trước mặt hắn, âm thanh lạnh lẽo trực tiếp vang lên trong lòng hắn:
- Sẽ như thế nào?
- Sẽ… sẽ… sẽ…
Tên đệ tử Bắc Thần Cung này bắt đầu cà lăm, trên người bộc phát ra một đạo kim quang, bắn thẳng đến trước ngực Sở Nam, miệng hét lớn:
- Sở gia tiểu nhi, đi chết đi!
- Bành…
Máu tươi bắn tung tóe, tên đệ tử Bắc Thần Cung hét thảm một tiếng, liền bị nổ mất một nửa, kim quang trên nửa thân còn lại cũng theo đó biến mất.
- Đại sư huynh…
Chín người còn lại hét lớn một tiếng, một tên đệ tử hét lớn:
- Chia ra rút lui, trở về bẩm báo Cung Chủ, hãy nói không thể lưu lại Sở Nam, bất luận trả giá thế nào cũng phải diệt sát hắn, bằng không thì Bắc Thần Cung sẽ gặp nguy.
-DG-: Cần gì về báo, mệnh bài vỡ là biết ai trồng khoai đất này thôi.
Lời vừa dứt, chín tên phân ra chín hướng, Sở Nam cười một tiếng, nói:
- Những lời này không cần các ngươi trở về truyền lại đâu, lúc nào ta đến Bắc Thần Cung sẽ thuận tiện truyền lại thay các ngươi!
Nói xong, Sở Nam liền xuất thủ, Thiên Nhai Chỉ Xích bước ra, thân ảnh lóe lên chín lần, kích quyền thành đao, vung đao chém chím lần, ngay lập tức, chín cái đầu bay trên không trung giống như cửu tinh liên châu (*), máu tươi phun thành dòng, từ không trung rơi xuống lả tả.
(*) chín ngôi sao xếp thành một hàng.
Lại mười tên Võ Đế bỏ mình, tên Võ Đế họ Lý đang phá trận cũng toàn thân run rẩy, hắn càng phá càng kinh ngạc, lúc trước cho rằng đại trận này là do bốn trận dung hợp cùng một chỗ, nhưng khi chân chính phá mới phát giác ra hơn bốn trận nhiều.
Sở Nam quay người lại, nhìn chằm chằm bốn tên cường giả Tứ Tượng, cao thủ Võ Đế đại viên mãn của Đại Chu, nói:
- Có phải Đại Chu các ngươi có cường giả Võ Tôn?
- Điều đó là hiển nhiên.
Một tên nói:
- Sở Nam, ngươi phá hỏng nhiều kế hoạch của Đại Chu chúng ta như vậy, nếu ngươi triệt hồi “Sát Ngư trận” và thả Võ Hoàng, Võ Đế cùng Hạo Vương ra, Đại Chu sẽ không tìm ngươi gây chuyện nữa.
- Các ngươi đang nói mớ sao?
- Sở Nam, ngươi đừng cho là chúng ta cũng giống những tên phế vật kia, sẽ bị ngươi một quyền đánh chết! Nếu ngươi không thức thời thì hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
- A, ta quả thật muốn xem thực lực các ngươi mạnh đến mức nào mà dám nói như vậy.
- Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận!
Tên kia vừa hét lên, bốn người lập tức tạo thành trận hình, nhất thời liền phát ra tiếng long ngâm, hổ khiếu, tước minh, quy ô.
Thân hình Sở Nam bất động, ánh mắt bất chợt co rút mạnh.
Bởi vì, không ngờ trong tay bốn người này lại cầm… Long nha!
Long nha.
Sở Nam quả thật giật mình, trong tay bốn người đều cầm Long nha, Long nha này giống y hệt Long nha trong nhẫn trữ vật của hắn và Long nha mà hắn đưa cho linh Vân.
Điều này nói rõ, Long nha trên tay bọn hắn là đến từ cùng một con rồng.
Là từ con Huyền Hỏa Huyết Mãng đã hóa rồng kia.
Sở Nam nhìn bốn người đối diện, hào quang trên thân bốn người lóe lên, một kiện pháp bảo “bì giáp” liền xuất hiện trên thân bốn người, tỏa ra quang mang hỏa hồng, nhìn thấy “bì giáp” này, đồng tử Sở Nam bỗng nhiên mở lớn đến tận cùng.
Bởi vì, “bì giáp” này chính là “Long giáp”, là pháp bảo do Long lân luyện chế thành.
Nhìn thấy Long nha và Long giáp, Sở Nam không tiếp tục hoài nghi nữa, khẳng định là bọn hắn lấy những thứ này từ trên người Huyền Hỏa Huyết Mãng. Sở Nam nghĩ đến tình cảnh ngày đó, lúc hắn đang dùng Long nha để lột Long lân thì bị một đoàn hung thú vây quanh, cuối cùng, hắn không có nhẫn trữ vật cho nên chỉ có thể cầm hai cái Long nha, một sơi Long gân và một mảnh Long lân rồi bỏ chạy. Còn những Long nha, Long giáp kia bây giờ thế nào Sở Nam cũng không biết nữa.
- Bên trong Thập Vạn Đại Sơn đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng Sở Nam thầm nhủ, chợt nhớ đến thảm biến xảy ra tại trấn Tự Do, lại nhớ đến sự mất tích của năm vị sư phụ, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ… chuyện này liên quan đến bọn chúng?
Trong lúc Sở Nam lẩm bẩm, nam tử ngưng tụ ra long hình thấy Sở Nam ngẩn người, liền cười lớn:
- Bây giờ sợ rồi sao, đáng tiếc sợ thì cũng chậm rồi, trên tay ngươi có Thánh Khí thì đã sao? Pháp bảo trên tay của chúng ta cũng không kém gì Thánh Khí của ngươi đâu!
- Ngươi cũng không thể một quyền đánh nát chúng ta được, bởi vì ngươi không thể công phá được lớp phòng ngự này đâu.
Nam tử ngưng tụ thành hình mãnh hổ chỉ lên Long giáp trên người mình mà nói.
- Nghe nói thân thể của ngươi rất cường hãn, không biết có thể ngăn dược một kích của chúng ta hay không?
- Chỉ có điều, ngươi vẫn còn một đường sống, nếu thần phục với Đại Chu chúng ta, như vậy thì chúng ta sẽ lưu cho ngươi một mạng!
Bốn người, mỗi người một câu, ý tứ trong lời nói bọn hắn biểu hiện ra ngoài giống như ăn chắc Sở Nam vậy. Sở Nam nhìn bọn hắn chằm chằm, vẫn không nói câu nào, nam tụ ngưng tụ ra long hình lại quát:
- Xem ra ngươi không chui vào quan tài không rơi lệ rồi, ngươi nếu không thần phục thì cũng đừng trách chúng ta hạ sát thủ, động thủ, bắt hắn lại.
Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận khởi động, thoáng chốc, một cỗ sát cơ nồng đậm cuồn cuộn tràn ra, bao phủ lấy Sở Nam.
Bên trong sát cơ này, rồng cuộn, hổ chồm, tước bay, quy lướt đến.
Long thổ xuất ra thổ nguyên lực, thổ nguyên lực ngưng tụ thành núi, ập thẳng đến Sở Nam.
Hổ thì thổ ra kim quang mênh mông, kim quang hợp thành kiếm, chém thẳng đến Sở Nam.
Tước một thân huyền hỏa bùng lên muốn thiêu đốt Sở Nam.
Quy thì phun ra cột nước, muốn nhấn chìm Sở Nam.
Phía sau còn có bốn cái Long nha dâm thẳng đến những nơi yếu hạo trên người Sở Nam.