Khí thế này quả thật uy phong lẫm liệt, quả nhiên muốn nhất cử đem Sở Nam tuyệt sát trong trận.
Công kích lập tức ập đến, mỗi lỗ chân lông trên thân thể Sở Nam đều tản mát ra sát khí vô tận, cỗ sát khí này hoàn toàn đem sát cơ của Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận chôn vùi.
Bốn người kinh hãi thất sắc.
Sở Nam lại chỉ một tay lên trời.
Thoáng chống, bống tiếng nổ “đì đùng” vang lên, bốn đạo lôi điện đánh xuống.
Lôi điện bổ xuống, nhất thời đem Thổ Long, Kim Hổ, Thủy Quy bổ đến tán diệt, núi lỡ, kiếm nát, nước cạn.
Chỉ còn lại Hỏa Tước, Sở Nam nhìn chằm chằm vào hảo Tước đó, cảm thấy một cỗ khí tức rất quen thuộc, khí tức của Huyền Hỏa Huyết Mãng, có lẽ là nam tử Hỏa Tước này đã nhận được một phần của Huyền Hỏa Huyết Mãng cho nên Hỏa Tước mới không bị lôi điện đánh tan.
Còn ba người kia, không có lực của Huyền Hỏa Huyết Mãng thì tất nhiên không thể ngăn nổi rồi.
Ba người này nhìn thấy hung thú do chính mình ngưng tụ ra trực tiếp bị bổ tan, cánh tay nắm Long nha cũng không khỏi trì trệ. Nam tử Thổ Long còn lẩm bẩm:
- Nếu ngươi không phải biết điều khiển lôi điện thì ngươi nhất định phải chết, khốn kiếp, tại sao ngươi lại có thể điều khiển lôi điện chứ?
Chỉ có điều, Hỏa Tước mặc dù không bị bổ chết, nhưng bị thương cũng rất nghiêm trọng, ngay cả bay cũng lảo đảo muốn rơi, màu sắc của Huyền Hỏa trên người cũng phai nhạt không biết, chỉ cần Sở Nam lại bổ xuống một đạo thiểm điện nữa thì nhất định có thể bổ tan hắn.
Nhưng Sở Nam lại không dùng lôi điện bổ Hỏa Tước, ngược lại vươn tay phải ra, trực tiếp bắt lấy cổ Hỏa Tước, tiếp đó dòng xoáy liền xoay chuyển.
Hỏa Tước nhìn thấy vậy, cười mỉa mai:
- Dám dùng tay không bắt, thật đúng là không để lão phu vào mắt, Huyền Hỏa Chu Tước, bạo!
Lúc nam tử Hỏa Tước vừa dứt lời, trong đầu nghĩ đến tình cảnh Sở Nam bị bạo tạc đến da tróc thịt bong, thổ huyết không ngừng.
Thế nhưng, chữ “bạo” đã thốt ra, nhưng Huyền Hỏa Chu Tước lại không nổ tung, trái lại biến mất, biến mất trong tay Sở Nam, ngay cả Huyền Hỏa dùng nguyên lực ngưng tụ thành hung thú Hỏa Tước cũng biến mất.
Sở Nam nói:
- Ngươi nói không sai, ta quả thật không để ngươi vào mắt! Ngươi hãy ngưng tụ lại một Huyền Hỏa Chu Tước nữa để ta xem xem!
- Làm sao có thể biến mất?
Nam tử Hỏa Tước kinh ngạc vạn phần, hắn không biết Huyền Hỏa Chu Tước của hắn tại sao lại bị Sở Nam thôn phệ mất!
Bốn hung thú Long Hổ Tước Quy mặc dù bị diệt, nhưng bốn cái Long nha cũng chỉ còn cách Sở Nam vài xích nữa.
- Tuy vậy, ngươi cũng không thể thoát khỏi cái chết được.
Nam tử Thổ Long nghiêm giọng quát.
Sở Nam không để ý, chỉ vung tay lên, bốn đạo lôi điện đánh thẳng xuống bốn người.
Trên thân bốn người lóe lên hào quang, chặn lại lôi điện cho nên cũng không chịu đại thương gì, chỉ có khóe miệng thoáng chảy chút huyết tích, so với thảm trạng của Trang Bất Chu mà nói thì tốt hơn không chỉ ngàn vạn lần.
Nhìn thấy tình cảnh này, đám cao nhân ẩn thế đang quan chiến và đám võ giả tại thành Đông Hoa cũng kinh ngạc thảo luận:
- Pháp bảo trên người bọn hắn là cấp bậc gì? Không ngờ có thể phòng ngự được cả lôi điện.
- Đúng vậy, nếu vậy thì đại sát khí của Sở Nam vô dụng rồi, xem ra, hôm nay hắn phải bỏ mạng rồi.
- Thế lực của Đại Chu quả nhiên mạnh.
….
Vô số người nghị luận, lại không có người nào nhìn Sở Nam, đều cho rằng Sở Nam chắc chắn phải chết rồi, trong đám cao thủ ẩn thế, có một lão giả nhìn pháp bảo trên thân bốn người, trong mắt lóe sáng, dường như đang nghĩ đến điều gì đó.
- Thế nào? Lôi điện của ngươi không dùng được rồi phải không. Lão phu đã từng nói, uy lực của pháp bảo này, ngươi khó có thể tưởng tượng. Lão phu đã nói, ngươi không thể thoát được đâu. Sở Nam, chịu chết đi!
Nam tử Thổ Long huênh hoang cuồng tiếu, ba người khác cũng phát ra tiếng cười.
- Các ngươi thật sự cho rằng lôi điện của ta sẽ vô dụng sao? Cho dù pháp bảo trên người các ngươi là do Long lân luyện thành, có thể ngăn cản được lôi điện, nhưng các ngươi cho rằng các ngươi đủ nguyên lực để duy trì bọn chúng sao?
Sở Nam cười lạnh, truyền âm ra.
Một câu này rơi vào tai bọn hắn, lập tức ngạc nhiên, nam tử Thổ Long thốt lên:
- Làm sao ngươi biết pháp bảo trên người chúng ta là dùng…
Nói đến đây, nam tử Thổ Long giống như bừng tỉnh, tiếp tục truyền âm:
- …là dùng Long lân luyện chế?
Sở Nam không trả lời, thế nhưng lôi điện đầy trời lại bao phủ bốn người.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt… phành…
Lôi điện vang lên một chuỗi âm thanh, Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận do cường giả Tứ Tượng Đại Chu bố trí hoàn toàn bị lôi điện bao phủ, không gian của Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận hoàn toàn trở thành thế giới lôi điện.
Pháp bảo trên thân bốn người quả nhiên lợi hại, có thể ngăn cản được phần lớn uy năng của lôi điện.
Thế nhưng, pháp bảo tuy mạnh, nhưng còn tùy người sử dụng.
Pháp bảo càng lợi hại thì nguyên lực tiêu hao càng thêm lợi hại.
Dưới sự công kích không ngừng của lôi điện, nguyên lực của bốn người giống như nước vỡ đê, từ trong cơ thể tuôn tràn, nhập vào pháp bảo Long giáp, gần một phút, nguyên lực trong cơ thể bọn hắn đã tiêu hao mất hia phần ba, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Bốn người bị lôi điện vây khốn, tiến không được chút nào, bọn hắn không ngừng tuôn ra nguyên lực, đồng thời vẫn còn khiếp sợ vì Sở Nam biết pháp bảo của bọn hắn là do Long lân luyện thành.
- Ngươi đến cùng làm sao biết được?
Nam tử Thổ Long quát hỏi, nam tử Hỏa Tước càng cao giọng quát:
- Mặc kệ hắn làm sao biết, chỉ cần bắt hắn lại, muốn gì thì biết thôi, chúng ta không còn thời gian để dông dài nữa rồi, nhất định phải sử xuất một chiêu lớn nhất, bằng không cứ tiếp tục như vậy thì e rằng ngay cả một chiêu chúng ta cũng không xuất ra được.
- Không sai.
- Được rồi.
Nam tử Thổ Long nói đến đây, thần sắc trở nên vô cùng nghiêm túc, rít lên:
- Tứ Tượng hợp nhất, Long nha đại diệt sát!
Ngay lập tức, bốn người điên cuồng trút ra toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, gương mặt tái nhợt huyết sắc, bốn thân hình xoay tròn một chỗ, khiến người ta cảm thấy phảng phất như hợp thành một thể, Long Hổ Tước Quy lại lần nữa xuất hiện, thoạt nhìn không thể phân biệt đến cùng là Long hay Hổ hay Tước hay Quy gì, cũng có thể là cả bốn.
Uy năng khổng lồ lại lần nữa phô thiên lấp địa ập xuống Sở Nam.
Rất rõ ràng, đại sát chiêu này uy lực vô cùng.
Thế nhưng, Sở Nam lại không hề có bộ dạng áp lực, chỉ cười lạnh nói:
- Tứ Tượng hợp nhất? Ta quả muốn xem các ngươi hợp thành một như thế nào? Long nha, ngươi cho rằng chỉ mình các ngươi có thôi sao?
Vừa dứt lời, thân ảnh Sở Nam rốt cuộc cũng di dộng.
Hơn nữa, trong tay Sở Nam còn xuất hiện một kiện đồ vật, chính là Long nha.
Bốn người nhìn thấy Long nha trong tay Sở Nam, thần sắc trong mắt đều biến thành khiếp sợ, khiếp sợ giống như rơi xuống vực sâu, nam tử Thổ Long kinh hãi hét lên:
- Ngươi như thế nào cũng có Long nha? Tuyệt đối không thể!
- Ta không chỉ có Long nha, ta còn có cả cái này nữa!
Sở Nam nói xong, trước người liền xuất hiện Long lân, nhìn thấy Long lân, cả bốn người đều toàn thân run rẩy, Sở Nam còn nói thêm:
- Khối lân phiến của ta là nghịch lân, so với lân phiến của các ngươi còn cường hãn hơn nhiều.
- Ngươi… như thế nào… lại…
Thổ Long tâm thần thất thủ, chỉ có điều cao thủ ẩn thế kia nghe thấy Long nha, lại nhìn thấy Long lân trước người Sở Nam, rốt cuộc cũng lớn tiếng quát:
- Long, pháp bảo của các ngươi là do Long lân luyện chế thành, các ngươi không ngờ lại giết một con rồng!
Tiếng quát kinh hãi của tên cao thủ ẩn thế truyền khắp toàn bộ thành Đông Hoa.
Nhất thời, đám võ giả thành Đông Hoa đều sôi trào.
- Trời đất, là Long... trên đời này thực sự có Long sao?
Thần long đã trải qua thiên lôi chi kiếp, khó trách pháp bảo lại có thể ngăn cản được lôi điện công kích.
- Thế nhưng, bọn hắn có thể giết được thần long sao?
- Đúng vậy, đặc biệt là Lâm Vân, trên tay hắn cũng có Long nha và cả Long lân nữa!
Trong tràng kinh hô này, có một đôi mắt đầy hàm ý đang theo dõi, trong lòng thầm nghĩ:
- Hẳn là tinh huyết trên người Sở Nam có liên quan đến Long huyết.
Những tiếng hô này không hề quấy rầy đến Sở Nam, Sở Nam nói với bốn người phía đối diện:
- Long nha các ngươi cầm trong tay và Long giáp các ngươi đang mặc trên người vốn là thuộc về ta, hôm nay vừa vặn vật quy nguyên chủ.
Thổ Long cắn nát đầu lưỡi, điên cuồng hét:
- Cuồng vọng, vật quy nguyên chủ cái gì, dựa vào đâu mà nói là vật quy nguyên chủ? Bằng nắm quyền sao? Nực cười, cho dù ngươi có Long nha thì đã sao? Ngươi chỉ có một cái, chúng ta có bốn cái! Bốn cái Long nha còn không giết nổi một cái sao?
Sở Nam lắc đầu cười nói:
- Theo như các ngươi nói còn không bằng so tóc, tóc của bốn người các ngươi cộng lại nhiều hơn ta rồi, vậy có phải cũng có nghĩa là ta không giết được các ngươi?
Tiếng cười nhạo phát ra, cả bốn người đều vô cùng phẫn nộ, đến lúc này, bọn hắn còn không biết tại sao trong tay Sở Nam cũng có Long nha và Long lân… Hơn nữa còn là cùng một thể với Long nha trong tay bọn họ.
Nhưng hiểu thì hiểu, bọn hắn vẫn không rõ Sở Nam làm sao có thể có được Long nha và Long lân ở trong chỗ sâu của Thập Vạn Đại Sơn hung thú tề tập lúc sáu năm trước được.
Thổ Long gào lên:
- Chúng ta vừa vặn thiếu một cái nghịch lân, hôm nay quả thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử (*), giết!
(*) tìm hoài thì không thấy tự nhiên lại xuất hiện
Thân ảnh Sở Nam lắc lư, hắn cầm Long nha, vận chuyển dị Ngũ Hành tương sinh, đâm ra chín chín tám mươi mốt đạo nguyên kình. Lập tức, Tứ Tượng kết hợp thành nhanh chóng bị phân tán ra, Long thành Long, Hổ thành hổ, Tước thành Tước, Quy thành Quy…
Bốn người cũng đứng tách ra.
Như vậy, Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận của bọn hắn đã bị chín chín tám mươi mốt đâm của Sở Nam đâm rách.
Trận hình vừa vỡ, đương nhiên Tứ Tượng cũng không hợp nhất được.
Bốn người bị tách ra lại lần nữa khiếp sợ, Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận bọn hắn tạo ra là bách chiến bách thắng, không gì không đánh được, không biết bao nhiêu người đã chết trong tay bọn hắn, thậm chí Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận còn có thể vượt cấp giết người cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, chỉ giống như ăn cơm ngủ nghỉ mà thôi.
Nhưng hôm nay, Chính Phản Tứ Tượng Tuyệt Sát trận của bọn hắn lại vô dụng.
Bọn hắn đã bị người ta phản giết vượt cấp rồi.
Nam tử Thổ Long thất vọng chán nản nói:
- Ngươi sao có thể phá được trận của chúng ta trong thời gian ngắn như vậy?
- Trước mặt của ta chơi trận, các ngươi thật sự rất yếu, rất ngu ngốc.
Sở Nam nhàn nhạt nói:
- Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy sự lợi hại của Sát Ngư trận sao? Ngu ngốc!
Sở Nam lại nói ra câu vừa rồi một lần.
Hai chữ “ngu ngốc” đâm sâu vào trái tim bọn hắn, so với tên phá trận họ Lý lúc trước càng đau hơn.
- Không có trận thì lão phu cũng có thể giết ngươi, lão phu liều mạng với ngươi.
Nam tử Thổ Long không nhịn được nữa, vọt đến Sở Nam, ba người khác cũng vội đuổi theo, trong mắt đều là huyết hồng, tất cả đều vô cùng giận dữ.
Sở Nam vung tay lên, lôi điện dày đặc lại một lần nữa đánh xuống.
Bốn người như bị chìm vào vũng bùn, nửa bước khó đi, chứ đừng nói là xông lên liều mạng với Sở Nam, cho dù là bước một bước cũng là chuyện không thể, nam tử Thổ Long muốn giết Sở Nam đã sợ rồi, lại bị khốn trụ, không khỏi hét lớn:
- Sở Nam, nếu ngươi là nam nhân thì đừng dùng lôi điện, cùng chúng ta đường đường chính chính tranh tài một phen!
- Bốn người các ngươi đánh một mình ta, các ngươi quả thật là nam nhân mà! Cũng rất đường đường chính chính a!
Sở Nam cười khẩy đáp, bốn người không còn lời nào để nói, nam tử Thổ Long vẫn không từ bỏ ý định, nói:
- Có gan thì ngươi đừng sử dụng lôi điện, ta và ngươi độc chiến!