Tâm tư Sở Nam xoay chuyển nhanh chóng, không ngừng nghĩ biện pháp vượt qua ải khó khăn trước mắt, nếu như chờ tử khí đem đan điền và đan châu hủ thực mất thì tất cả xem như xong rồi, chỉ e cho dù Võ Thần có xuất hiện trước mặt cũng không thể cứu hắn được.
Cùng lúc đó, lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch trong cơ thể đối mặt với "Pháp tắc" và tử khí ăn mòn càng lúc càng thân thiết, thậm chí trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, hình thành một dòng xoáy, cùng nhau ngăn cản tử khí mênh mông.
Trong chớp mắt, Sở Nam suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến Sinh Tử Ấn trên Huyền Băng Sơn, sau đó ánh mắt trở nên kiên định, lẩm bẩm:
- Đã đuổi ngươi không đi thì lưu ngươi lại vậy!
Tử khí mặc dù dùng rất tốt, uy lực cũng tương đối cường hãn, đối địch càng phi thường đáng sợ, là khắc tinh của tất cả mọi thứ có sinh mệnh, mặc kệ là người hay thú, là thảo hay mộc. Thế nhưng, nếu như không phải bị bức đến bước đường cùng thì Sở Nam quả thật không muốn đem tử khí lưu lại trong người, thân thể trở thành vật dẫn của tử khí, đặc biệt là độ mạo hiểm sẽ rất lớn, chỉ cần không cẩn thận một chút thì ngay cả tro bụi cũng không còn.
Sở Nam muốn lưu tử khí lại, chính là dựa vào Sinh Tử Ấn trước kia thi triển, kinh nghiệm phóng thích Sinh Tử Trường, dùng sinh khí để bình hành tử khí, hoặc có thể nói là để sinh khí và tử khí tương dung thành một thể, như vậy thì mới có một đường sinh cơ.
- Được rồi, chỉ cần có thể còn sống, đem tử khí dung luyện thôi.
Sở Nam tùy ý để tử khí tàn sát một phần tổ chức huyết nhục, một mặt khác, hắn điên cuồng thôi thúc sinh mệnh lực, cùng lúc tiến vào trong tổ chức đó, hắn không để cho sinh khí và tử khí dùng phương thức “đổ máu” mà tiếp xúc, mà dựa theo tình huống hình thành “Sinh Tử Vực”, một vòng tử khí, một vòng sinh mệnh lực, không ngừng xoay tròn.
Mặc dù điên cuồng, nhưng tốc độ thôi phát sinh mệnh lực của Sở Nam so với tốc độ tử khí tàn sát bừa bãi trong cơ thể vẫn chậm hơn không ít, bởi vì dưới tử khí ăn mòn, da thịt trên người Sở Nam ngược lại không trực tiếp biến mất, nhưng lại kết thành sẹo, sau đó từng khối tróc ra.
Trong quá trình tróc ra này, lan khắp từ da thịt đến huyết nhục toàn thân, lúc tràn đến gân cốt thì Ngũ Hành nguyên dịch và lực lượng đột nhiên như giếng phun, đồng loạt tràn về phía tử khí.
Luyện thành Thương Sơn Quyết tầng thứ chín, phẩm chất lực lượng lại tăng lên, mỗi một lớp đạt đến 360 vạn cân lực, uy năng phá hủy của lực lượng và uy năng ăn mòn của tử khí va vào nhau, mãnh liệt ngăn cản tử khí từ bên ngoài như thủy triều tràn vào trong cơ thể Sở Nam.
Một phá hủy, một ăn mòn, không thể nói được là đến cùng ai hơn ai thua.
Thế nhưng, tại giờ khắc này, thân thể Sở Nam đang tiến hành dị biến tổ hợp, tổ chức huyết nhục đã bị tử khí ăn mòn, uy năng phá hủy của lực lượng khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng, hơn nữa, tại cổ chiến trường này, hoàn toàn là thế giới của tử khí, có địa lợi như vậy, tử khí hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối, lực lượng đánh không lại tử khí, bị tử khí bức lui từng bước, đồng thời ăn mòn từng bộ phận lớn.
Ở thời điểm này, Ngũ Hành nguyên dịch xông lên, uy năng của Ngũ Hành nguyên dịch quả nhiên không kém, không ngờ đem một phần tử khí luyện hóa, mặc dù không phải chuyển hóa thành một phần của Ngũ Hành nguyên dịch, thế nhưng, tử khí đã bị cải biến, uy năng ăn mòn giảm mạnh.
Tuy nhiên, bộ phận tử khí mà Ngũ Hành nguyên dịch chuyển hóa đối với tổng thể lượng tử khí mà nói thì cực kỳ nhỏ bé, thậm chí là không đáng kể.
Hoàn cảnh xấu như thế, Ngũ Hành nguyên dịch và lực lượng lại một lần nữa hợp tác, hợp tác lần này so với lần trước hợp tác để đối kháng với Hỏa pháp tắc thì thân mật hơn, Ngũ Hành nguyên dịch được cấu tạo từ vô số dòng xoáy nhỏ bé, đem lực lượng quấn quanh dòng xoáy.
Một dòng xoáy như vậy quả không nhìn ra được gì, thế nhưng, vô số dòng xoáy như vậy, tất cả Ngũ Hành nguyên dịch bên trong thân thể đều như vậy, liền có một cỗ uy năng kỳ lạ phát ra.
Với phương thức như vậy, lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch lại lần nữa cùng những tử khí kia đối kháng, lực lượng phá hủy, Ngũ Hành nguyên dịch chuyển hóa tử khí, cứ như vậy, tốc độ tràn vào của tử khí liền bị chậm lại, nếu như dùng tốc độ “bay” như trước kia để hình dung thì tốc độ lúc này chính là “đi”.
Lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch hợp tác thân thiết như vậy, không cần Sở Nam khống chế, hoàn toàn theo bản năng, Sở Nam thân trong nguy cảnh cũng không khỏi cả kinh. Chỉ có điều, Sở Nam lúc này cũng không nghĩ nhiều, lực lượng và Ngũ Hành nguyên dịch giúp hắn trì hoãn tốc độ của tử khí, giúp hắn có thể tranh thủ thời gian, dùng sinh mệnh lực tiến nhập vào tế bào để cân bằng tử khí.
Thế cục mặc dù hơi chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng Sở Nam lại không thư giãn chút nào, hắn rõ ràng tốc độ của tử khí chỉ giảm bớt mà không phải đình chỉ, muốn chính thức giải quyết nguy cơ, muốn giải quyết vấn đề căn bản thì phải đem tử khí khống chế hoàn toàn.
Nhưng, làm thế nào mới có thể khống chế được tử khí đây?
Trong đầu Sở Nam liền hiện lên mầm mống Diệt Nguyên Minh Đằng, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương và cả Ngũ Hành bổn tinh hợp nhất thành Ngũ Hành nguyên dịch nữa, sau khi hình ảnh đó hiện lên, Sở Nam lại lẩm bẩm:
- Căn bản nhất của tử khí là gì? Là bổn tinh hay là mầm mống?
Vừa nghĩ xong, thân thể đang quay cuồng trong không trung của Sở Nam đột nhiên “phành” một tiếng, bị ném xuống đất, Sở Nam đưa mắt nhìn khắp bốn phía, cơn lốc đã không còn bóng dáng, nhưng tử khí chi phong vẫn gào thét như cũ, giờ phút này Sở Nam ở trong vòng vây của tử khí chi phong, mà tử khí chi phong này lại càng thêm cuồng bạo mãnh liệt.
Sở Nam hung hăng hạ quyết tâm, mang theo thân thể chịu siêu phụ tải đi đến tử khí chi phong. Sở Nam lại để tia lôi điện tử sắc thủ hộ đan điền, trước khi có phương án giải quyết tử khí, hắn không thể để tử khí ăn mòn đến đan châu trong đan điền được.