Hai mắt Khổ Thần lão tổ lóe lên, toàn thân phóng xuất sát khí, ép thẳng đến Sở Nam, miệng quát:
- Ngươi bức lão phu?
- Không sai, ta bức các ngươi đấy! Bức các ngươi thì sao? Chẳng lẽ chỉ có các ngươi được bức ta, lại không cho phép ta bức các ngươi sao?
Nộ khí và sát khí của Sở Nam ập thẳng đến sát khí của Khổ Thần lão tổ.
Lập tức, Khổ Thần lão tổ cảm thấy trước ngực nặng nề.
Giao phong nho nhỏ liền khiến Khổ Thần lão tổ thấm nhuần câu nói lúc trước của Huyền Vô Kỳ, ngàn vạn lần không nên xem thường hắn.
Sở Nam nói đến đây, lại quay đầu nói với Hoàng Phủ Diệp:
- Đúng rồi, Hoàng phủ tiểu nhi, Hoàng cung của ngươi cũng thể, chỉ cần 36 canh giờ sau ta không giải trận thì hoàng cung sẽ biến thành tử cung.
: Ngươi cho rằng trận pháp mà ngươi bố trí, không ai có thể phá giải sao?
- Trận, tất nhiên có thể phá, nhưng… các ngươi thì không thể!
Sở Nam duỗi ra ngón trỏ, lắc lắc.
- Hừ!
Hoàng Phủ Diệp hừ lạnh một tiếng, nhìn ngón trỏ lắc qua lắc lại, cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Chỉ trong nháy mắt, ba nhà Đế Tôn, Hoàng Phủ Diệp, Khổ Thần lão tổ đều bị Sở Nam áp chế, chỉ còn Huyền Vô Kỳ là cười nói:
- Sở Nam tiểu nhi, ngươi lại dùng thứ gì để uy hiếp lão phu đây?
Thiên Nhất Tông của Huyền Vô Kỳ sớm đã bị Sở Nam giết gần sạch, theo lý mà nói thì Huyền Vô Kỳ đã thành cô gia quả nhân rồi, lại nói, cho dù Thiên Nhất Tông bình yên vô sự, Sở Nam có đem tất cả mọi người của Thiên Nhất Tông đặt vào trong Tử trận thì Huyền Vô Kỳ cũng không thèm quan tâm.
Sở Nam cười nói:
- Ta dùng chính ta để uy hiếp ngươi!
- Cái gì?
Huyền Vô Kỳ sững sờ.
- Ngươi không phải muốn biết ta dùng cách gì để hủy "Pháp tắc" của ngươi sao?
Sở Nam hỏi một tiếng, câu hỏi này khiến Hoàng Phủ Tung, lão nhân gầy gò và Khổ Thần lão tổ sững sờ, trong lòng nổi lên kinh đào hải lãng, thầm nghĩ:
- Sở Nam còn có thể hủy diệt "Pháp tắc" sao?
- Như vậy thì sao?
- Nếu như ngươi không đồng ý điều kiện của ta, ta sẽ tự bạo, để ngươi không có được nó, nếu như ngươi đồng ý thì ta sẽ giữ lại vật đó cho ngươi. Ngươi có lẽ cũng biết nếu ta tự bạo thì không ai trong các ngươi có thể ngăn được!
- Điều kiện gì?
- Thả cha mẹ, sư phụ, huynh đệ và tộc nhân của ta ra, ta cùng các ngươi chơi đùa một phen!
Trên mặt Huyền Vô Kỳ vẫn là vẻ cười nhạt, nói:
- Ngươi đem những thứ đó ra trước mặt lão phu, lão phu còn có thể suy nghĩ một chút lời ngươi nói.
- Ngươi bị ngu sao?
Sở Nam hỏi một câu, Huyền Vô Kỳ lập tức sầm mặt, Đế Tôn và Hoàng Phủ Diệp clapaj tức nói:
- Tuyệt đối không thể, trừ phi ngươi tự sát thân vong, dùng mạng ngươi đổi tất cả mạng mọi người!
- Các ngươi cũng bị ngu nốt?
Sở Nam nhìn chằm chằm Đế Tôn và Hoàng Phủ Diệp mà nói, sắc mặt hai người lập tức trở nên phẫn nộ, chính lúc này, một người bẩm báo:
- Bẩm Đế Tôn, ở Thập Vạn Đại Sơn có một đám người, đầu lĩnh chính là Cửu hoàng tử, còn có Bắc Thần Cung Chủ và cả thái tử Đại Khánh Quốc!
Nghe vậy, Hoàng Phủ Diệp cũng không tức giận, ngược lại khôi phục bình tĩnh, Đế Tôn hạ lệnh:
- Để bọn chúng tiến vào!
Không đến vài phút, Bắc Thần Cung Chủ, Hoàng Phủ Triệt, cùng một đám tử tôn trực hệ huyết mạch Hoàng Phủ gia đi đến trước mặt Đế Tôn, đám người Hoàng Phủ Triệt nhìn thấy Hoàng Phủ Diệp, tựa như nhìn thấy cứu binh, vội quỳ xuống hét lên:
- Phụ hoàng, cứu hoàng nhi, cứu hoàng nhi….
Hoàng Phủ Diệp nhìn bọn chúng, trong mắt không khỏi lướt qua một tia ôn nhu, nhưng lập tức bị lạnh lùng thay thế.
Phía bên kia, Sở Nam ngẩn người ra.
Huyền Vô Kỳ cũng ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Ngươi cũng tới rồi?
Thanh âm của Huyền Vô Kỳ không khỏi nặng hơn, đồng thời cũng hàm chứa một ít nhu tình.
Sở Nam cũng thật không ngờ lúc này Thanh Phượng lại đến đây.
Thanh Phượng cười với Sở Nam một tiếng, mặc dù chỉ cười, nhưng trong tiếng cười ẩn chứa vui mừng và kinh hỉ. Sau đó Thanh Phượng lại nhìn Huyền Vô Kỳ, vẻ tươi cười như gió xuân đột nhiên biến thành cười lạnh, chỉ nghe Thanh Phượng nói:
- Ta đương nhiên phải tới, hôm nay là ngày tử vong của ngươi, ta sao có thể không đến được? Ta còn phải giúp hắn nhìn xem đồ đệ của hắn giết ngươi như thế nào.
Huyền Vô Kỳ thở dài một tiếng, sau khi thở dài, dùng ngữ điệu như Sở Nam nói lúc trước mà đáp:
- Hắn không giết được ta, hôm nay là hắn chết còn ta sống. Thanh Phượng, niệm tình chúng ta đã từng sống với nhau một thời gian, nếu ngươi về cùng ta, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi, dù cho dung mạo ngươi đã bị hủy.
- Đi với ngươi? Theo ngươi để rồi bị ngươi gạt lần nữa? Để bị ngươi đâm một đao sau lưng? Đâm vào tim sao?
Lửa giận tích lũy hơn ba trăm năm cuối cùng cũng bộc phát.
- Ngươi muốn gì ta cũng có thể cho ngươi.
- Ta chỉ muốn cái mạng chó của ngươi, ta chỉ muốn hắn yên ổn, ngươi có thể sao?
Thanh Phượng hét lên, trong mắt Huyền Vô Kỳ không còn nhu tình nữa, chỉ còn lại vẻ lãnh khốc vô tình, lạnh lùng nói:
- Đã như vậy ta sẽ tiễn ngươi xuống dưới, cùng đoàn tụ với Ma Đạo Tử!
Nghe Thanh Phượng và Huyền Vô Kỳ nói một phen này, Sở Nam ngược lại hiểu một chút, khẳng định lúc trước Huyền Vô Kỳ vì chém giết sư phụ, vì muốn có được đồ vật của sư phụ cho nên mới hấp dẫn Thanh Phượng, mà sau khi Huyền Vô Kỳ đạt được mục đích lại từ bỏ Thanh Phượng, không những thế còn hạ sát thủ với Thanh Phượng, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà Thanh Phượng lại còn sống trốn thoát.
- Bất luận thế nào thì hôm nay cũng không thể để Huyền Vô Kỳ sống sót.
Trong đầu Sở Nam lập tức lướt qua những suy nghĩ này, đồng thời nói:
- Các ngươi thật sự không đồng ý điều kiện của ta?