- Cho dù không có người thì trẫm cũng có thể tru diệt bọn chúng!
Sở Nam không để ý đến Đế Tôn, nói với Sở gia lão tổ:
- Lão tổ, các người cứ đi thẳng về phía trước là có thể xuất trận!
Dứt lời, một con đường xuất hiện trước mặt Sở gia lão tổ, mà Đế Tôn và Hoàng Phủ Diệp lại không nhìn thấy.
- Tiểu tử, nhất định phải còn sống!
- Nhất định phải còn sống!
- Sống sót!
Trong đám người truyền đến tiếng rống của sư phụ và huynh đệ, Sở Nam cười đáp:
- Yên tâm đi, người có thể giết được ta còn chưa ra đời!
Sở gia lão tổ nghe vậy liền yên tâm, liền rời đi.
Đế Tôn thấy những người kia đột nhiên biến mất trước mắt mình, cảm thấy không ổn, lại quát lớn:
- Sở Nam, ngươi cho rằng bọn họ có thể ra ngoài được sao? Trẫm nói cho ngươi biết, cho dù bọn hắn có ra khỏi trận này thì cũng chỉ có con đường chết, ngoài trận này có vô tận sát cơ và tử vong đang chờ bọn hắn.
- Đa tạ ngươi đã nhắc nhở ta.
Sở Nam nói xong liền gầm lên một tiếng, tiếng rống truyền vào trong tai đám hung thú, khiến toàn thân bọn chúng chấn động, chỉ nghe Sở Nam nói:
- Hộ tống bọn họ ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn thì các ngươi có thể rời đi, muốn đi đâu thì đi.
Thoáng chốc, Sở Nam lại chuyển trận hình, một con đường lớn xuất hiện trước mặt mấy ngàn hung thú, mấy ngàn hung thú vội vàng đuổi theo.
Cùng lúc đó, Khổ Thần lão tổ và lão già khô gầy cũng giết đến.
Huyền Vô Kỳ vận sức chờ phát động.
Sở Nam nở nụ cười.
- Bàn Long Thăng Thiên!
- Địa Nạp Sơn Xuyên!
Sau lưng Sở Nam phát ra hai tiếng rống lớn, “Bàn Long Thăng Thiên” chính là do lão giả khô gầy kia hét, còn “Địa Nạp Sơn Xuyên” chính là của Khổ Thần lão tổ, hai người đồng thời thi triển ra sát chiêu lớn nhất của bọn hắn.
Bàn Long, là loài rồng luôn nằm phủ phục dưới mặt đất mà không thăng thiên, hôm nay lại muốn thăng thiên, uy lực của Bàn Long, ai có thể kháng cự?
Đại địa mênh mông có thể dung nạp ngàn sông vạn sông, có thể dung nạp núi cao hùng vĩ, há có thể không dung được một người?
Hơn nữa, đại sát chiêu mà hai người thi triển còn phối hợp với Võ Tôn chi "Vực", như vậy thì uy năng của sát chiêu lại càng tăng mạnh.
Huyền Vô Kỳ vận sức chờ phát động, không thừa cơ giết lên, hắn cảm thấy lúc này có gì đó không đúng, trực giác mách bảo hắn rằng lúc này ra tay không phải là thời cơ tốt nhất.
Đại địa xuất hiện, ảo ảnh Bàn Long cũng xuất hiện trên không, giương nanh múa vuốt.
Cuồng phong bạo vũ ập đến, thân ảnh của Sở Nam biến mất một cách quỷ dị, mà xuất hiện trước mặt bọn hắn chính là tám cây cột dùng làm trung tâm của tám vòng xoáy siêu cấp đã phát, muốn thu hồi là không thể, nếu làm vậy sẽ thụ thương nặng.
Hai tiếng nổ ầm ầm, năng lượng bạo loạn tràn lan khắp bốn phía, công kích tám vòng xoáy siêu cấp, tại trung tâm vòng xoáy xuất hiện một cơn lốc điên cuồng, đem uy năng của hai đại sát chiêu cuốn vào bên trong.
Lúc này, thanh âm của Sở Nam đã từ sau lưng bọn họ truyền đến:
- Đã nói rồi, Đại Sát Ngư trận chính là địa bàn của ta, các ngươi cũng không nghĩ xem, nếu không có lệnh của ta, các ngươi có thể tiến tới phía sau ta sao? Nếu là cá thì hãy ngồi yên một chỗ, đợi ta đến trảm sát!
- Khẩu khí thật cuồng! Có gan thì đừng trốn, lão hủ ngược lại muốn xem đến cùng thì ai mới là cá!
Người nói chính là lão già gầy gò, lời còn chưa dứt, đã quay người ra sau, lại là một chiêu “Bàn Long Lăng Thiên”, Khổ Thần lão tổ không nói gì, nhưng cũng phối hợp giống như đồng bạn mấy trăm năm, dị thường thuần thục.
Sát chiêu: Địa Nạp Sơn Xuyên
Sở Nam quả thật không trốn, nhưng lại dung hợp Ngũ Hành nguyên dịch, dung hợp vào Chí Quyền hai mươi lớp lực lượng, nhằm về phía lão giả khô gầy đánh tới, ánh mắt lão già khô gầy lóe lên, quát:
- Tới đúng lúc lắm, lão hủ lãnh giáo ngươi một chút, xem ngươi đến cùng là hạng thiên tài gì!
Trong tiếng hét, Bàn Long vươn mình há miệng, một quang cầu bạch sắc xuất hiện trong miệng Bàn Long, quang cầu bạch sắc xoay tròn không ngừng, tản ra uy năng khổng lồ, sắp từ trong miệng thổ xuất ra.
Đột nhiên, hư không bổ xuống một đạo lôi điện mà Sở Nam đã áp súc từ trước.
Một tiếng phích lịch bổ xuống, Bàn Long nứt vỡ, quang cầu bạch sắc cũng biến mất trong không trung.
Trong khoảnh khắc lôi điện xuất hiện, lão già khô gầy chợt cảm thấy không ổn, nhưng còn không đợi hắn có động tác thì Chí Quyền của Sở Nam đã đánh lên Võ Tôn chi "Vực" của lão giả khô gầy, uy năng hủy diệt và đồng hóa đồng thời tràn ra.
Thoáng chốc, "Vực" phá!
Lão già khô gầy thổ huyết, điên cuồng thối lui, xương cốt vang lên tiếng “răng rắc’, toàn thân huyết nhục xuất hiện một vết nứt lớn.
Trong không trung truyền đến tiếng quát của Sở Nam:
- Thiên đã phá, Bàn Long há có thể thăng thiên?
Trong khoảnh khắc Sở Nam đánh ra “Chí Quyền” thì sát chiêu của Khổ Thần lão tổ cũng ập đến, trong không trung xuất hiện một mảnh đại địa, thoạt nhìn không thấy điểm cuối, giống như muốn phá hủy “Đại Sát Ngư trận” của Sở Nam, nhét Sở Nam vào trong đại địa, đem hắn hóa thành một phần của đại địa.
Khổ Thần lão tổ nắm bắt thời cơ tương đối tốt, theo tình huống mà nói, Sở Nam vừa đánh ra một quyền mãnh liệt như vậy, lực cũ trong cơ thể đã hết, lực mới chưa sinh, năng lượng không còn.
Giờ phút này giết đến, Sở Nam không chết cũng trọng thương.
Thế nhưng Khổ Thần lão tổ lại không biết, chỉ cần căn cơ Sở Nam vẫn còn thì Ngũ Hành nguyên dịch trong cơ thể vẫn sinh sôi không ngừng, hoàn toàn sẽ không xuất hiện loại tình huống này. Chỉ có điều, Sở Nam không phản kích, ngược lại tùy ý để đại địa nuốt lấy thân thể hắn.
Huyền Vô Kỳ vẫn không ra tay, nhưng ánh sáng trong mắt ngày càng rực rỡ.