Sở Nam theo thứ tự đem Hoán Cốt Đan, Dịch Cân Đan, Thoát Thai Đan,… cấp xuống, đem vài chục vạn thân thể của Thỏ Ngọc tộc cải tạo, so với pháp bảo cấp bậc Chân Khí ở đại lục Thiên Vũ còn lợi hại hơn.
Thỏ Ngọc tộc nhân quả thật đã thoát thai hoán cốt rồi, kỹ năng luyện đan của Sở Nam cũng ngày càng thuần thục. Nhưng dược thảo tích trữ của Sở Nam dưới nhu cầu khổng lồ như vậy cũng tiêu hao sạch sẽ.
Bạn sẽ ủng hộ cho người dịch 15 Điểm khi đọc bài viết này:
vipvanda:
Kết quả, Sở Nam lại gọi Tiểu Tinh đến, để Tiểu Tinh chuẩn bị dược thảo, Tiểu Tinh nghe thấy Sở Nam giải thích, đồng thời còn có hình vẽ dược thảo, sau khi suy nghĩ một lúc lâu thì nàng mới nói với Sở Nam:
- Đại nhân, Thỏ Ngọc tộc chúng ta có một truyền thuyết, là truyền thuyết về luyện dược.
- Truyền thuyết gì?
Sở Nam tùy ý hỏi, nhưng câu trả lời của Tiểu Tinh lại khiến cho Sở Nam chấn kinh.
- Truyền thuyết rằng, Đồ Đằng Thỏ Ngọc chính là luyện dược chi tổ của đại lục Đồ Đằng, từng luyện ra thần dược có thể phá toái hư không.
- Phá toái hư không? Thần dược?
Sở Nam lẩm bẩm hai từ này, trong lòng khiếp sợ như có địa chấn vô cùng vô tận, hắn vốn tưởng rằng "Trường Thọ Đan" đã là đan dược nghịch thiên nhất rồi, thế mà không ngờ rằng lại nghe được một truyền thuyết như vậy.
- Phải là thần dược dạng gì thì mới có thể phá toái hư không?
Lúc này, Sở Nam đã không xem đây là một truyền thuyết nữa, hắn đã trải qua đủ loại chuyện, cho nên trong lòng Sở Nam mới mơ hồ cảm thấy truyền thuyết này rất có thể là sự thật.
- Dược cũng có thể phá toái hư không?
Sở Nam cũng từ Sở gia lão tổ nghe được một truyền thuyết, đó chính là truyền thuyết trở thành Võ Thần, tu vi cường đại đó có thể phá toái hư không, trong lòng không khỏi suy nghĩ:
- Xem ra hư không cũng không phải là thứ thần bí gì, không ngờ lại có nhiều thứ có thể phá được như vậy.
- Nếu đã có tu vi, thần dược có thể làm được thì hẳn lực lượng và pháp bảo cũng có thể! Xem ra đại lục Đồ Đằng này cũng không phải đơn giản như ta nghĩ, nhưng chẳng lẽ thật sự có phá toái hư không sao? Làm sao có thể đơn giản như vậy?
Trong đầu Sở Nam hiện lên rất nhiều nghi vấn, mà Tiểu Tinh vẫn tiếp tục nói:
- Còn có truyền thuyết Thỏ Ngọc tộc chính là tộc am hiểu luyện dược, thật lâu trước đây, trong tộc có vô số Luyện Dược Sư, nhưng về sau, không biết bởi nguyên nhân gì mà Thỏ Ngọc tộc trở nên suy tàn, Luyện Dược Sư không có, mà ngay cả truyền thuyết này cũng đã biến mất. Chỉ còn lại Thỏ Ngọc tộc biến thành đồ chơi cho những tộc khác, nếu không phải ta ngẫu nhiên được nhìn thấy một cổ trát tàn khuyết thì căn bản cũng không biết đến truyền thuyết này.
Trực giác mách bảo với Sở Nam rằng trong này nhất định có mồi hồi âm mưu, chính là âm mưu lớn nhằm vào Thỏ Ngọc tộc.
- Nơi Đồ Đằng tế tự của Thỏ Ngọc tộc của các ngươi ở đâu? Dẫn ta đi xem xem!
- Đại nhân mời đi theo ta.
Tiểu Tinh dẫn Sở Nam đi, hơn nửa canh giờ mới đến được nơi Đồ Đằng tế tự của Thỏ Ngọc tộc, trong trí tưởng tượng của Sở Nam, nơi tế tự hẳn phải trang nghiêm vô cùng, nhưng nơi tế tự bày ra trước mặt hắn lại cực kỳ tồi tàn, muốn rách nát bao nhiêu thì có rách nát bấy nhiêu.
Một gian nhà cỏ rách nát, một bàn thờ bị bụi bặm che lấpm tượng Thỏ Ngọc cũng hết sức ôn nhuận. Sở Nam nhìn thấy toàn bộ không khỏi nhíu mày, hoài nghi rằng nơi Đồ Đằng tế tự trước mặt liệu có phải là thật hay không.
Đúng lúc này, âm thanh nghi hoặc của Tiểu Tinh cũng vang lên bên tai:
- Đại nhân, ta hoài nghi rằng đây không phải là nơi Đồ Đằng tế tự của Thỏ Ngọc tộc chúng ta.
- Ừm, nói xem?
- Bởi vì lúc Tiểu Tinh nhìn thấy cổ trát tàn khuyết kia, tượng Thỏ Ngọc không phải nằm rạp trên mặt đất, bộ dạng giống như mặc cho người khác chém giết, mà là đứng thẳng. Hơn nữa, phía trước tượng Thỏ Ngọc còn đặt một thứ rất giống một bình thuốc, đáng tiếc là nửa phần còn lại của hình vẽ đã không còn, không thể nhìn rõ toàn bộ.
- Cổ trát tàn khuyết đâu?
- Mất rồi.
- Mất rồi?
Sở Nam có chút không hiểu, thứ đồ trọng yếu như vậy không ngờ lại bị mất rồi, Tiểu Tinh nhìn thấy Sở Nam có vẻ không vui, liền vội vàng giải thích:
- Đại nhân, cổ trát này rất kỳ quái, sau khi ta có được nó đến ngày thứ ba, buổi tối trước khi ngủ ta đã để nó dưới đầu gối, nhưng sáng sớm tỉnh dậy thì cổ trát đã biến mất, cũng bởi vì thế cho nên ta mới cảm thấy nơi tế tự này chỉ là giả.
Giữa hai hàng lông mày của Sở Nam tràn đầy vẻ suy tư, đến lúc này hắn đã có rằng truyền thuyết kia có đến tám phần là sự thật, bằng không tại sao lại có người ngay cả một bản cổ trát tàn khuyết cũng không buông tha?
Lại nhìn nơi tế tự một lần nữa, Sở Nam lẩm bẩm:
- Muốn chứng minh truyền thuyết này là thật hay giả thì có một phương pháp rất đơn giản.
- Đại nhân…
Thanh âm của Tiểu Tinh thoáng cái trở nên kích động vô cùng, Sở Nam không để nàng tiếp tục kích động thì đã nói:
- Đem những người trong tộc không thích hợp chiến đấu, bất luận là nam hay nữ, đưa đến trước phòng ta 100 người.
- Rõ, đại nhân.
Trong thanh âm của Tiểu Tinh chợt trở nên hữu lực hơn, lại quỳ rạp trên đất, dập đầu nói:
- Ân đức của đại nhân, Thỏ Ngọc tộc suốt đời khó quên, Tiểu Tinh không biết phải báo đáp đại nhân thế nào, Tiểu Tinh nguyện ý…
-DG-: Muốn sắc dụ à? Không có cửa đâu
- Không cần mang ơn ta, ta khiến các ngươi trở nên cường đại là vì ta cần các ngươi làm việc cho ta, cho nên, giữa chúng ta có thể nói là một loại giao dịch.
- Thế nhưng Tiểu Tinh biết, đại nhân có rất nhiều lựa chọn, nhưng cuối cùng ngài lại chọn Thỏ Ngọc tộc, đại ân lớn như thế, Tiểu Tinh luôn nghi nhớ trong lòng, bất luận đại nhân muốn chúng ta làm gì, Tiểu Tinh nhất định sẽ liều chết hoàn thành.
Tiểu Tinh lập tức phát thệ.
- Nếu như ta bảo ngươi chết thì sao?
- Chỉ cần Thỏ Ngọc tộc nhân không còn là đồ chơi của những tộc khác, có thể sống một cuộc sống có tôn nghiêm thì Tiểu Tinh có chết cũng không hối tiếc. Hơn nữa, cái mạng của Tiểu Tinh vốn thuộc về đại nhân, đại nhân muốn Tiểu Tinh sống thì Tiểu Tinh sẽ sống. Nếu người muốn Tiểu Tinh chết thì Tiểu Tinh nhất định sẽ chết!
Tiểu Tinh nói rất chân thành, Sở Nam lại nhìn Tiểu Tinh rồi nói:
- Nếu như truyền thuyết là sự thực, Thỏ Ngọc tộc nhất định sẽ trở thành Đồ Đằng tộc cường đại nhất đại lục Đồ Đằng.