Vú Nuôi Của Rồng

Chương 105: Chém giết không ngừng (1)



Sau khi suy tính rõ ràng, A Khờ gọi ra nhóm người Nhược Tử và Long Tinh Nguyệt. Sau đó thì tự mình chui vào bên trong không gian pháp bảo để cho Nhược Tử mang theo trên người, còn hắn thì thông qua thần thức mà truyền âm cho nàng.

Tại một nơi sâu thẳm trong Vạn Hỏa sơn, quả trứng màu đen có lớp viền kim quang dường như đang dao động tìm cách phá vỏ mà ra. Lúc này bên cạnh quả trứng có một con chim nhỏ đang đứng ở đó nhìn ngó một cái hoa sen màu đỏ như máu, từng vầng sáng trắng lưu chuyển bên trong mỗi một cánh sen, như ẩn chứa từng tia thiên địa pháp tắc nào đó. Mà dưới mặt hồ vài con cá nhỏ màu sắc quái lạ, có con toàn thân trong suốt, bên ngoài có thể nhìn thấy rõ ràng từng cái bộ phận bên trong thân thể của nó. Có con lại có màu sắc giống như dung nham trong hồ mà nhảy tới nhảy lui vô cùng vui thích. Bên ngoài hồ dung nham không phải là cái cảnh tượng hoang sơ cằn cỗi như là thường thấy, mặt đất thỉnh thoảng lại có vài cây hoa cỏ vươn mình lớn lên, rồi đung đưa theo từng cơn gió. Lại có vài con chuột nhỏ đào đất, đem lên vài khối tinh thể như là linh thạch gậm nhấm vô cùng thỏa mãn. Chỉ có con chim nhỏ dường như là đứng bất động nhìn đến một cái bông sen trong hồ. Tất thẩy mọi việc diễn ra vô cùng tự nhiên như nó vốn dĩ thường ngày như vậy. Mà kỳ lạ thay, xung quanh không gian mười trượng nơi con chim nhỏ đang đứng không có bất kỳ một thứ sinh vật nào dám bén mảng lại gần. Giống như là phạm vi xung quanh của nó có một tầng kết giới vô hình nào đó mà không có bất kỳ sinh vật nào có thể tới gần được. Lúc này, mặt hồ đột nhiên lay động nhẹ, một vài ngọn cỏ đang đung đưa cũng bị gió cuốn đi mất. Con chim nhỏ hơi khẽ run mình hóa thành một cái hình dạng thiếu nữ vận bộ y phục màu đó thắm, xinh đẹp đến động lòng người. Nàng miệng thì thào mà mở ra:

- Cuối cùng thì nó cũng nở ra, ta chờ đợi cái khoảnh khắc này có đến một trăm năm lẻ một tháng rồi! Hỏa Liên, mau theo ta trở về thôi!

Cánh hoa sen vậy mà như có linh tính khẽ lay mình như cúi đầu trước lời nói của nàng. Từ bên trong mặt hồ dung nham, những cánh hoa sen từ từ rủ xuống, một thân thiếu nữ trắng bạch, từ từ vươn người đứng lên. Nàng thân hình nhỏ bé như một đứa trẻ mới được sinh ra, nhưng thân thể lại thuần thục, rạng rỡ như một thiếu nữ vừa tròn tuổi xuân, căn đầy sức sống. Nhìn hai điểm chúm hồng trước ngực nàng, có lẽ nam nhân trong thiên hạ đều say mê mà quỳ gối muốn được cầu hoan với nàng một lần trong đời cũng đủ mãn nguyện rồi. Cành tay nàng hơi khẽ run lên, một bộ thanh y màu lục bích, đem khối thân thể tinh mỹ của nàng che phủ lấy. Thiếu nữ đứng bên bờ hồ do con chim nhỏ vừa rồi biến thành lúc này mới cất tiếng nói ra:

- Hỏa Liên, về thôi!

Thiếu nữ nhỏ bé có tên là Hỏa Liên liền hóa thành một vệt sáng hiện ra trước mặt thiếu nữ đứng bên bờ hồ mà cung kính nói ra, lời nàng có vẻ còn chưa quen thuộc nên giọng nói có chút ngượng nghịu:

- Chủ nhân, đa tạ người đã ban tặng cơ hội hóa hình này cho nô tì!

Nhìn thấy Hỏa Liên dáng người nhỏ bé đứng ở trước mặt, thiếu nữ có vể rất là hài lòng gật đầu:

- Được rồi, chúng ta nhanh chóng trở về thôi! Ta đi ra ngoài lâu như vậy, mẹ ta chắc có lẽ cũng đã sốt ruột!

Nàng phất tay đem Hỏa Liên đặt ở trên vai, lúc này ở bên ngoài có một thiếu nữ thân hình nhỏ thó giống như Hỏa Liên bay tới kinh hô nói ra:

- Công chúa, nguy rồi! Bên ngoài đột nhiên có rất nhiều người xuất hiện đến! Có phải là hành tung của chúng ta bị tiết lộ rồi không?

Thiếu nữ này tuy có phần không hoàn mỹ được như hai thiếu nữ trước mặt, nhưng cũng xinh đẹp không kém gì. Chỉ có điểu sau lưng nàng còn có mọc ra một đôi cánh bướm màu vàng, liên tực đập lên không chút nào ngừng nghỉ. Thiếu nữ được các nàng xưng là chủ nhân vẻ mặt đăm chiêu nhìn đến quả trứng đang nằm cách chỗ mình không được bao xa, miệng hơi mở ra:

- Đi thôi, bọn họ là đến đây vì quả trứng này, cũng không liên quan gì đến ta!

Nàng nói xong cũng đem con điệp nhân kia đặt lên vai mà bước đi. Thế nhưng bước chân nàng vừa mới dịch chuyển, nét mày liền nhíu lại:

- Là ai? Mau bước ra đây cho ta!

Vẻ đẹp trên khuôn mặt nàng chuyển biến thành một tia sát cơ vô cùng rõ ràng. Nhưng như thế vẫn không đủ làm cho vẻ đẹp của nàng vơi đi, lại như một liều thuốc tình làm cho nam nhân thiên hạ trái tim đều muốn rơi ra bẻn ngoài. Một tiếng nuốt nước bọt đánh ực một cái, rồi một hình ảnh của một gã nam nhân trẻ tuổi sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi màu xanh biếc như nước biển xuất hiên trước mặt các nàng. Gã nhe nanh, vẻ mặt tà ác mà cười:

- Khà khà khà! Một con phượng hoàng, một đóa hỏa liên, một con kim diệp hồ điệp! Quả nhiên là tam đại mỹ nhân a, bản hoàng tử muốn các ngươi rồi, hôm nay các ngươi dù muốn hay không cũng đừng hòng chạy thoát!

Nhìn vẻ khả ố trên mặt của hắn, thiếu nữ mày ngài càng thêm khó chịu:

- Ngươi đã biết ta là người của Phượng Hoàng tộc, ngươi còn dám vô lễ như vậy sao?

Gã cười, cười rất điên dại:

- Ha ha ha, phượng hoàng tộc, phượng hoàng tộc thì như thế nào? Dù ngươi có là công chúa của phượng hoàng tộc thì hôm nay ngươi cũng không thoát được tay của ta! Chỉ cần hôm nay ta không cho các ngươi rời khỏi, ta còn sợ phượng hoàng tộc các ngươi đến tìm ta hay sao?

Hắn nói xong, không gian xung quanh đột nhiên rung động lên. Mười hai thân ảnh nữ nhân mặc hắc y xuất hiện trước mặt của nàng, vây nàng vào bên trong. Mấy nữ nhân này thân hình phi thường gợi cảm, ngực to, mông tròn, eo nhỏ, dáng vẻ tuyệt nhiên mị hoạt vô cùng. Nhưng chỉ có điều bên trong đôi mắt của các nàng vô cùng u lãnh, ẩn chứa sát khí vô cùng nồng đậm. Mà sau lưng mỗi người đều mọc ra một đôi cánh dơi màu đen, thực lực mỗi người đều là thần cấp năm sao. Một tổ hợp như vậy, một mình nàng làm sao đối phó? Huống hồ tên dơi yêu kia còn là đế cấp ba sao. Ngay tại lúc hắn còn đang cười lên đắc ý, đám người Nhược Tử và Long Tinh Nguyệt vừa hay chạy tới. Mà Hạ Hầu Khuynh Thành cùng với một gã thuộc tướng đế cấp một sao cũng dẫn theo Cự Ngạc quân đoàn theo sau. Một nhóm, rồi lại một nhóm cứ thế lục tục chạy đến. Thanh Dực Biên Bức lần này hai mắt nhìn đến muốn dại ra rồi. Hắn đương nhiên không phải là sợ hãi mà ngây người, càng là vì hắn tham lam nhìn đến dáng vẻ đẹp đẽ của Nhược Tử, sự tinh tế trên người của Long Tinh Nguyệt, và một chút sắc sảo trong con ngươi của Hạ Hầu Khuynh Thành.

- Mỹ nhân, toàn bộ đều là mỹ nhân a! Trời ơi, hôm nay bản hoàng tử thật sự phải đại khai "sát giới" đem các nàng chà đạp lại chà đạp một lần mới thật mãn nguyện a!

Hắn suy nghĩ trong đầu đầy những hình ảnh không phù hợp với trẻ em. Mà A Khờ đang ở bên trong không gian pháp bảo cùng với mấy người Nhược Lan, Lục Thanh Y, Bạch Tố Tố ôn chuyện. Ánh mắt có chút buồn bực nhìn không gian bên ngoài:

- Con bà nó, bọn họ làm sao mũi lại thính đến như vậy? Còn chạy đến nhanh hơn cả ta!

- Ồ - A Khờ lúc này vô cùng kinh ngạc nhìn qua hoàng tử Thanh Dực Biên Bức của biên bức nhất tộc - Cái tên này làm sao lại nhìn quen mắt thế nhỉ? À, ta nhớ ra hắn rồi!

A Khờ ánh mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ, miệng nhếch lên một nụ cười ti bỉ:

- Con bà nó, cái tên này lần trước trong mơ còn bị ta đánh đến tắt thở, hôm nay quả nhiên là gặp hắn. Cái tật của hắn vẫn không chịu bỏ a! Đám nữ nhân của ta mà cũng dám nhìn!

A Khờ lại đưa mắt nhìn một vòng xung quanh. Hắn muốn tìm một ai đó, nhưng tìm một lúc vẫn không tìm thấy. Hắn hơi coa một chút thất vọng. Long Tinh Nguyệt đứng ở bên ngoài, bị ánh mắt của Thanh Dực hoàng tử nhìn đến, vẻ mặt không khỏi nhíu lại:

- A Khờ, ta muốn đem hai con mắt của hắn lấy xuống!

Nàng lên tiếng, A Khờ vô cùng đắc ý vỗ đùi cười to:

- Rất hợp ý ta, hừ, nữ nhân của ta mà cũng dám nhìn, ta phải lấy con mắt của hắn xuống!

- Ai là nữ nhân của ngươi? Ngươi đừng có nói bậy!

Nàng ngoài miệng nói cứng, nhưng trong lòng đã có chút mềm lại muốn thừa nhận lời của hắn nói. A Khờ cũng không đi tranh miệng lưỡi với nàng, mượn thuật pháp của Quỷ Vô Ảnh mà âm thầm chui ra ngoài không gian pháp bảo, tiếp cận đễn chỗ quả trứng rồng đang sắp nở ra. Một tia dao động nhỏ này cũng không có người nào phát hiện được. Mà Thanh Dực hoàng tử thì khẽ cười ré lên:

- Ha ha ha, đông vui, quả nhiên là đông vui a!

Tiếng cười của hắn ẩn chứa một loại dao động sóng âm vô cùng kỳ dị. A Khờ đang dùng thuật pháp ẩn thân cũng suýt chút nữa thì bị sóng âm đánh cho lộ ra nguyên hình. Mà đám sủng thú và binh sĩ của các binh đoàn thuộc các thế lực đế quốc đều bị một lần công kích này mà suýt nữa vỡ nát thánh đạo quả trong người (thánh đạo quả giống như là một cái nội đan hay là đan điền của tu sĩ, sau khi tu vi đạt đến thánh cấp thì sẽ kết tinh thành hình, có hình thù như một quả trái cây tùy thuộc vào đặc tính công pháp mà hình thành đặc điểm màu sắc khác nhau). Những tu sĩ còn lại của các thế lực gia tộc đều bị chấn động. Lòng người đã bắt đầu tức giận mà kêu lên. Nhưng Thanh Dực hoàng tử thì quỷ dị biến mất, sau lại xuất hiện trước mặt Hạ Hầu Khuynh Thành vỗ tới một chưởng, miệng còn nhả ra làn khói màu xanh tím. Viên thuộc tướng đế cấp một sao đi bên cạnh tên là Lưu Hoằng Thao thấy vậy thì cả kinh hô lên:

- Hoàng hậu cẩn thận!

Nhưng lời của hắn đã chậm, vì chưởng này chỉ là hư chiêu, chủ yếu là để ra một đòn hỗ trợ của Lưu Hoằng Thao. Còn khói độc mới chính là thứ lợi hại nhất, trực tiếp bỏ qua phong ngự trên người của Hạ Hầu Khuynh Thành, khiến nàng vô phương chóng cự mà yếu ớt ngã xuống. Độc này là tuyệt kỹ thành danh của Thanh Dực hoàng tử, tên là khói lam chiều, có thuốc tính gây mê cực nặng, hầu như dưới đế cấp đều chưa từng có ai chống cự qua. Đặc biệt lại có tác dụng rất mạnh với nữ tính. Thấy hoàng hậu bị bắt ngay trước mặt mình, còn bị một tên nam nhân nửa người nửa yêu ôm đi, Lưu Hoằng Thao một hồi tức khí gầm lên:

- Giết hắn, đem hoàng hậu cứu về cho ta!

Mấy trăm binh sĩ Cự Ngạc doanh tuy vừa bị công kích mà trọng thương, nhưng khí thế vẫn không chút yếu đi, còn mấy phần cuồng bạo lao lên. Trong khi đó nhóm người Nhược Tử cũng cố ý chạy đến, nhưng phương hướng có chút bất đồng. Mà phía binh doanh của Nam An Tượng Binh, Nhất Đạo Trịnh Khải hai tiếng hô lớn:

- Mau, đem đám người Đại Việt Đế quốc ngăn lại, khokhông cho bọn họ đến gần quả trứng!

Long Tinh Nguyệt ánh mắt như có như không nhìn sang Nhược Tử, mà Nhược Tử thì khẽ gật đầu ra hiệu cho nàng. Đại chiến nổ ra, mười hai sát thủ người dơi cũng đồng loạt ra tay đem tam nữ Phượng Y Tiên, Hỏa Liên, Diệp Lan hoàn toàn khống chế. Tam đại gia tộc, ba đại đế quốc, hiện tại chỉ còn hai nhá Lý, Nguyễn là vẫn chưa thấy người tới. Chuyện cho tới nước này, A Khờ đã gần như sắp đưa tay chạm được vào quả trứng rồng. Đột nhiên kỳ biến lại xảy ra, quả trứng rồng biến mất ngay trước mặt của A Khờ. Hắn kinh hãi kêu lên:

- Là chuyện gì xảy ra?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.