Vú Nuôi Của Rồng

Chương 61: Tiêu Hùng



Đại ca!

Cả Tiêu Lăng và Tiêu Mỵ đồng thời cùng nhau hô lên. Nhưng mà ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc như muốn giết người của gã làm cho trái tim hai nàng trở nên lạnh buốt. Thập Thị đứng ở một bên quan sát tỉ mỉ liền nói ra nhận định của mình:

- Thưa chủ nhân, người này khí tức trên người không giống như là người sống. Thuộc hạ thấy rằng linh hồn của hắn đã bị hao tổn rất nặng, dường như người này đang dùng phương thức rút ra hồn phách của tu sĩ để bổ trợ lại linh hồn cho mình. Kẻ này lại còn có khả năng điều khiển ma thú, như vậy thì càng thêm đáng sợ!

Nàng không nói ra còn tốt, nàng nói ra rồi A Khờ càng thấy không yên trong lòng. Bởi vì tiếng kêu hô vừa rồi của Tiêu Lăng đã xác định được thân phận của người này. Đây không phải là huynh trưởng của hai nàng, hơn một tháng trước may mắn trốn thoát khỏi Hắc Thạch thành đây sao? Nhìn hiện trạng bây giờ của Tiêu Hùng, A Khờ càng thêm rầu rĩ. Không ngờ người hắn vất vả lặn lội đi đến đây để tìm kiếm bây giờ đang đứng ở trước mặt. Thế nhưng thần trí của người này dường như không được bình thường, khí tức cũng là nửa sống nửa chết. Ánh mắt hắn vừa nhìn đến, Tiêu Mỵ liền không khách khí kêu lớn:

- Nói bậy, người đó là đại ca của ta, ta có thể đảm bảo là huynh ấy không có vấn đề gì. Người có vấn đề là ngươi, không phải là huynh ấy!

Tiêu Mỵ tức giận nhảy khỏi lưng A Sân bay thẳng tới chỗ con bạch tượng, đứng đối diện với Tiêu Hùng:

- Đại ca, huynh có nhận ra muội hay không? Muội là Mỵ Mỵ đây, huynh có còn nhớ Mỵ Mỵ của huynh hay không?

Ánh mắt Tiêu Hùng lạnh lùng nhìn sang khuôn mắt đang mong chờ của nàng. Rồi đôi bàn tay như sắt thép của hắn chụp lên trên đầu nàng, khóe mắt lóe lên một tia u mang, làm cho khóe mắt Tiêu Mỵ rơi xuống hai giọt châu lệ. Tiêu Lăng hốt hoảng kêu lên:

- Đừng nha, đại ca không được làm hại muội ấy!

A Khờ làm sao không biết Tiêu Hùng lúc này đang muốn rút hồn của nàng ra để luyện hóa. Hắn nhún người nhảy một cái lao nhanh đến trên đầu của bạch tượng, một quyền nện thẳng vảo người Tiêu Hùng. Tiêu Hùng hai mắt bắn ra u mang, miệng không ngừng rống lên giận dữ vì bị kẻ khác giành lấy con mồi của mình. Một quyền của hắn mạnh mẽ đánh ra ngăn chặn lại quyền của A Khờ đánh tới. A Khờ trong cái chớp mắt, đem quyền thành chưởng ngăn lại quyền phong của Tiêu Hùng, một tay còn lại cố gắng chụp lấy đầu vai của Tiêu Mỵ mà thừa nhận man lực của một quyền vừa rồi để bay ngược ra sau. Chân chưa chạm đất, A Khờ đã hét lớn lên:

- Mau, rời khỏi chỗ này! Ta sẽ ở sau yểm hộ cho mọi người! Lăng nhi, nàng đem theo tam muội rời đi đi! Đại ca thần trí đã không còn như lúc trước nữa rồi, ở lại chỉ có con đường chết mà thôi! Đi đi, nghe lời ta!

Lệnh của hắn vừa ra, Thập Thị không chút chần chờ triệu tập toàn bộ lực lượng vong linh ma pháp sư còn lại dốc hết toàn lực phá vòng vây. Kim Sí cũng vỗ cánh hóa thân trở lại thú hình, mạnh mẽ dẫn theo A Sân, A Si xông ra ngoài. Tiêu Lăng ánh mắt phức tạp nhìn hai bóng hình A Khờ và Tiêu Hùng lao vào kịch chiến. Nàng biết lúc này không phải là lúc nói chuyện tình cảm, hiện nay tình huống nguy kịch nàng chỉ có thể dẫn theo Tiêu Mỵ cùng mọi người giết đi ra. Tiêu Mỵ như người mất hồn, miệng không ngừng nói ra những lời vô nghĩa. A Khờ thì vừa đánh vừa lui để đoạn hậu cho mọi người an toàn phá vòng vây. Hiện tại toàn bộ chiến lực của thú triều đều bị A Khờ kéo về một chỗ. Tiêu Hùng tuy rằng cũng không phải chân chính là bán thần, nhưng sức mạnh thân thể lại hết sức khủng bổ. Bên cạnh còn có bạch tượng và chục con ngụy thánh thú vây công. Nếu như hắn không liều mạng chống đỡ, e rằng đã để bọn chúng xông ra ngoài đánh giết nhóm người còn lại rồi. Đau đầu nhất lúc này là sự xuất hiện của Thần Quy Cửu Đầu Xà. Nó tuy rằng thực lực chỉ vừa đạt tới thánh thú sơ kỳ nhưng lực phòng ngự lại quá khủng bố, mà còn có khí độc quấn quanh rất là phiền toái. A Khờ biết lúc này không phải là lúc để cho hắn đắn đo, chỉ có cản lại chiến lực mạnh nhất của bầy thú triều, những người còn lại mới có hy vọng thoát thân. Lúc này hắn cầm theo cây gậy sắt nhảy lên không trung, miệng không ngừng hô lớn:

- Vô ảnh côn!

Bầu trời rợp bóng côn ảnh làm cho một đám ma thú vô tình bị nghiền nát thành đống thịt vụn. Vậy mà Tiêu Hùng lại chẳng chút sợ hãi, hắn rống lên một tiếng rồi vung quyền đánh ra vô số quyền ảnh ngăn lại vô ảnh côn của A Khờ. Bầu trời, mặt đất bị hai lực lượng bán thần va chạm với nhau làm cho rung chuyền kịch liệt. Đám người Tiêu Lăng nhanh chóng mở được một đường thông suốt đi ra ngoài. Thấy cách tường thành chỉ còn chưa tới vạn trượng, trong lòng ai nấy cũng như được gỡ bỏ một tảng đá lớn. A Ngưu hưng phấn vỗ vỗ lấy ngực, rêu rống không ngừng:

- Ha ha ha, hôm nay lão tử đánh thật sướng tay! Nào nào, tất cả nhào lại đây, để cho lão tử đánh thêm một hồi nữa nào!

- Hừ, khoe khoang, khoác lát!

A Ngưu đang cao hứng bị người ta tạt cho một gáo nước lạnh thì rất tức giận. Hắn toang quay lại mắng người, nhưng mà thấy người nói chuyện là một thiếu nữ nhỏ nhắn mặc áo choàng đen, hai mắt giảo hoạt xoay tròn không khỏi rùng mình tránh qua.

- Hừ hừ, là nữ nhân của đại nhân ta không có dại mà đi chọc vào. Cũng may Đại Ngưu ta là người thông minh, không có nói ra lời gì bất kính. Nếu không lát nữa đại nhân tính toán với ta thì nguy!

A Ngưu thì thầm trong bụng, nhưng mà Cửu Thị là hạng người nào. Nàng hiếm lắm mới kiếm được một tên da dày thịt béo vừa mắt, tâm tình lại nổi lên hưng thú:

- Này, tên kia! Ngươi là thuộc hạ của tên giảo hoạt xấu xa, bỉ ổi, vô sĩ đệ nhất nam nhân kia phải không?

A Ngưu đang muốn chạy đi, đột nhiên nghe nàng xổ ra một tràng mắng người như vậy cũng thấy kinh ngạc mà mở to mắt nhìn. Hắn còn chưa kịp trả lời đã bị nàng đá cho một cước vào mông:

- Ngươi ngây người ra đó làm gì? Ta hỏi ngươi không có nghe hay sao?

Hắn lúc này lại càng hãi hùng phát hiện ra, nữ nhân này không những thích mắng người còn rất lợi hại. Rõ ràng một cước vừa rồi của nàng nhanh đến độ hắn không kịp nhìn thấy đánh tới khi nào.

- Xong rồi, xong rồi! Lần này ta gặp phải một ác ma nữ nhân nữa rồi! Chạy, ta nhất định phải chạy nhanh mới được!

Hắn không một chút đắn đo, liền co giò chạy đi như bay. Vài còn ma thú chặn ở trước mặt đều bị hắn một quyền đập chết tại chỗ, miệng thì không ngừng la lớn:

- Mau mở cổng thành, mau mở cổng thành! Ta muốn vào thành, ta muốn vào thành!

Đám người Tiêu Lăng cũng vừa vặn đi tới, ai nấy cũng thấy kỳ lạ. Chỉ có Thập Thị là hiểu việc, liếc nhẹ về phía nàng ra ý nhắc nhở. Nàng làm như không thấy gì, còn chống nạnh bĩu môi:

- Hùm, đồ nhát gan!

A Khờ nhìn thấy mọi người đã sắp đi vào trong thành, tâm tình cũng có hơi chút thả lỏng. Nhưng mà Tiêu Hùng lúc này đột nhiên cười lên khặc khặc, khóe môi nhếch lên phát ra một tầng sóng âm kỳ dị. Bầy ma thú như có linh tính bắt đầu di chuyển xung quanh, tạo thành các hình tròn lớn bao bọc A Khờ vào bên trong, tách hắn cùng với nhóm người của Tiêu Lăng ra hẳn bên ngoài. Nét mặt vừa mới thả lỏng của hắn lúc này cũng co rúm lại. Hắn không nghĩ đến từ nãy đến giờ tất cả chỉ là cái bẫy do người ta xếp đặt từ trước để cho hắn chui vào. Nhìn tầng tầng lớp lớp ma thú lớn nhỏ vây quanh, dù hắn có là thực lực thông thiên cũng e rằng khó có thể toàn mạng đi ra. Biện pháp trước mắt chỉ có đánh bại Tiêu Hùng mới dọa lui được bầy ma thú. Mà lúc này bóng dáng của Tiêu Hùng cũng biến mất trong bầy ma thú. Xung quanh hắn chỉ có duy nhất một bức tường thành ma thú đông nghịt. Đây là Tiêu Hùng muốn dùng hắn vào chỗ chết, rút lấy linh hồn của hắn để luyện hóa tăng cường thực lực. Lúc này A Khờ nghĩ đến điều này cũng quá muộn màng. Hắn tức giận ngửa cổ lên trời rống to:

- Aaaaaa... Là ngươi ép ta!

Điên cuồng! A Khờ thật sự đang rất điên cuồng. Hắn nghĩ đến thân phận của Tiêu Hùng nên từ lúc đầu đã không ra tay hạ sát thủ, vậy mà bây giờ lại bị chính Tiêu Hùng tính toán muốn đoatj lấy hồn phách của mình. Hắn càng nghĩ càng có cảm giác dường như mình quá nhân từ. Lúc nhỏ hắn vừa sinh ra đã bị cha mẹ bỏ rơi, lớn lên bị người trong thiên hạ khinh bỉ. Sau khi xuyên qua đến thế giới mới hắn cứ nghĩ là mình đổi đi thân phận, cuộc sống sẽ hoàn toàn đổi khác. Vậy mà hết lần này đến lần khác, dù hắn nhúng nhường làm người cũng bị người ta khinh khi trên đầu. Đến cả một tên hoạt tử nhân vô tri cũng muốn tính toán đoạt mạng hắn, mà người đó còn là thân nhân của người vợ mà hắn thương yêu nhất. Quả thật đây là ông trời muốn ép hắn vào đường cùng, không cho hắn được con đường tốt đẹp để đi.

- Aaaaaa... giết, ta muốn giết người!

A Khờ rống lên một tiếng giận dữ, cả người hắn như ngọn lửa bóc cháy phừng phựt. Hai mắt của hắn đỏ lè nhìn bầy ma thú không ngừng ngã xuống, không ngừng lao lên. Tiêu Lăng kinh hãi thất thần, nàng không nghĩ đến một đường thuận lợi lại gặp nguy nan như vậy. Tiêu Hùng là ca ca của nàng, A Khờ là chồng nàng. Nàng không muốn nhìn thấy hai người chém giết với nhau. Nhưng sự thật hiện tại làm trái tim nàng như muốn vỡ nát. Nàng không kịp nghĩ ngợi mà lao nhanh vào trong bầy thú liều mạng cứu chồng. Tiêu Mỵ đang lúc thất thần cũng sợ hãi kêu lên:

- Tỷ tỷ, mau quay lại! Tỷ mau quay lại đây!

Mặc kệ nàng kêu la thế nào, Tiêu Lăng cũng muốn giết vào. Cả người nàng lúc này đã nhuộm đầy máu tươi. Nàng như vậy thì đừng nói gì đến Tiểu Long. A Khờ là cha nó, cha nó gặp nguy nó liền không sợ hiểm nguy mà hóa thân lao vào. Kim Sí cũng không chút chần chừ dẫn theo hai đứa con trai quay ngược trở lại. Thập Thị nhìn phía tường thành gần ngay trước mặt, rồi kiên quyết quay lưng tập hợp toàn bộ thủ hạ phía dưới đánh ngược vào trong bầy ma thú. A Ngưu cũng dậm chân nhảy xuống tường thành đánh vào thêm lần nữa. Xà Linh, báo chị cũng liều mạng nhảy khỏi tường thành mà liều mạng. Cửu Thị hai mắt nhấp nháy một hồi rồi cũng đi theo. Đứng trên tường thành, công chúa hai mắt dại ra nhìn khung cảnh phía bên dưới:

- Tại sao? Tại sao hoạt tử nhâ lại có linh trí?

Nếu nói ai là người am hiểu về hoạt tử nhân nhiều nhất ngay lúc hiện tại thì chính nàng là người biết rõ nhất. Hắc ám giáo hội nhiều năm làm việc cho nhị hoàng tử tạo ra nhóm người hoạt tử nhân, nàng chính là người theo dõi sát sao mọi hành động của bọn họ. Nàng chưa bao giờ thấy rằng có một tên hoạt tử nhân nào có thể sinh ra linh trí. Điều này nằm ngoài tất cả những hiểu biết mà nàng có thể biết được. Sự kinh khủng của hoạt tử nhân này nàng quá rành rẽ. Bọn họ dường như là một binh đoàn bất tử. Trừ phi có thể nghiền nát bọn họ thành bột phấn, còn không bọn họ sẽ mãi mãi không chết. Điều đó còn không đáng sợ bằng một tên hoạt tử nhân sinh ra linh trí, vì hắn không nhưng không sợ chết, mà còn có thể sắp đặt cho kẻ khác vào chỗ chết. Nàng thật sự sợ hãi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.