Vú Nuôi Của Rồng

Chương 66: Mộng ảo thương sinh



Hương thơm ngào ngạt từ trên thân thể thiếu phụ phả vào trong mặt, cho đến bây giờ hắn còn không biết nàng trúng xuân dược thì đúng là tên ngốc.

- Ta... ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ... chẳng lẽ ta cứ như thế đem cho nàng ăn hay sao? Không được a, ta còn chưa trải qua chuyện nam hoan nữ ái bao giờ, mà nàng dù sao cũng là người đã có chồng. Lỡ chuyện này đồn ra ngoài ta làm sao làm người đây?

Hắn nói lảm nhảm một mình, trong khi thân thể của Nhược Lan càng lúc càng uốn éo riết chặt lấy hắn. Miệng nàng hôn lên trên người hắn, quần áo của hắn cũng bị nàng kéo xuống lộ ra dáng dấp gầy guộc không sao chịu nổi. Nhưng với nàng, hắn dù sao cũng là một người nam nhân.

- Nóng quá! Mau, mau ôm ta đi!

Hắn lúc này người cũng đã khô khóc, nóng ran khó chịu. Cái này nào có thể nhịn hơn thêm được nữa. Hắn ngửa cổ lên trời rống to:

- Ông trời ơi, là ta đang cứu nàng, ta không có cách nào khác a!

Hắn nói xong đem nàng cắn nhẹ một miếng. Rồi quấn lấy nàng như giao long quấn cột. Ban đầu hắn cũng không biết làm thể nào để giảm bớt được xuân dược trên người nàng, chỉ cứ hôn lấy hôn để, không chừa bất kỳ chỗ nào. Hắn không biết là mình càng làm như vậy xuân dược trong người Nhược Lan càng bộc phát mạnh thêm. Đến cuối cùng, nàng nhịn không được mà đem đồ vật của hắn hòa cùng với mình thành một thể. Thế mới biết, việc nam nữ là phải như vậy mới xong. Hắn thở ra một hơi, cả nàng và hắn cùng mệt mỏi nằm im một chỗ mà ôm lấy nhau ngủ.

"Một giấc mơ xuân mộng cũng thành

Nhật nguyệt hòa quyện lấy dương cành

Trong đêm mưa tối gió chẳng đành

Một chiếc thuyền con đỗ bên ghành."

Ọc... ọc...

Cả ngày hốt hoảng chạy trốn, một đêm hoan ái mệt mỏi. Khi hắn vừa mở mắt ra bụng đã kêu lên ầm ĩ. Nhược Lan nằm ngay bên cạnh cũng thức giấc tỉnh dậy. Nàng tuy là trúng xuân dược, thần trí mê sảng, nhưng trí nhớ vẫn là nhớ đến tường tận. Nay thấy mình thân thể trần truồng nằm ngay bên cạnh một người đàn ông xa lạ, nàng vừa xấu hổ vừa tủi nhục không dám mở mắt ra nhìn. A Khờ cũng thấy nàng động đậy, biết là nàng đã tỉnh lại. Nhưng hắn nhìn nàng một lúc, lại không biết phải đối mặt với nàng như thế nào. Nếu nói hắn không yêu thích nàng là chuyện lừa người dối mình. Nàng tuy là gái có chồng, nhưng tuổi của nàng so với hắn cũng sàn sàn ngang nhau. Tướng mạo của nàng tuy không phải thuộc vào loại nghiêng nước nghiêng thành, cũng là xinh đẹp hiếm thấy, kinh động lòng người. Đã không biết có bao nhiêu kẻ nhìn nàng nhìn đến không rời được mắt. Hắn nha, hắn là một tên có nửa khuôn mặt xấu xi, dáng người gầy ốm, tài sản trên người không có lấy đến một thứ. Một nữ nhân như vậy bị hắn chà đạp, không phải là quá đáng tiếc rồi sao?

- Xin lỗi! Là ta...

Hắn vừa mở miệng xin lỗi, nàng liền đưa ngón tay ra ngăn hắn lại:

- Ngươi không cần phải giải thích, ta là do người khác hại. Ngươi không màn nguy hiểm còn nhảy ra cứu ta, đó là cho thấy ngươi không phải người xấu. Có trách thì trách số mệnh của ta không được tốt, không thể giữ mình còn hại thêm người.

Nàng khóc, nước mắt cứ thể chảy dài không ngớt. A Khờ nhìn đến mà đau cả ruột gan. Hắn đem nàng ôm ngang ngực, miệng lẩm bẩm nói:

- Nếu ngươi không chê ta thân phận thấp hèn, thì ta xin nguyện cả đời này che chở cho ngươi.

Hắn nói ra lời này, lòng cũng bất an không ngớt. Một cái như hương như ngọc nữ nhân, chẳng lẽ sẽ cứ như thế mà chịu gã cho hắn hay sao?

- Một cái tàn hoa bại liễu như ta, ngươi cũng muốn lấy làm vợ hay sao?

Hắn nghe nàng nói như thế vui đến không kịp suy nghĩ:

- Muốn, muốn chứ sao không? Ta cầu còn không được nữa là. Chỉ cần nàng chịu gả cho ta, nàng muốn ta làm gì ta sẽ làm như thế ấy!

Nàng khẽ nhích người ra nhìn hắn một lúc, nước mắt trên mặt cũng bị hắn lau đi sạch sẽ. Nàng cười, nụ cười như là gió xuân tươi mát làm cho ruột gan của hắn lại như nhộn nhào không ngừng. Rồi nàng hơi nhíu mày nhìn hắn:

- Ngươi làm sao lại nghĩ cái gì xấu xa trong bụng rồi. Có phải ngươi đang xem thường ta đúng không?

Hắn lúc này mới để ý đến phản ứng ở phía bên dưới người, biết là nàng đang hiểu nhầm nên mới xua tay nói lớn:

- Không có, tuyệt đối là không có! Đây là phản ứng tự nhiên thôi a, ta tuyệt đối không có nghĩ xấu về nàng một chút nào a!

Hắn nói xong rồi vội vội vàng vàng đứng bật dậy, lấy nhanh quần áo mặc lên trên người, miệng gấp gáp nói:

- Ta muốn đi kiếm thức ăn, nàng ở yên đó chờ ta một chút. Ta đi rồi sẽ quay lại nhanh thôi!

Hắn đi, nàng nhìn theo hắn ánh mắt vô cùng phức tạp. Những lời nàng vừa nói ra chỉ là để lừa gạt hắn. Chồng nàng vừa mất không lâu, trong sạch của nàng cũng giữ không được. Nàng không giận hắn, cũng chẳng giận mình. Chỉ là giận đời bạc bẽo mây trồi, cái phận đàn bà sao để mang thân nhục nhã ê chề. Hai mắt nàng đỏ hoe, rồi chân nàng chậm rãi đi đến bên cạnh một khối đá to. Nàng khẽ nhếch miệng lên cười đầy mỉa mai. Lòng nàng đã chết, thân nàng sống tiếp thì còn có ý nghĩa gì nữa. Nàng nhắm mắt lao nhanh về phía tảng đá.

A Khờ vừa mới chạy ra chưa được bao lâu, đột nhiên hắn nghĩ ra một chuyện gì đó nên liền quay trở lại. Hắn vừa về đến đã thấy Nhược Lan lao nhanh vào trong khối đá để tự sát. Hắn nhìn thấy cảnh đó mà tim như bị dao đâm vào một nhát:

- Đừng nha!

Đáng tiếc, tiếng hô của hắn đã chậm. Đầu nàng đã đập vào tảng đá.

Bịch!

Nàng đột nhiên bị tảng đá hất văng ra ngoài, thân hình té nhào xuống đất. A Khờ nhanh chân chạy đến ôm chặt lấy nàng:

- Người làm sao, ngươi làm sao lại muốn lừa gạt ta?

Nàng bị hắn siết chặt, miệng đắng chát không nói ra lời. Rõ ràng vừa rồi tảng đá đó như vậy mà di chuyến hất văng nàng ra ngoài, đây là cái chuyện gì chứ? Chẳng lẽ nàng chỉ muốn chết mà cũng không thể chết được hay sao?

- Nhân loại, các ngươi làm sao lại phiền giấc ngủ của ta?

Một tiếng nói òm òm như sấm rền truyền thẳng vào trong ý thức của hai người. A Khờ giật mình kéo theo Nhược Lan lui nhanh về phía sau. Cả hai lúc này mới để ý thấy khối đá to lớn ấy vậy mà đang từ từ mở ra một cái khe hở. Một đôi long nhãn khổng lồ như có thể chứa đựng cả hai người vào bên trong. A Khờ sợ quá, ôm nàng lui càng nhanh hơn. Miệng hắn không ngừng hô lên:

- Long thần đại nhân, bọn ta là vô tình rơi xuống chỗ này! Vừa nãy mạo phạm, xin ngài đừng có trách phạt!

Cặp long nhãn đảo quanh nhìn bọn họ một lúc, rồi giọng nói òm òm cũng trở nên dịu đi rất nhiều:

- Được rồi, vậy thì các ngươi mau lui ra ngoài đi! Đừng có đến đây làm phiền ta nghỉ ngơi nữa!

Nói xong, hai mắt long thần cũng từ từ khép lại. A Khờ lúc này mới quan sát được cái thân thể khổng lồ của nó. Một cái đầu rồng đã đủ để cho hắn nhìn đến mỏi mắt mà vẫn không sao nhìn hết. Vừa rồi là do cái đầu của nó nằm gục xuống đất để ngủ nên Nhược Lan mới tưởng cặp mắt của nó là một tảng đá. Giờ nghĩ lại mà sợ đến phát run.

- Nó... nó là một con rồng hay sao?

Nàng kinh hãi kêu lên khe khẽ. A Khờ cũng đang hết sức hồi hộp. Từ trong giấc mơ đi ra, mọi chuyện hắn gặp đều có khác biệt rất lớn. Nơi này không phải là động dung nham, cũng không phải có bộ xương trắng dã và một hồn thể phai mờ. Rõ ràng đang ở trước mặt hắn là một con rồng trưởng thành chính chính xác xác. Hắn cũng không biết con rồng này là công chúa Long Tinh Nguyệt, hay là một đồng loại khác của nàng. Hắn do dự nên đứng suy nghĩ rất lâu. Nhược Lan còn tưởng là hắn bị dọa cho sợ đến không nhấc nổi chân, nên nàng cố ý lên tiếng nhắc nhở hắn:

- Mau đi thôi, không nên ở đây làm phiền nó. Nếu lát nữa nó thức dậy mà còn thấy chúng ta thì nó sẽ nổi giận đấy!

Suy nghĩ trong lòng của hắn bị nàng đánh gãy. Hắn đành lắc đầu đem nàng tới chỗ cái chăn nệm, rồi cuốn nàng vào bên trong, sau đó bước đi thật xa. Nàng thấy hắn vẫn cứ ôm chặt lấy mình không rời khỏi tay, vừa xấu hổ, vừa buồn bực nói:

- Ta với ngươi nam nữ bất tiện, làm sao cứ không chịu buông ra?

Hắn liếc mắt nhìn nàng một chút, rồi cứng rắn nói:

- Nếu ngươi không tự tìm đến cái chết thì ta làm sao phải làm thế này?

- Nhưng mà...

Nàng trợn mắt lên nhìn hắn, muốn nói gì đó nhưng rồi lại nói không được ra lời. Hắn đem nàng đi đến một chỗ đất trống, thấy xung quanh không có vật gì nguy hiểm mới yên tâm đem nàng bỏ xuống:

- Nhược Lan, ta biết là ngươi chê ta không ra gì, nên mới hành sử như vậy. Nhưng ta dù sao cũng là một nam nhân, ngươi bây giờ dù muốn hay không muốn cũng là nữ nhân của ta. Ta nhất quyết không để ngươi chết, trừ phi người cùng đem ta giết đi!

Hắn nói chuyện mà không chút xấu hổ, làm nàng muốn phản bát cũng không biết phản bát như thế nào. Cuối cùng hắn nhìn thẳng vào mặt nàng, bốn mắt đối diện với nhau:

- Hứa với ta, dù là sau này ngươi có đi theo ta hay là không thì ngươi cũng phải quý trọng lấy tính mạng của mình. Đừng tự tìm chết nữa có được không? Ngươi không biết, lúc ta vừa mới sinh ra bởi vì trên mặt của ta mang theo cái bớt, nên cha mẹ ta đã ruồng bỏ ta. Họ đem ta thả cho trôi sông, rồi ta may mắn được hai phu phụ làng chài nhặt lên nuôi lớn. Đến khi ta mới lên năm, họ vì tuổi già sức yếu mà lần lượt ra đi. Dân làng chài đều nói ta là ma quỷ đầu thai nên mang điềm xấu. Họ đã đem ta đuổi ra khỏi làng. Ta đi lang thang, phiêu bạt khắp nơi. Ngươi nói, nếu ta không dũng cảm mà sống, không sợ hãi những lời cười chê của thiên hạ. Liệu rằng hôm nay ta có thể cứu ngươi được hay không? Ta tự nghĩ, vì cái gì, vì cái gì mà mọi người đều ghét bỏ ta. Vì ta xấu xí hay là nghèo đói. Cả đời ta chưa từng bao giờ làm hại bất kỳ một ai, vậy tại sao đời lại đối với ta bất công như vậy? Ta từng hận, hận cha mẹ ta tại sao đã sinh ra ta mà không thể nuôi ta khôn lớn. Ta từng hận, hận ông trời tại sao cho ta làm người mà lại mang cho ta một cái hình hài đến ma quỷ cũng phải khiếp sợ. Ngươi nói xem, một người như ta có phải là đáng chết lắm hay không?

Nàng im lặng cúi gập đầu xuống. Nàng nhớ đến rất lâu trước đây khi lần đầu nhìn thấy hắn, nhìn thấy cái bớt màu đỏ trên mặt của hắn. Nàng đã rất sợ. Nhưng sau lần đó, nàng dường như cũng quen dần với khuôn mặt của tên ăn mày đói rách ngồi co ro dưới góc cây hòe. Hắn tuy nhìn rất đáng sợ, nhưng lại là người tốt bụng. Hắn từng đem bánh của nàng cho hắn để cho một lão ăn mày đói rách trong một ngày mưa rét đến buốt lòng. Hắn từng vì một đứa trẻ mà liều mạng xả thân đỡ lấy đòn roi của một tên ác bá trong làng. Hắn từng làm rất nhiều chuyện nhưng mà miệng đời nào đâu có buông tha hắn. Ngay chính mẹ nàng cũng đã từng mấy lần chửi rủa hắn đến thậm tệ. Vậy mà hắn, hắn lúc nào cũng cười rồi quay mặt bỏ đi trong lặng lẽ.

Nàng không biết tại sao hắn cười, cũng không biết tại sao hắn bị người ta khinh khi. Cho đến một ngày, nàng lên kiệu hoa về bên kia làng lấy chồng. Nàng về làm dâu không được bao lâu, chồng nàng đột nhiên đổ bệnh rồi sinh ra yếu nhược, không cách nào đi lại được nữa. Kể từ đó, những lời đồn đại về nàng cứ thế tuôn ra thành tràng. Một đồn hai, hai đồn mười, mười đồn một trăm. Có kẻ nói nàng tướng sát phu, hại chồng. Có kẻ nói nàng là ma quỷ hiện hình, đêm đêm hút lấy linh khí của chồng mà nuôi dưỡng dung nhan. Những lời đồn đãi cứ thế lan tràn đến đáng sợ. Chồng nàng chết, nàng bị gia đình nhà chồng ruồng rẫy mà đuổi về nhà mẹ đẻ. Nàng đau đớn đến lạnh lòng. Nàng tự hỏi, mình đã làm sao điều gì mà bị miệng đời khinh khi như vậy. Rồi nàng bị người ta bắt đi, rồi hắn cứ như vị thần đem nàng thoát khỏi ma trảo của tên ác nhân ghê tởm. Cuối cùng, nàng vì xuân dược mà chui vào ngực hắn điên đảo một hồi. Vì cái gì, nàng vì cái gì mà lại hận hắn. Nàng có tư cách gì hận hắn.

"Sương khói mịt mở vô nhân ảnh

Hồng trần bụi phấn mạc vô danh."

Đời người ai biết sương khói khói mây, đâu chính là mộng, đâu mới là thật. Tất cả như giấc chiêm bao, trở mình tỉnh dậy hư ảo mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.