Vú Nuôi Của Rồng

Chương 76: Tung tích của Mỹ Hầu Vương



A Khờ cùng với chúng nữ rời khỏi thạch động, đem theo một cây long quả và hồ linh dịch để vào bên trong một cái không gian pháp bảo của Long Tinh Nguyệt mang theo trên người. Loại không gian pháp bảo này là thần khí hiếm thấy tồn tại ở Âu Lạc giới. Chỉ có Long Tinh Nguyệt từng là công chúa long tộc mới có thể sở hữu được. A Khờ không chút khách sáo thu luôn mà dùng, còn lấy của nàng một cái nhẫn không gian trữ vật, để vào trong đó rất nhiều tử linh thạch và bảo vật. Lúc này hắn mới hài lòng mà cười toe toét:

- Ha ha ha, long tộc quả nhiên thật là giàu có a! Thật sự có nhiều đồ tốt như vậy trên người, Tinh Nguyệt này, không biết ở long tộc các ngươi có loại vũ khí gì có thể tùy ý cho ngắn thì ngắn, cho dài thì dài hay không? Ta trên ngươi thật sự không có cái gì vừa mắt. Ta nghĩ ta thích hợp nhất là dùng một cây gậy sắt, có như vậy thì mới phô diễn được uy thế của ta!

Long Tinh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn. Nàng cũng không nghĩ đến tên nam nhân này lại vô sĩ như vậy. Đồ của thuộc hạ hắn lại không lấy, cứ nhằm đồ trên người nàng mà không bỏ qua. Cũng may hắn cũng không quá mức tham lam, nếu không nàng đã liều mạng với hắn luôn rồi.

- Hừ, thứ đồ như vậy ngươi nghĩ cũng đừng có nghĩ! Ta dù có biết cũng không nói ra cho ngươi đâu!

Hắn rất không hài lòng với thái độ này của nàng. Nhưng cũng không tiện đem nàng ra đánh mông được. Đang có ý nghĩ xấu ở trong đầu, đột nhiên Lục Thanh Y ở bên cạnh a lên một tiếng. Hắn giật mình quay lại nhìn nàng:

- Ngươi bị làm sao?

Nàng hơi xấu hổ nhìn hắn mà nói:

- Thưa chủ nhân, là nô tì vừa nhớ ra có một lời đồn đại như thế này. Bên ngoài vùng biển nam hải, có một cung điện gọi là Thủy Linh cung, trong tòa cung điện đó có cất chứa rất nhiều bảo vật. Từ mấy vạn năm trước không hiểu làm sao nó bị chiềm mất không thấy tung tích đâu nữa. Có người nói rằng, từng đã nhìn thấy một cái thần vật giống như một trụ chống trời, lại có thể tùy ý mà thu nhỏ chỉ bằng gang tay. Vật này hình như được gọi là Kim Cô bổng, mấy vạn năm trước lại bị một con khỉ thành tinh tên là Mỹ Hầu Vương cướp đi rồi. Hiện nay con khỉ đó sống trên dãy núi Thái Cổ, từ hướng tam khúc Cửu Long giang này đi qua rừng U Minh thượng, đến gần phía dãy Hoàng Liên sơn là có thể gặp được. Con khỉ thành tinh Mỹ Hầu Vương này vốn dĩ là do một tảng đá hóa thành, tu luyện cũng đã ba vạn bốn ngàn năm, thực lực cũng thuộc vào hàng đại thánh, tức là ngang ngửa với cấp bậc bán thần như nô tì. Trên tay của nó còn có Kim Cô bổng, nô tì cho rằng rất khó để đoạt được. Nếu như là long thần đại nhân ra tay ắt có thể chế phục được nó. Với lại dưới trướng của nó có hơn ba vạn ma hầu, mười hai chiến tướng cấp bậc thánh cấp cao giai. Chuyện này cũng rất khó mà làm xong!

A Khờ hai mắt đều muốn sáng lên. Hắn không sợ đánh không lại Mỹ Hầu Vương, hắn chỉ sợ không tìm được tung tích của món thần vật. Nay đã có tin tức như vậy hắn sao không vui mừng được chứ. Long Tinh Nguyệt thấy hắn nhìn mình, liền vội xoay người quay đi mà nói:

- Ngươi muốn đi thì tự mình đi đi, ta chỉ muốn đi đến chỗ của tiểu đệ đệ mà thôi. Xong việc rồi chúng ta cũng tách nhau ra, tốt nhất là không có gì liên quan đến nhau nữa!

- Hè hè, ngươi cứ yên tâm! Tiểu Long đã xác định là phải cứu, mà ngươi sau này cũng phải đi ở bên cạnh ta. Còn chuyện về con khỉ đó ta tự sẽ có cách đối phó, không cần ngươi phải bận tâm!

Nhìn nụ cười hèn mọn của hắn, nàng thật không một chút nào tin tưởng được. Vì để tránh hiềm nghi, hắn còn cố ý nói thêm vào:

- Ngươi không cần phải nghĩ nhiều làm gì! Ta tự có chừng mực, chuyện quan trọng trước mắt là an nguy của Tiểu Long. Ta tất nhiên là không có muốn phát sinh bất kỳ nguy hiểm gì đối với nó.

Hắn nói xong liền để cho Lục Thanh Y hóa trở về bản thể thanh xà mấy nghìn trượng, rồi cùng Nhược Lan và con thỏ trắng cỡi ở phía trên đỉnh đầu. Bạch Tố Tố thì phi hành bên cạnh, Long Tinh Nguyệt chần chừ một lúc cũng phi hành đi theo. Hành trình từ tam khúc Cửu Long giang đi qua rừng U Minh thượng, đi sâu vào trong dãy Hoàng Liên sơn để đến được Vạn Hỏa sơn không phải là ngắn. Thời gian ngày một ngày hai khó mà đến được. Cho nên dù rất gấp gáp nhóm người A Khờ cũng chỉ ngày đi đêm nghỉ. Nhờ có tam yêu đều là thực lực cao siêu, nên đoạn đường này ma thú đều lẫn tránh đi hết. Bọn họ lúc đêm nằm nghỉ cũng không sợ chúng đến quấy rầy. Tính đến hôm nay cũng đã đi được năm ngày, dãy Hoàng Liên sơn cũng không còn có xa lắm, theo như ước chừng của bọn họ thì chỉ không tới ba ngày nữa là đến được nơi. Chỉ có điều càng vào sâu trong Hoàng Liên sơn các loại ma thú cấp cao cũng càng nhiều. Dù cho có Long Tinh Nguyệt là long tộc, cũng có vài cái khí tức kinh khủng đảo qua mà quan sát bọn họ. Những tồn tại này nếu ở bên ngoài đều là đỉnh tiêm lực lượng. Còn ở trong này càng là bá vương một cõi. Sự xuất hiện của nhóm người A Khờ có tính uy hiếp không nhỏ đối với bọn chúng, nên chúng mới cẩn thận đề phòng như vậy.

Tối nay A Khờ thắp ngọn lửa trại, dùng một cái kết giới do Long Tinh Nguyệt mở ra làm phòng ngủ, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Đám ma thú vương giả cũng chỉ thả ra một chút thần thức liền thu lui lại mà không dám tới gần. Nhìn món thịt nướng trên lửa đã chín vàng ươm, A Khờ lấy tay xé xuống một miếng lớn đưa cho Nhược Lan, lại ném qua cho Long Tinh Nguyệt một cái đùi lợn thơm phức. Lục Thanh Y cũng được hắn chia cho một phần. Chỉ có Bạch Tố Tố là không thích ăn thịt, nàng đa số là dùng long quả do A Khờ cất giữ. Hắn mấy lần muốn ép nàng ăn thịt, nàng đều lắc đầu nói:

- Nô tì từ nhỏ đã không ăn thịt cá, chỉ ăn hoa quả và linh dược. Chủ nhân và mọi người cứ dùng chúng đi. Nô tì thanh đạm quen rồi!

A Khờ do vậy mới từ bỏ ý định bắt nàng ăn thịt, mà lại đem số long quả dự trữ trong túi trữ vật ra đưa hết cho nàng. Long quả này mỗi năm chỉ kết có mười trái, tính đến bây giờ số trái trên cây cũng khoảng tám, chín trăm. Nhưng mà một mình A Khờ hơn một tháng nay đã ăn hết gần mấy trăm, lần trước hắn còn vặt xuống tận ba trăm quả. Cũng may là hắn có túi trữ đồ, nếu không thì số long quả này bị hắn hao phí hết rồi. Hiện tại nhờ có nước ngũ sắc nuôi dưỡng, mỗi ngày long quả đều kết trái một lần. A Khờ thử hái chúng xuống ăn, mới phát hiện ra tu vi không chỉ chậm rãi tăng lên một ít, đến cả cường độ thân thể cũng được tăng lên. Lần trước hắn có dùng qua long quả, chỉ thấy tốc độ tăng trưởng cường độ thân thể rất là nhỏ yếu. Bây giờ được nước ngũ sắc nuôi dưỡng dược hiệu bên trong long quả thật sự tăng lên thành một mảng lớn. Không chỉ những trái long quả mới kết trái kia, mà ngay cả những trái chín lâu năm đều tăng hiệu quả như thể. Chỉ có điều, hắn cũng biết rằng dù có ăn sạch long quả trên cây, tu vi của hắn cũng không tiến đến thánh cấp được. Nhiều nhất chỉ có thể đạt đến đại tông sư hai ba sao đã là tối đa rồi. Chuyện này mà nói ra ngoài, chắc rằng thiên hạ sẽ mắng hắn chết. Nếu như ai cũng như hắn, bên người có sẵn trái cây để ăn, tu vi lại cứ đều đều tăng lên. Như vậy thì ai còn muốn ra ngoài tranh giành chi nữa.

A Khờ lơ đễnh, lại nghĩ về chuyện thân thế của bản thân mình. Hắn không biết được Thiên Long tinh vực nằm ở chỗ nào, cũng không biết rõ cái giọng nói ngày hôm đó có phải phụ mẫu thật sự của hắn hay không. Còn có, là kẻ nào lại muốn truy sát bọn họ, hắn tại sao lại được đưa đến mảnh tinh vực này. Mọi chuyện thật quá rắc rối, e rằng không phải vài tháng vài năm là tìm hiểu được. Thậm chí có khi hắn phải đạt đến đỉnh cấp của mảnh Âu Lạc giới này, mới có hy vọng điều tra thân thế của chính mình được. Âu lo rồi lại âu lo, hắn chỉ còn biết thở dài, mặc cho số phận đưa đẩy đến đâu thì cứ đẩy đưa đến đó. Thân thế của hắn sớm muộn gì cũng được tìm hiểu rõ ràng. Điều quan trọngtrước mắt là hắn phải tăng nhanh lên thực lực, bảo vệ được cho nữ nhân của hắn, đứa con còn chưa có chào đời của hắn. Còn có rất nhiều thứ hắn phải tự bảo vệ, hắn tuyệt không thể bại lộ thân phận mình ngay lúc này được. Càng nghĩ, lòng hắn càng thêm rối loạn không thôi. Cảm giác thời tiết hôm nay như là rất nóng.

- Thật là kỳ lạ, không phải khoảng cách đến Vạn Hỏa sơn còn đến mấy ngày nữa mới đến hay sao? Làm sao ta thấy thời tiết có chút nóng bức khó chịu như vậy?

Long Tinh Nguyệt nhìn hắn mà khiếp sợ lui ra, vội vàng tự làm cho mình một cái kết giới khác. Nhược Lan hơi do dự một chút, rồi cũng cười khổ mà lui đi theo. Long Tinh Nguyệt kỳ quái nhìn nàng:

- Ngươi là thê tử của hắn, ngươi đi theo ta làm gì?

Nhược Lan hơi nhìn về hướng của A Khờ, lại nhìn xuống dưới bụng mình:

- Được nhỏ này còn rất yếu, ta không muốn cha nó làm nó bị thương.

Rồi nàng ngước mắt lên nhìn Long Tinh Nguyệt:

- Tinh Nguyệt, ngươi có thể để cho ta tối nay ở cùng một chỗ với ngươi được không?

Long Tinh Nguyệt hơi nhìn nàng một chút, lại nhìn sang vẻ mặt suy tư của A Khờ:

- Hừ, cái tên điên đó trong đầu đang nghĩ cái gì? Làm sao một lúc lại ăn vào nhiều long quả như vậy? Hắn không phải là đang có ý nghĩ xấu với bọn ta đó chứ?

- Ngươi, ngươi không được phép nói bậy! Chàng là có tâm sự nên mới vô tình ăn nhiều như vậy!

Thấy Nhược Lan lúc này vẫn còn nói tốt cho hắn, Long Tinh Nguyệt ánh mắt tinh quái nhìn nàng mà cười:

- Ngươi không sợ hắn cùng với nữ nhân khác dính vào một chỗ hay sao?

Nhược Lan làm sao không biết ý xấu trong đầu của Long Tinh Nguyệt. Nàng hơi do dự liếc mắt nhìn sang bên đó một chút, lại cắn răng nói:

- Coi như là ta không có nhìn thấy đi! Dù sao chàng ăn nhiều long quả như vậy, một mình ta cũng chống đỡ không được. Còn đứa nhỏ này nữa, ta không thể vì mình ích kỷ mà để nó bị tốn thưởng.

Long Tinh Nguyệt nhìn nàng cười cười, lại không tiếp tục ở chỗ đề tài này nói thêm lời nào nữa. Mà phía bên kia, A Khờ cảm giác bóng bức trong người, đột nhiên nghĩ đến điều gì mới ngó xuống vật mình cầm trong tay:

- Ách làm sao ta lại ăn thứ này làm gì?

Rồi hắn xoay người muốn tìm Nhược Lan, nhưng đã không thấy nàng và Long Tinh Nguyệt ở đâu. Lục Thanh Y thấy hắn tìm người liền đưa tay ra nhắc nhở:

- Bọn họ rời đi ngủ ở bên kia rồi, chủ nhân có cần qua bên chỗ đó hay không?

A Khờ nhìn sang, đã thấy hai nàng đi vào bên trong kết giới, ngăn cách hoàn toàn với phía bên ngoài. Mà Bạch Tố Tố cũng kỳ lạ hỏi:

- Phu quân, chàng ăn long quả nhiều như vậy có phải là rất khó chịu hay không?

Bạch Tố Tố bình thường chỉ ăn vài trái, cũng không có bất kỳ cảm giác gì khác lạ. Nàng do khế ước trong người nên mới cảm nhận được sự khác thường của hắn mà hỏi thăm. A Khờ kinh ngạc nhìn nàng:

- Ta vừa rồi hình như chỉ ăn có vài quả, như thế thì có chuyện gì sao?

Lục Thanh Y kỳ quái nhìn hắn, lại dè dặt nói:

- Thưa chủ nhân, vừa rồi người ăn tổng cộng một trăm lẻ tám quả, tính luôn cái cầm trên tay là quả thứ một trăm lẻ chín.

- Hả!

A Khờ kinh hãi nhảy dựng lên:

- Ngươi không tính nhầm đấy chứ?

Hắn còn không đợi nàng kịp trả lời, đã lôi số long quả còn lại đem ra đếm thử một lần:

- Ách, ta làm sao lại ăn nhiều như vậy?

Bây giờ hắn mới giật mình nhận ra lý do làm sao Nhược Lan và Long Tinh Nguyệt cùng nhau bỏ đi. Hắn lại nhìn nhìn về phía hai chị em thanh xà, bạch xà. Trong đầu hắn lại tự an ủi mình:

- Nhược Lan, đây là nàng ép ta a! Ta ăn long quả nhiều đến như vậy, còn không dùng đến song tu, thì ta chết chắc rồi a! Nàng không được giận ta a!

- Song tu, cái gì song tu?

Thiếu nữ bạch xà ngây ngô hỏi lên một câu làm cho A Khờ phải liếc mắt nhìn nàng. Mà Lục Thanh Y thì hơi lui lại phía sau một chút. Tuy nàng chưa hề trải qua chuyện tình nam nữ, nhưng nói về chuyện song tu nàng làm sao giống như muội muội Bạch Tố Tố không hề biết gì.

A Khờ cười tà nhìn hai nàng:

- Nàng muốn biết sao? Vậy lại gần đây để ta chỉ dạy cho nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.