Vú Nuôi Của Rồng

Chương 82: Một hồi tranh đoạt



Sở Kỳ vốn dĩ nhát gan nên cũng không dám đi vào Ngũ Hành sơn tranh đoạt linh hỏa với đám tu sĩ đại tông sư các thế lực khác, mà hắn dẫn theo hai tên phó thống lĩnh cùng với hơn trăm tên tu sĩ thủ hạ dưới trướng đi vào một cái nhánh núi nằm trong số gần vạn nhánh núi còn lại. A Khờ cũng đi cùng theo hướng ấy mà vào. Hắn biết, bây giờ mà mình tách ra sẽ bị kẻ khác sinh nghi, vả lại thực lực của hắn còn không dám tùy ý đi lại trong Phượng Hoàng đỉnh và Ngũ Hành sơn. Thấy sự xuất hiện của Sở kỳ cùng với hai tên phó thống lĩnh đại tông sư cấp đi vào một nhánh núi khác chứ không phải là Ngũ Hành sơn ánh mắt không ít tu sĩ chăm chú nhìn đến. Có kẻ thì hiếu kỳ thấy lạ, có kẻ lại khinh bỉ ra mặt. Ai đời ba tên tu sĩ cấp đại tông sư lại đi tranh đoạt linh hỏa cấp bốn, cấp năm với những tu sĩ tông sư khác. Trò cười của Sở Kỳ cũng gây không được sự chú ý lâu của mọi người. Vì ngay lúc này có một kẻ ngang trời mà đến, miệng không ngừng kêu lên:

- Bản tôn đến đây, còn ai dám tranh linh hỏa với bản tôn?

A Khờ nhìn thấy một con khỉ đầy lông lá, vẻ mặt dữ tợn cưỡi mây mà đến, trên vai vác một cây gậy sắc rất chói mắt. Mà y phục của con khỉ này lại xa hoa không hợp thói thường. Ánh mắt A Khờ chăm chú nhìn lên con khỉ, miệng quái dạng nói thầm:

- Không phải chứ? Cái kiểu hình tượng này rất giống ta a! Con khỉ này chẳng lẽ cũng mơ thấy ta oai phong như vậy nên bắt chước sao? Không được, ta phải nghĩ cách tịch thu cây gậy sắt đó mới đặng. Không thể để cho hình tượng đẹp đẽ của ta bị con khỉ đó làm hỏng được!

Con khỉ này chính là Mỹ Hầu Vương trại chủ của Hoa Quả sơn, cách Vạn Hỏa sơn không tính là xa lắm. Đám mây mà nó cưỡi là một món phi hành thần khí, mỗi một độn có thể vượt qua ba ngàn bảy trăm tám vạn dặm. Là một món bảo vật phi hành có từ thời khai sơ, là tiên thiên thần khí hiếm thấy trên Âu Lạc giới. Mấy món hậu thiên thần khí sau này còn lâu mới có thể sánh bằng nó. Mỹ Hầu Vương đến rồi, các tộc của yêu tộc cũng lần lượt đến theo. Trong đó khiến cho mọi người đều chú mục nhiều nhất là một nhóm nữ nhân xinh đẹp tuyệt luân của Xà tộc. Nhóm người này chỉ có sáu người, một là nữ nhân hơi chút lớn tuổi, tầm khoảng ba mươi, ba mốt tuổi mỹ phụ. Tuy nàng có chút lớn hơn so với nhóm năm nữ xà nhân đi theo phía sau, nhưng thần vận của nàng cũng đủ để cho bao kẻ dục hỏa bóc lên, kiềm không được mà lăn đùng ra ngất xỉu. Nàng có thể không phải là tuyệt sắc giai nhân nằm trong danh sách thập đại mỹ nhân đương thời, nhưng nhờ đặc tính xà nhân tộc, thân hình uốn lượn đường cong lồi lõm hết sức tinh mỹ. Lại còn bản thân xà nhân tộc tự có mị thuật mà không cần phát, đủ cho chúng sinh nhìn đến điêu linh không muốn rời mắt đi. Đặc biệt, một cái tuổi trẻ mỹ nữ xà nhân đi ở phía sau, mặc dù đã đeo mạng che đi mất dung nhan, nhưng thần vận vừa mị hoặc vừa thoát tục của nàng làm cho toàn bộ nam nhân có mặt ở đây đều không dám nhìn lâu, vì bọn họ sợ tâm hồn mình sẽ bị nàng câu dẫn đi mất. Mà tên háo sắc Sở Kỳ thì mắt nhìn đã dại ra, nước miếng chạy dài xuống thành dòng. Hắn lúc trước là sợ Hạ Hầu Khuynh Thành mà không có quá nửa điểm bất kính, nhưng loại mỹ nữ trước mắt không nhìn thật không phải phong cách làm người của hắn. A Khờ tuy rằng không có chú ý nhiều như vậy, nhưng một cái thoáng nhìn cũng khiến tâm thần hắn chấn động không thôi. Nữ nhân đeo khăn che mặt sao có chút quá quen thuộc. Hình như hắn từng gặp nàng ở đâu rồi thì phải, nhưng hắn nghĩ mãi lại nghĩ không ra. Cuối cùng chỉ có thể thở dài mà lắc đầu không quan tâm nữa.

Không phải là hắn không có nhớ ra, nhưng thân phận của nàng lúc này khác hẳn trong giấc mơ của hắn, nên hiện tại hắn cũng không biết nàng chính là nữ Xà Linh ở trong mơ đi ra. Mà tên của nàng hiện tại là U Lan thánh nữ của Xà Linh nhất tộc, cháu gái của nữ đế Xà Linh Lan. Hắn có thể không nhìn đến nàng, nhưng ánh mắt của nàng đã bao chặt lấy hắn.

- Người đó, làm sao lại quen mắt như vậy? Ta... ta hình như đã gặp qua hắn rồi! Thật kỳ lạ, ta ở bên trong xà tộc suốt hai trăm năm nay, lại sao có thể quen biết được gã nam nhân nhân loại đó? Hình như là, ta từng gặp hắn trong mơ?

Nàng bất giác đem hình ảnh của A Khờ lưu lại bên trong trí nhớ. Bên trong giới này người từng gặp qua hắn ở trong mơ, không ít thì nhiều cũng đều thật thật mà lưu nhớ ký ức về hắn. Đặc biệt là những nữ nhân từng cùng với hắn có quan hệ qua.

- Thánh nữ đại nhân, người làm sao tâm thần của lại có dao động như vậy? Trong người của đại nhân có gì không khỏe hay sao?

Nữ xà nhân dẫn đầu đám tộc nhân của xà tộc lên tiếng truyền âm hỏi thăm U Lan. U Lan nghe nàng hỏi thì vội truyền âm lại, nói:

- Linh Diễm Thiên Vương, ta cảm thấy đi theo người này ắt sẽ tìm được cơ duyên của mình. Nên ta không muốn đi vào trong Phượng Hoàng đỉnh nữa, mà sẽ đổi hướng đi theo hắn!

Nàng vừa truyền âm vừa ghi lại hình ảnh của A Khờ mà truyền sang cho Hỏa Minh Linh Diễm Thiên Vương. Hỏa Minh Linh Diễm Thiên Vương mặc dù là đế cấp cường giả, địa vị trong tộc chỉ dưới nữ đế, nhưng cũng không dám vô lễ với thánh nữ. Địa vị của thánh nữ trong xà tộc có tính đặc thù rất cao, phải là người có huyết mạch của xà tổ, còn là thiếu thân, tu luyện ra được đế thân xà tổ mới có thể tôn làm thánh nữ. Trải qua mấy vạn năm, xà tộc có được sự tồn tại và địa vị của ngày hôm nay đều là nhờ vào lực lượng của những thánh nữ này. Ngay cả chính nữ đế cũng từng là thánh nữ của xà tộc, một thân tu vi mấy ngàn năm vẫn còn hoàn bích chưa từng trải qua chuyện nam nữ ái ân. Phải biết, xà tộc tuy tôn thờ đạo lý một vợ một chồng, nhưng bản tính dục vọng rất cao. Mấy ngàn năm một thân thánh nữ chưa hề trải qua việc nam nữ là một chịu đựng cực hình như thế nào. Nhưng đó chính là cái giá cho địa vị cao quý của các nàng, sự hy sinh đó chính là sức mạnh để cho xà tộc trường tồn. Chỉ có điều, sợ rằng thánh nữ đời này của xà tộc e là không giữ mình được rồi. Thấy thánh nữ có ý đi theo gã nam nhân xa lạ này vào trong núi để thu linh hỏa, Linh Diễm Thiên Vương có chút chần chừ lo lắng. Nhưng cũng không dám làm khó nàng, mà cẩn thận nói:

- Thánh nữ đại nhân, chuyện này người phải cẩn thận mới được! Việc thu linh hỏa chỉ có thể cầu không thể miễn cưỡng làm việc. Phải nhớ, người là cội nguồn sức mạnh của Xà tộc chúng ta, an toàn của người mới là trên hết.

- Ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm!

Nghe nàng dặn dò U Lan cũng không thấy gì phản cảm, dù sao tất cả đều là vì lo lắng cho sự an toàn của nàng. Lúc này, lại có một tiếng ồm ồm như trâu rống từ đằng xa vọng lại:

- Đại thánh, ngươi đi lấy hỏa sao còn không rủ theo người anh em này, thật là làm ta có chút đau lòng a!

Một con trâu to xác hình người chạy đến làm cho mặt đất như muốn nghiêng ngả không thôi. Ngưu Ma Vương vừa đến nét mặt của Mỹ Hầu Vương có chút vui vẻ kêu lên:

- Ngưu Ma Vương, ngươi chẳng phải nói hôm nay muốn chạy đến Động Đình hồ để cướp Thiết Phiến công chúa về làm áp trại phu nhân hay sao? Bây giờ lại chạy đến đây tranh hỏa với ta làm gì?

Ngưu Ma Vương thở ra phì phò, tức giận mắng:

- Con mẹ nó, nhắc đến chuyện này lão ngưu ta thật tức đến muốn lộn ruột! Con ả Thiết Phiến công chúa gì đó nhờ vào cái lão già chết tiệc quốc vương Tây Việt quốc Cầm Mã Nhi đem binh tới trợ, muốn cướp mỹ nữ trong tay của ta về làm cái gì vương phi. Ta đánh không lại lão nên mới chịu thiệt mà chạy về. Lúc này mới nghe được tin lão đệ ngươi chạy đi Vạn Hỏa sơn ăn mảnh một mình, thật là làm ta đau lòng a!

- Lão ca, ngươi như vậy là không được a! Lát nữa giúp ta thu lấy linh hỏa, ta sẽ giúp lão ca đi đòi lại người. Cái gì quốc vương Tây Việt quốc chứ, lão đệ đây một gậy là đập chết hắn!

- Ách, lão đệ! Ngươi sao lại khoác lác như vậy rồi, tên Cầm Mã Nhi đó còn là thần cấp tám sao đấy! Ngươi với ta gộp lại còn không đủ nhét kẻ răng của lão!

Mỹ Hầu Vương không cho là phải, liền vung gậy sắt đập nát một tòa núi ở gần đó, làm cho toàn bộ Vạn Hỏa sơn đều lung lay dữ dội. Một số tên tu sĩ xấu số bị núi đất rơi xuống đè chết. Giọng của Mỹ Hầu Vương lại vang lên:

- Cái gì thần cấp tám sao với chả chín sao chứ? Chỉ cần lão tôn ta lấy được linh hỏa tới tay, thì dù là đế cấp đến đây ta cũng đập tất! Lão ca, chúng ta đi vào trong lấy hỏa thôi!

Mỹ Hầu Vương cái người này tính khí ngang ngược thành thói, hắn lại từ đá tu luyện suốt trăm vạn năm mới thành hình. Tuy nói con khỉ này thực lực chỉ đạt đến thánh cấp đại viên mãn, chỉ là một cái bán thần cấp. Nhưng từ trước đến nay không ai nguyện ý đi trêu chọc hắn. Vì hắn không chỉ bất tử bất diệt giống như hỏa thần, còn là một cái cứng rắn có thể đánh ngang tay với thần cấp ba, bốn sao. Chỉ cần không phải là đế cấp, thì tuyệt đối không diệt được hắn. Thấy Mỹ Hầu Vương và Ngưu Ma Vương đã chạy vào trong đỉnh núi Phượng Hoàng, mấy đầu thủ lĩnh của các thế lực cũng đều đưa mắt nhìn nhau. Rồi một tiếng hiệu lệnh vang lên, toàn bộ mấy chục vạn tu sĩ ào ạt xâm nhập vào khắp các ngõ ngách bên trong của Vạn Hỏa sơn. Bên ngoài lúc này chỉ còn lại không tới trăm người, nhưng tất thẩy bọn họ đều có thực lực cưỡng hãn vô cùng. Thực lực yếu nhất cũng chính là vài vị thần cấp ba, bốn sao. Còn lại có tới sáu vị đế cấp, mười hai vị thần cấp đại viên mãn, thần cấp tám, chín sao thì có đến mấy chục người. Bọn họ đứng ở đây không phải là để canh cửa, mà đang chờ đợi một cái cơ hội, một cái cơ hội để hóa xuất thế, lập tức sẽ tự mình ra tay động thủ mà tranh đoạt. Nằm trong giữa hồ dung nham lúc này, Hỏa Kỳ Lân hai mắt đang khép hờ cũng đột nhiên mở ra. Ngọn lửa máu tím nhạt lúc mày sau khi thu nuốt mấy ngàn linh hỏa cấp năm, cấp sáu đã chuyển sang màu trắng tinh khiết. Hỉa Kỳ Lân vừa mở mắt ra nhìn, hơi thở liền phả ra liên tiếp mấy ngọn lửa màu sắc có phần tương tự như vậy. Ngọn linh hỏa màu trắng vừa mới thành hình như nhặt được báu vật, lập tức lao vào cắn nuốt mấy ngọn linh hỏa mà đánh ợ lên một tiếng. Dường như con Hỏa Kỳ Lân này rất hài long mà nhìn ngọn lửa trước mắt gật đầu mỉm cười. Nó cũng không gấp gáp lắm, mà hình như lại đang chờ đợi thứ gì đó.

Nếu như lúc này có người lặn sâu xuống hồ dung nham, ắt hẳn sẽ để ý thấy một viên đá hình tròn to đến nửa cái hình người, bên trong viên đá dường như đang dao động vài tia khí tuwc sinh mệnh. Nếu như để ý kỹ hơn, thì hóa ra viên đá này lại là một cái quả trứng. Một cái quả trứng rồng nằm sâu dưới hồ dung nham.

Chẳng phải nói, quả trứng rồng được các tu sĩ trong lúc thu hoạch linh hỏa mà vô tình trông thấy? Làm sao lúc này nó lại nằm dưới lòng đất trong hồ dung nham? Có kẻ nào đó có thể lặn xuống hồ dung nham mà không kinh động đến Hỏa Kỳ Lân đang nằm ngủ hay là sao? Chuyện này phải chăng là một cái đại âm mưu???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.