Giờ Tuất * ( từ bảy giờ đến chín giờ tối) , ở thời hiện đại vào khoảng tám giờ. Tiểu Lục chạy vào đúng lúc Cơ Nhi đang kẻ mi nói : “Tiểu thư, Tần công tử đến, Hồng ma ma kêu người ra ngoài.”
“Ừ, ta đã biết, nhưng ngươi đi nói với hắn chờ ta nửa khắc đồng hồ, nói Cơ Nhi đau bụng đang ở trong nhà xí còn chưa ra.” Cơ Nhi nói vân đạm phong khinh * ( không màng đến chuyện gì , đạm (lãnh đạm , nhàn nhạt) như mây trôi , nhẹ nhàng như gió thổi) , Tiểu Lục nghe vậy đầu đầy hắc tuyết.
“Vâng, tiểu thư.” Mặc dù Tiểu Lục không hiểu rõ nhưng vẫn lập tức vâng lời , Cơ Nhi nhìn gương mặt của mình , khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thì trong sáng thuần khiết , khóe miệng lại vẽ ra một nụ cười tà . Thầm nghĩ nữ nhân tiện * ( đê tiện , bỉ ổi) , nam nhân càng đê tiện, thứ không chiếm được vĩnh viến là tốt nhất .
Nửa khắc đồng hồ sau, Cơ Nhi một thân váy tơ dài màu xanh nhạt xuất hiện ở trước cửa gian phòng Tần Chân, theo sau là vẻ mặt âm trầm của Liễu Tinh Kim .
“Cương Thi nhớ kỹ, nếu hắn đuổi ngươi ra thì ngươi phải đứng ngay sát cửa, ta ho khan một cái ngươi lập tức tiến vào biết không?” Cơ Nhi lần nữa nhắc nhỏ Liễu Tinh Kim .
“Biết.” Trong mắt Liễu Tinh Kim hiện lên một tia lo lắng, nhưng rất nhanh bị vẻ lãnh mạc che dấu đi .
Cơ Nhi hít sâu một hơi, Tiểu Lục thấy nàng chuẩn bị sẵn dàng, lập tức mở cửa phòng nói : “Tần công tử, Cơ Nhi cô nương tới.”
“Cơ Nhi, ngươi cuối cùng cũng tới !” Tần Chân một thân bạc y, tay cầm chiết phiến, cử chỉ nhanh nhẹn, nhìn thấy dáng vẻ thanh thuần động lòng người của Cơ Nhi mặt mày lập tức hớn hở, đứng dậy nghênh đón .
“Quốc cữu gia, đã để ngươi đợi lâu.” Cơ Nhi mỉm cười phục thân nói, ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn sáng lên trong lòng cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại hiện ra biểu cảm ngượng ngùng .
“Nào, nào, mau ngồi xuống, ngươi đáng gía để Tần ca ca chờ đợi.” tần Chân khách khí mời Cơ Nhi ngồi xuống, sau đó nhìn Tiểu Lục cùng Liễu Tinh Kim đứng hai bên nói “Hai người các ngươi đi ra ngoài, nơi này không có chuyện của các ngươi.”
“Quốc cữu gia , việc này chỉ sợ không ổn.” Liễu Tinh Kim lập tức mặt lạnh nói .
“Tinh Kim, Vương gia đi vắng, ngươi phải nghe lời bổn quốc cữu, chẳng nhẽ ngươi lo lắng bổn quốc cữu khi dễ Cơ Nhi sao, đi ra ngoài!” Tần Chân hờn giận nói .
“Việc này …” Liễu Tinh Kim cố ý khó xử nhìn vẻ tươi vui của Cơ Nhi, trong lòng bội phục nữ nhân này quả nhiên liệu việc như thần .
“Cương Thi, ngươi đứng ở ngoài cửa chờ ta là được, quốc cữu gia sẽ không làm chuyện xằng bậy đâu.” Cơ Nhi khẽ cười nói .
“Vâng, tiểu thư.” Liễu Tinh Kim lúc này tỏ rõ với Tần Chân hắn là thị vệ của Cơ Nhi, chỉ nghe lời Cơ Nhi.
Cửa vừa đóng, Tần Chân lập tức ngồi xuống trước mặt Cơ Nhi, nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi, dường như muốn đem nàng ngắm đủ trong một lần .
“ Quốc cữu gia, Vương gia có tin tức không?” Cơ Nhi chớp chớp lông mi dài của nàng, tựa như một chiếc quạt lông, lộ ra vẻ phong tình kiều mị của nữ tử .
Khuôn mặt Tần Chân biến đổi, mở chiết phiến quạt vài cái nói : “Lẽ nào trong lòng Cơ Nhi chỉ nhớ tới tiểu vương gia thôi sao?” Giọng điệu có chút chua xót khiến trong lòng Cơ Nhi buồn cười .
“ Quốc cữu gia, người cũng biết vương gia đối với Cơ Nhi rất tốt, Cơ Nhi quả thật có chút nhớ .” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Nhi lộ ra vẻ ưu thương .
“Cơ Nhi, tiểu vương gia không biết khi nào thì mới trở về, ngươi đừng nóng vội nhớ nhung, Tần đại ca đối với ngươi không tốt sao ?” Tần Chân trong lòng không thoải mái.
“A Quốc cữu gia , người lại nói chuyện cười với Cơ Nhi, ai mà không biết người thích Yến Nhi cô nương nha, Cơ Nhi không có được phúc khí này.”
“Nói bậy, bổn cuốc cữu bây giờ đặt Cơ Nhi ở vị trí thứ nhất, loại dung chi tục phấn * (chỉ người tầm thường) há có thể đánh đồng cùng Cơ Nhi” Tần Chân lập tức nói như bôi mỡ trên miệng.
“Ha ha ha, Quốc cữu gia, ngươi cũng thật là biết đùa” Cơ Nhi cố ý che miệng cười duyên.
“Cơ Nhi, có thể đừng gọi ta là Quốc cữu gia được hay không, gọi ta là Tần đại ca được không?” Tần Chân thấy Cơ Nhi cười vô cùng khả ái, tâm tình lập tức khoan khoái.
“Được thì được, Cơ Nhi chỉ sợ người khác hiểu lầm, nhưng mà không sao, ai bảo Tần đại ca là bằng hữu tốt của Vương gia chứ, ha ha” Giờ phút này Cơ Nhi nhắc nhở Tần Chân mình là nữ nhân của vương gia, để cho tâm hắn càng thêm ngứa ngáy khó chịu.
“Cơ Nhi, có thể nào lúc chung chỗ với Tần đại ca thì không cập tới tiểu vương gia được hay không?” Tần Chân giả bộ đáng thương nhìn Cơ Nhi.
“A, vậy cũng được, Tần đại ca muốn tán gẫu chuyện gì đây?” Cơ Nhi vừa nói vừa cầm một viên mứt hoa quả được chuẩn bị sẵn ở trên bàn, còn không quên đút cho Tần Chân một viên, khiến nam nhân này mở cờ trong bụng.
“Thân thể Cơ Nhi đã khá hơn chút nào chưa? Ngày mai Tần đại ca đưa ngươi đi du hồ được không?” Con ngươi Tần Chân đen láy nhìn chằm chằm Cơ Nhi giống như không bỏ xót một cọng lông nào .
“Ai, thân thể Cơ Nhi vốn đã tốt hơn một ít , ai ngờ hôm nay không ăn được gì, trong lòng lo buồn hoảng sợ, ăn nhiều canh đậu xanh đem thân thể dày vò đến hư, chỉ sợ bồi không được Tần đại ca.” Cơ Nhi đau buồn thở dài .
“A, ăn uống kém sao? Chẳng lẽ có người khi dễ Cơ Nhi? Lẽ nào lại như vậy, là ai ? Tần đại ca giúp ngươi giáo huấn hắn !” Tần Chân lập tức biểu hiện khí khái nam tử ra.
“Tần đại ca , đối phương không phải người bình thường, ta sợ liên lụy ngươi, hay là không nói miễn cho Tần đại ca mất hứng” Cơ Nhi nói xong yếu ớt liếc mắt nhìn hắn một cái, đầu cúi xuống, bộ dạng rất thương tâm .
“Cơ nhi, ngươi đừng quá coi khinh Tần đại ca, Tần đại ca là quốc cữu gia , chẳng nhẽ còn sợ kẻ khác sao, nói đi, Tần đại ca làm chủ cho ngươi.” Tần Chân hào khí ngất trời .
Cơ Nhi ngẩng đầu nhìn hai mắt hắn, đôi mắt to tròn xinh đẹp tràn đầy sương mù, bộ dạng như thế khiến tâm Tần Chân đều bị nhéo đau, vội vàng ngồi đến bên cạnh Cơ Nhi, ôm vai thơm của nàng vội vàng la lên “Làm sao vậy, Cơ Nhi đừng khóc, nói cho Tần đại ca nghe, Tần đại ca lập tức cho người đi giáo huấn bọn chúng, đừng khóc.” Tần Chân từ trong lồng ngực lấy ta một tấm khăn trắng, trìu mến lau nước mắt cho Cơ Nhi.
“Tần đại ca, cám ơn ngươi.” Cơ Nhi nhận lấy khăn từ hắn, không để lại giấu vết thoát khỏi cánh tay của hắn đặt trên vai mình, nhẹ lau vài cái cái rồi nức nở nói: “Tần đại ca biết Xuân Hương viện đối diện chứ?”
“Ừ, biết.” Tần chân gật đầu , nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn thương tâm của nàng, hận không thể kéo nàng vào trong lòng .
“Ngày hôm nay Cơ Nhi bị Từ ma ma ở đối diện nhục mạ, ngươi cũng biết Cơ Nhi tính tình xúc động, kết quả bảo Cương Thi đánh thị vệ của họ sau đó mới biết đứng sau bọn họ là Vân Thiên Bảo, Từ ma ma sẽ lại đến tìm Cơ Nhi gây phiền toái, Cơ Nhi thật sự lo lắng, sợ gây phiền hà đến Phiêu Vũ viện cùng Hồng ma ma .” Cơ Nhi nói xong, một đôi mắt to ngập nước di chuyển nhìn thẳng vào mắt Tần Chân .
“Ha! Tần đại ca còn nghĩ là chuyện gì, đây là việc nhỏ, bọn chúng nếu dám đến ức hiếp Cơ Nhi thì Tần đại ca ngày mai sẽ khiến cho bọn chúng phải đóng cửa!” Tần Chân lập tức ưỡn ngực .
“Tần đại ca, nhưng Cơ Nhi nghe nói Vân Thiên bảo chủ Long Khiếu Thiên rất lợi hại, có quan hệ rất tốt với triều định, hay là bỏ đi.” Trong lòng Cơ Nhi đã lộ ra nụ cười,
“Triều đình? Chuyện nực cười! Cơ Nhi cứ việc yên tâm, Tần đại ca nói được là làm được, nhất định sẽ không để cho Cơ Nhi bị bắt nạt.” Tần Chân khí phách vạn trạng bảo đảm nói.
“A, cám ơn Tần đại ca, ngày khác cơ thể Cơ Nhi tốt hơn nhất định bồi Tần đại ca du hồ” Cơ Nhi cười, mị lệ bắn ra bốn phía khiến hai mắt Tần Chân không cách nào rời tầm mắt .
Đúng lúc này cửa bị gõ mạnh mẽ, Hồng ma ma xông vào vội kêu lên “Cơ Nhi nguy!”
“Ma ma, xảy ra chuyện gì?” Cơ Nhi bị nàng làm sợ tới mức đứng dậy .
“Cái kia, Long Khiếu Thiên đã tìm tới cửa.”