Hải Sơn Chiêu Thành, năm thứ mười tám Trấn Bắc Quốc.
Nghiêm Tư Đế thành công lên ngôi trở thành Thái Tử đương triều, còn ta là Vu Quân Ly Tuyết, nhị tiểu thư của Vu gia, con gái của Tướng Quân Bắc Triều
Thái tử và ta không có tình cảm, nhưng từ bé hay qua lại nên cũng có biết về đối phương, ngày bé phụ thân hay dẫn ta vào cung chơi, ta lanh lợi nên được Hoàng hậu rất yêu quý, cũng vì vậy mà khi kì tuyển phi của Thái tử diễn ra, ta là ứng cử viên cực kì sáng giá
Suy cho cùng, ngôi vị Thái tử phi vốn đã là của ta, mở một kì tuyển cũng coi như là làm màu.
Ta gả cho hắn vì danh tiếng của Vu gia, mà hắn lấy ta lại là vì binh quyền trong tay phụ thân ta
Bởi thế, cái ghế của Hoàng thượng cực kì lung lay, chỉ chờ thời cơ thuận lợi, Nghiêm Tư Đế sẽ lập tức đăng cơ trở thành Hoàng thượng, mà ta cũng sẽ ngồi vào phượng vị
Nhưng quan trọng là hắn không yêu ta, ta cũng không yêu hắn.
Lần duy nhất mà hắn ngủ chung giường với ta là đêm tân hôn, những ngày sau đó đều là chỗ ai nấy nằm, ta không động hắn, hắn không chọc ta.
Cái ghế Thái tử phi, ta cũng ngồi ngót nghét được ba năm rồi.
Hoàng hậu vẫn hay nói bóng gió về việc ta và hắn chưa có hài tử, mà bản thân ta luôn luôn cảm thấy nuôi dạy một đứa trẻ rất đau đầu, ta không làm được điều đó.
Vả lại, hắn còn không ngủ chung giường với ta thì lấy đâu ra mà có hỉ???
Cho đến một ngày, hắn không biết từ đâu vác về một cục bột trắng trắng tròn xoe tầm ba bốn tuổi, cục bột đó suốt ngày bám theo chân hắn nên ta cũng chẳng biết thằng bé từ đâu mà chui ra
Ta vốn nghĩ, nếu hắn đã đem đứa bé về đây, ít nhất cũng phải vác về một cô nương ưa mắt nào đó để làm tỉ muội với ta, nhưng ba ngày từ khi cục bột kia xuất hiện, ta vẫn chưa thấy bóng dáng nào
Tối ngày thứ tư, hắn bế cục bột ấy đến chỗ của ta.
Ta nhìn tên nhóc đang ngủ say xưa trên người hắn, không nhịn được mà hỏi: “ Tiểu tử này là con trai ngươi đấy à?”
“ Phải”
Nghe hắn nói xong, mặc dù biết trước câu trả lời nhưng mà ta vẫn có chút không can tâm, hắn lí do ta còn nghe được, đằng này nghe hắn nói một tiếng phải xong rồi ta lại để ý, hắn và cục bột kia chẳng có một tí gì liên quan
Ta vốn muốn vươn tay đỡ lấy tên nhóc đó để đặt xuống, thì hắn bất ngờ tránh sang một bên, trực tiếp khiến ta ngã xuống sàn vồ ếch.
Ta mang gương mặt khó chịu quay lại nhìn hắn, dường như nhận thức được hành động mà bản thân vừa làm, hắn ngại ngùng hắng giọng
“ Ta không muốn nó thức giấc, khó khăn lắm mới dỗ được nó ngủ”
Ta đứng dậy, phủi bụi trên người, rồi thẳng tay đuổi hắn ra ngoài: “ Vậy ngươi đem nó tới chỗ của ta làm gì, đem về chỗ của ngươi”.
Hắn hơi nhướng mày nhìn ta
“ Tối nay ta ở lại đây, ta mang theo nhóc con này, nàng có ý kiến gì không?”
Ta nghĩ cũng không thèm nghĩ, trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước thì hắn liền gọi ta lại: “ Đứa trẻ này là của Trấn Bắc Trưởng Công Chúa”
Ta ngờ ngợ đứng hình mất mấy giây, sau cùng cũng quay lại, nhìn vẻ mặt của hắn cũng không giống đang đùa cho lắm.
Ta đành ngồi lại nói chuyện với hắn: “ Tiểu tử của tỷ ấy sao lại ở chỗ ngươi rồi? Không phải nó lên ở Hàn gia ư?”
Hắn cẩn thận đặt đứa trẻ lên giường, thằng nhóc này khẽ xoay người một cái, rồi lại tiếp tục ngủ say.
Hắn thở dài một hơi: “ Thì cũng tại vì Hàn trạng nguyên chê nhóc con đó phiền phức, cả ngày bám dính lấy thê tử ngài ấy, lại thấy Đông cung chúng ta thiếu tiếng trẻ con nên mới vứt đến đây”
Ta xem như cũng đã hiểu sự tình, cuối cùng lắc đầu: “ Chẳng trách tên nhóc này chẳng có tí gì giống ngươi”.
Hắn đưa mắt nhìn ta từ đầu đến chân rồi chống tay nghiêng đầu, nở một nụ cười
“ Nàng muốn có một tên nhóc giống ta à?”
Ta nghe xong câu nói này của hắn liền trực tiếp gạt đi, một mình hắn ta đã đủ đau đầu rồi, bây giờ lòi ra một tên tiểu tử nữa giống hắn, đầu của ta sẽ từ đen chuyển sang thành trắng mất.
Đêm ấy, là đêm thứ hai ta ngủ chung giường với hắn kể từ khi thành thân, sau hôm đó, hắn vứt luôn đứa bé lại chỗ ta, mặc kệ ta có đồng ý hay là không.
Hắn giống như rất bận mà luôn luôn biến mất.
Đến cả ta là thê tử mà còn khó gặp được hắn
Ta chăm sóc cục bột kia cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ lớn một chỗ là hầu bao của ta càng ngày càng rỗng dần.
Chủ yếu là tên nhóc kia ăn rất nhiều, chẳng trách sao người tròn xoe như vậy
“ Phụ thân bảo Thước Đông phiền phức, cả ngày bám lấy mẫu thân”
“ Vậy ngươi nói xem có đúng là như thế không?”
Ta cúi xuống, rất muốn trêu chọc tiểu tử này.
Ai ngờ mới nói có một câu, gương mặt búng ra sữa kia đã lập tức mếu máo, sắp sửa khóc tới nơi: “ Cô cô, người cũng chê Thước Đông phiền phức hay sao”
Ta chịu thua, tên nhóc này cũng quá khả ái đi, ta xoa xoa hai má tròn tròn của tên tiểu tử này: “ Cô cô không chê Thước Đông phiền phức, bây giờ dẫn Thước Đông đi bắt mèo nhé?”
Hàn Thước Đông gật gật đầu, rồi lập tức nhào lên người để ta bế đi.
Ta đưa nhóc ra Thượng Đình Uyển để nhóc bế mèo.
Những con mèo ở đây không sợ người, nhóc con đó thích thú vuốt v e bầy mèo của ta
Ta ngồi xuống bãi cỏ xanh, trực tiếp bế mèo vào lòng vuốt v e.
Mà tên nhóc kia cũng bắt chước ta, ngồi phịch xuống bãi cỏ để nghịch mèo.
Ta dường như nhớ lại ngày còn là Nhị tiểu thư ở Tướng quân phủ.
Hàn Thước Đông không cẩn thận làm đau con mèo đang bế, nó không tấn công nhóc, nhưng lại kêu một tiếng rồi chạy đi.
Báo ta quá mà, ta đành nhấc con mèo trong lòng mình đặt sang tay nhóc, rồi lại chỉ: “ Thước Đông, vuốt v e chúng nhẹ nhàng thôi, nếu không chúng sẽ bị đau, nam tử hán không được làm đau động vật, con đã nhớ chưa”
“ Thước Đông nhớ rồi”
Lúc này ta trông thấy một đội binh lính vội vàng chạy ngang qua Thượng Đình Uyển.
Trên tay họ cầm theo binh khí, vẻ mặt căng thẳng, ta quay sang nô tì bên cạnh mình: “ Ngươi mau đi xem có chuyện gì.”.